Chương 80: Ngọt không? Ngọt thì nếm thêm đi.
Trong Cảnh Yên lại đón nhận áp thấp quen thuộc của mọi người, từ khi Trì Vãn Chiếu đi làm mọi người liền nơm nớp lo sợ, lúc họp mấy người quản lý sợ nói sai, thỉnh thoảng dùng dư quang liếc về phía Trì Vãn Chiếu.
Mà Chu Sinh là thủ phạm lại không thấy bóng dáng.
Cho tới trưa cũng không nhìn thấy bộ dáng anh ta.
Cho đến gần giờ tan làm mới vào văn phòng, hắn sau khi tiến vào liền ngồi vào ghế làm việc, vẻ mặt mệt mỏi hỏi: "Trì tổng bây giờ thế nào?"
Giang Viễn không chút để ý nhìn hắn: "Tự mình đi cảm thụ đi. "
Chu Sinh không khỏi rùng mình một cái, ho nhẹ chậm rãi đứng lên, suy nghĩ một hồi vẫn đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Trì Vãn Chiếu đang cúi đầu nhìn tài liệu, nghe thấy tiếng gõ cửa thấp giọng nói: "Đi vào."
Chu Sinh mở cửa đi vào.
Trì Vãn Chiếu thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu lại tiếp tục xem tài liệu.
Chu Sinh đứng trước mặt cô: "Trì tổng, bức ảnh đã lấy lại được. "
Hắn nói xong dâng điện thoại lên, đưa cho Trì Vãn Chiếu.
Điện thoại không có khóa, mở ra là album ảnh, Trì Vãn Chiếu tiếp nhận thần sắc như bình thường, sau đó cười cười: "Thư ký Chu lên hình rất đẹp."
Chu Sinh sau lưng sụp đổ: "Xin lỗi, Trì tổng, lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này. "
Trì Vãn Chiếu mỉm cười: "Cậu còn muốn có lần sau?"
Chu Sinh lập tức mím chặt môi.
Nói nhiều sai nhiều thôi
Anh ta như thế nào trong khoảng thời gian này cảm thấy Trì tổng bởi vì phu nhân trở nên ôn hòa mà quên mất bản tính Trì tổng đây.
Thật đáng bị khấu trừ tiền thưởng.
Trì Vãn Chiếu đặt điện thoại di động trong ngăn kéo bàn làm việc của mình, đứng dậy và nói: "Tan làm đi."
Chu Sinh chần chờ sẽ nhìn thời gian: "Nhưng mới bốn giờ..."
Lời còn lại còn chưa nói xong, Trì Vãn Chiếu ánh mắt thản nhiên liếc qua, Chu Sinh lập tức cười khẽ: "Được, tôi lập tức liên lạc với Lục Hàn. "
"Không cần."
Trì Vãn Chiếu suy nghĩ một chút nói: "Cậu lái xe đi, Lục Hàn hôm nay có việc "
Chu Sinh nhận chìa khóa theo sau Trì Vãn Chiếu đi về phía bãi đậu xe.
Gần tết, thoáng có chút không khí vui mừng, thành phố B cũng dính chút không khí này, các gia đình hai bên đường đều dán chữ Phúc, có người đã đóng cửa hàng không kinh doanh nữa, Chu Sinh vừa xem ven đường vừa nghĩ đến theo thói quen hằng năm thì Trì Vãn Chiếu sẽ ra nước ngoài đón tết cùng gia đình, chỉ là năm nay có phu nhân, không biết...
Anh ta thấy sắp đến căn hộ mở miệng hỏi: "Trì tổng, năm nay còn cần sắp xếp vé máy bay cho cô trở về không? "
Trì Vãn Chiếu rũ mắt suy nghĩ một chút.
Thân thể Trì Trác càng ngày càng kém, nghe Trì Nhất Phàm gọi điện thoại nói ông ấy lại vào bệnh viện hai lần, chỉ sợ rất khó kiên trì thêm.
Họ hy vọng cô có thể quay lại.
Rốt cuộc là lần cuối Trì Trác đón tết trên cõi đời này, cô trở về xem một chút, cũng ít tiếc nuối hơn.
Chỉ nghĩ đến những gì ông ấy đã làm khiến cho Trì Vãn Chiếu sắc mặt lại căng thẳng.
Xe lái đến cửa căn hộ, trước khi xuống xe Trì Vãn Chiếu cùng Chu Sinh nói: "Đặt hai vé máy bay."
Chu Sinh: "Vâng thưa Trì tổng."
Anh ta nói xong xuống mở cửa xe, Trì Vãn Chiếu đạp giày cao gót xuống xe, cô suy nghĩ một chút lại thêm một câu: "Đặt ba vé đi."
Chu Sinh trên mặt có chút kinh ngạc, rất nhanh phục hồi tinh thần: "Dạ tôi biết rồi. "
Trì Vãn Chiếu phân phó xong liền bước nhanh rời đi.
Đẩy cửa ra, căn hộ không còn giống như lúc cô rời đi nữa.
Rốt cuộc cũng sắp tết, Khổng Hi Nhan và Vương Hải Ninh buổi chiều ra đường vẫn mua thêm chút đồ đem lại không khí vui mừng, ngay cả những bông hoa trang trí trên bàn trà cũng đổi thành hoa hồng đỏ tươi, Trì Vãn Chiếu ánh mắt chuyển một vòng, đuôi mắt mang theo chút vui vẻ.
Cô bước nhanh vào, cởi áo gió treo trên giá ở một bên, nhìn thấy hai bóng người trong phòng bếp đang lắc lư, trong đó có một người cô không thể quen thuộc hơn được.
Người còn lại.
Trì Vãn Chiếu trầm mặt.
Vẫn còn một chút khó chịu.
Cô ho nhẹ, lên tiếng: "Yên Yên."
Yên Yên lập tức nhảy lên từ sô pha, meo meo một tiếng chui vào trong lòng cô, vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm cằm cô, Trì Vãn Chiếu ôm nó tránh xa mình một chút, Khổng Hi Nhan bưng thức ăn đi ra, cười híp mắt nói: "Đã trở về."
Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm nụ cười của cô mới gật đầu: "Ừm. "
Khổng Hi Nhan đem rau sạch và thịt cừu cuộn đặt lên bàn cơm, Trì Vãn Chiếu nhìn qua, thấy trên bàn cơm đang đặt một cái nồi lẩu uyên ương, nước trong nồi đã sôi, khói trắng bốc lên, cả căn hộ đều có thể ngửi thấy mùi lẩu.
Cô đi đến bàn ăn, cúi đầu hỏi: "Ăn lẩu?"
Khổng Hi Nhan gật đầu: "Vẫn là mùi vị lần trước được không? "
Trì Vãn Chiếu: "Được. "
Cô nói xong buông Yên Yên xuống đi vào phòng vệ sinh rửa ta rồi đi ra, Vương Hải Ninh đã ngồi trên bàn cơm, cách lần trước gặp nhau ở nông thôn cũng không bao lâu, cho nên các cô gặp mặt cũng không tính là quá xa lạ.
Nhưng cũng không phải là thân thiết.
Hai người chỉ thản nhiên gật đầu xem như chào hỏi.
Lẩu là nồi uyên ương, một bên cay một bên thanh đạm, Vương Hải Ninh thích cay, Khổng Hi Nhan không ăn được, cho nên mới chọn một cái nồi như vậy.
Ngồi ở bàn ăn Trì Vãn Chiếu thấy bên cạnh nồi còn có vài lon bia, cô nhíu mày hỏi: "Em còn uống bia? "
Lời này là nói với Khổng Hi Nhan, Vương Hải Ninh tiếp nhận câu hỏi nói: "Đây không phải là sắp đến tết sao, ăn mừng một chút."
Lông mày Trì Vãn Chiếu vẫn nhíu lại như trước, cô nhìn về phía Vương Hải Ninh: "Dạ dày cô ấy không tốt, không thể uống. "
Đáy mắt Vương Hải Ninh hiện lên hứng thú, sắc mặt vẫn như cũ: "Thỉnh thoảng uống một chút cũng không sao, đúng không Hi Nhan? "
Khổng Hi Nhan phụ họa: "Uống một chút không sao. "
Cô nói mở một lon và đưa nó cho Trì Vãn Chiếu: "Trì tổng có uống không?"
Trì Vãn Chiếu nhìn các nàng một hát một phụ hoạ sắc mặt trầm xuống, không chút nghĩ ngợi tiếp nhận lon bia Khổng Hi Nhan đưa tới ngửa đầu uống một ngụm.
Sau đó, khuôn mặt cô có vẻ rối rắm.
Bia lăn qua cổ họng một vòng mới nuốt xuống.
Thật khó uống.
Khổng Hi Nhan và Vương Hải Ninh tựa như không nhìn thấy biểu tình của cô, vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện vặt vãnh của Trường Ninh, Trì Vãn Chiếu căn bản không xen miệng vào được, cô chỉ có thể cúi đầu yên lặng ăn lẩu, nhìn hai người tán gẫu hưng phấn cô càng nghĩ càng buồn bực, bưng bia khó uống lên ngửa đầu lại uống một ngụm lớn.
Bất tri bất giác.
Một lon đã hết.
Vương Hải Ninh kịp thời mở lon mới cho cô, cũng có chút áy náy nói: "Hôm nay quấy rầy rồi, tôi kính cô một lon."
Trì Vãn Chiếu mặt căng thẳng, cứng rắn nói xuống một câu: "Không quấy rầy. "
Sau đó, cô và Vương Hải Ninh uống cạn.
Cứ như vậy cô uống tôi uống, đến cuối nồi lẩu, các nàng không ăn bao nhiêu đồ ăn ngược lại uống không ít bia.
Tửu lượng của Trì Vãn Chiếu coi như rất tốt, ít nhất uống nhiều như vậy vẫn mặt không đổi sắc, chỉ là hai gò má hơi ửng hồng, trong mắt sương mù che đậy, không biết là bởi vì uống rượu hay là bởi vì ăn cay mà gây ra.
Khổng Hi Nhan coi như là tửu lượng kém nhất trong ba người.
Cô chỉ uống ba lon, nhưng sắc mặt đỏ bừng, trong đôi mắt sáng bên trong cũng ánh nước hồng hồng, nhìn cái gì một hồi lâu mới dời tầm mắt, bộ dáng mông lung.
Vương Hải Ninh thấy cô như vậy nhỏ giọng nói: "Có ổn không? "
"Còn ổn."
Khổng Hi Nhan bưng bia lên: "Thêm một lon nữa được không?"
Trì Vãn Chiếu nắm lấy cổ tay cô, lấy bia trên tay cô ra, khuôn mặt vốn căng thẳng càng lạnh lẽo hơn: "Thêm một lon nữa, em muốn say chết ở đây không?"
Khổng Hi Nhan chu chu miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nào có. "
Bộ dáng làm nũng của cô thật sự đáng yêu, Trì Vãn Chiếu mắt nhìn ngây người, vẫn là Vương Hải Ninh ho nhẹ nói: "Trì tổng, phiền cô đưa Hi Nhan lên lầu nghỉ ngơi đi. "
Trì Vãn Chiếu đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan đỡ cô lên lầu, Yên Yên phía sau còn muốn đuổi theo, Vương Hải Ninh kêu lên: "Yên Yên, có muốn ăn cá khô hay không? "
Cô nói xong không biết lấy ra một con cá nhỏ khô từ đâu ra, Yên Yên nhìn thấy lập tức meo meo nhảy tới!
Vương Hải Ninh hài lòng nhìn Yên Yên nhảy qua và hai bóng lưng đang đi lên lầu.
Khổng Hi Nhan tựa vào người Trì Vãn Chiếu, toàn thân cô tựa như mềm nhũn, đi bộ cũng không có khí lực gì, Trì Vãn Chiếu nửa ôm nửa đỡ cô vào phòng.
Độ ấm trong phòng vừa đủ, Khổng Hi Nhan nằm trên giường trán toát ra không ít mồ hôi, màu đỏ từ trên mặt lan đến cổ, cô không thoải mái kêu lên vài tiếng, Trì Vãn Chiếu đến phòng tắm dùng khăn ướt lau mồ hôi trên mặt cô.
Khổng Hi Nhan vốn nhắm mắt lại, khi cảm giác được trên mặt có thứ gì đó, cô chậm rãi mở mắt ra, đưa tay kéo cổ tay Trì Vãn Chiếu.
Trì Vãn Chiếu nhìn về phía cô, tay cầm khăn tắm bất giác khép chặt, thân thể căng thẳng, ngay cả thần sắc cũng cứng ngắc.
Khổng Hi Nhan dường như không nhận ra, kéo tay cô sờ lên má mình, nhỏ giọng nói: "Trì tổng..."
Tư thái của cô say rượu lộ vẻ lười biếng, trong mắt Trì Vãn Chiếu mông lung liền gợn sóng câu lòng người, Trì Vãn Chiếu bị mê hoặc chậm rãi đến gần cô, chỉ cần cúi đầu là có thể hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ấy.
Dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng kêu, Trì Vãn Chiếu nhanh chóng đứng thẳng người!
Cô nhìn Khổng Hi Nhan đang say mà âm thầm mắng mình là người thừa cơ hội, sau đó đỡ Khổng Hi Nhan ngồi ở đầu giường thần sắc như thường nói: "Đừng nhúc nhích, chị đi xuống lấy chút sữa cho em uống tỉnh rượu. "
Trì Vãn Chiếu nói xong liền bước nhanh rời khỏi phòng, tựa như phía sau có mãnh thú đuổi theo.
Cửa răng rắc một tiếng đóng lại, vẻ mặt Khổng Hi Nhan vốn say rượu hơi biến đổi, cô cắn chặt răng, thiếu chút nữa thôi!
Chỉ thiếu một chút!
Lại không thành công!
Trì Vãn Chiếu này rốt cuộc là có ý với cô hay không đây!
Khổng Hi Nhan hít hai hơi thật sâu, nhìn về phía cửa.
Không sao, cuộc sống như một vở kịch hoàn toàn phụ thuộc vào kỹ năng diễn xuất, một lần không được thì không ngừng cố gắng thôi.
Dù sao bây giờ cô say rượu, nói cái gì cũng có thể nhầm lẫn, nếu đợi lát nữa Trì Vãn Chiếu nói rõ ràng với cô không thích cũng không sao, sau khi ngủ dậy, cô liền nói đã quên rồi.
Khổng Hi Nhan sau khi xây dựng tâm lý tốt cho mình thì đứng dậy tắt đèn trong phòng.
Cô còn không quên bật đèn bàn nhỏ.
Căn phòng ngay lập tức trở nên tối tăm.
Dưới lầu Trì Vãn Chiếu đứng trước ghế sofa, trên bàn trà đặt một ly sữa, Vương Hải Ninh đang giáo huấn Yên Yên vừa không nghe lời, cô dùng dư quang liếc mắt nhìn Trì Vãn Chiếu rồi lấy ra cá khô nói với Yên Yên: "Ăn đi, thịt đến miệng há có đạo lý không ăn, cũng không phải kẻ ngốc, đúng không Yên Yên. "
Có lẽ là bởi vì cô có cá khô dẫn dụ nên thái độ của Yên Yên đối với nàng tốt hơn không ít, nghe được lời nói của cô thì meo meo hai tiếng.
Trì Vãn Chiếu: ...
Cô liếc mắt nhìn phương hướng của Vương Hải Ninh, đúng lúc cùng Vương Hải Ninh nhìn qua tầm mắt đụng phải, hai người đều cười cười, Vương Hải Ninh nói: "Trì tổng còn không đi lên sao? Cái này là cho Hi Nhan tỉnh rượu đúng chứ? Dạ dày cô ấy vẫn không tốt, vừa mới uống nhiều như vậy..."
Lời nói của Vương Hải Ninh còn chưa nói xong Trì Vãn Chiếu đã bưng ly lên lầu.
Hành động vội vàng.
Sau khi vào cửa, Khổng Hi Nhan còn chưa ngủ, vẫn tựa vào đầu giường, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu vào híp mắt nhìn lại, sau đó cười ngây ngốc chào hỏi: "Trì tổng. "
Trong phòng rất tối, chỉ có một ngọn đèn bàn đang phát ra ánh sáng yếu ớt, Trì Vãn Chiếu hơi nhíu mày, cũng không bật đèn cứ như vậy đi qua ngồi bên cạnh Khổng Hi Nhan, cô đưa ly sữa: "Uống đi. "
"Uống xong đi ngủ sớm một chút."
Khổng Hi Nhan uống nửa ly đặt ly lên tủ đầu giường, sau đó ngửa đầu nhìn Trì Vãn Chiếu.
Cô vừa uống xong sữa, trên môi một vòng đều là màu trắng sữa, Trì Vãn Chiếu cho cô một tờ giấy: "Lau đi. "
Khổng Hi Nhan không biết ý tứ của cô, nhìn chằm chằm giấy nửa ngày, ánh mắt chớp rất chậm, dường như khó hiểu.
Trì Vãn Chiếu thấy cô như vậy thở dài lấy giấy từ trên tay cô, giữ lấy đầu cô nói: "Đừng nhúc nhích. "
Khổng Hi Nhan thật sự không nhúc nhích.
Không chỉ không nhúc nhích, cô còn nghiêm túc thật sự nhìn Trì Vãn Chiếu, đôi mắt sáng trong suốt tràn ngập hình ảnh Trì Vãn Chiếu, thân ảnh nho nhỏ, Trì Vãn Chiếu cúi gần một chút để lau sạch sữa trên môi cô, còn chưa rời khỏi Khổng Hi Nhan liền đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ cô.
Còn kéo thân thể cô về phía mình một chút, mũi Trì Vãn Chiếu chống lên mũi Khổng Hi Nhan, ánh mắt hai người nhìn nhau.
Bầu không khí trong phòng thay đổi, nhất thời mập mờ hẳn lên.
Khổng Hi Nhan môi mỏng hé mở chậm rãi nói: "Trì tổng, em muốn nói cho chị biết một bí mật."
Ánh mắt Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ của cô, mấp máy đóng mở, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, tim nhảy đến cổ họng, giọng khàn khàn hỏi: "Bí mật gì? "
Khổng Hi Nhan cắn cánh môi, đôi môi no đủ nhất thời trở nên đỏ hơn, cô nuốt nước miếng giọng thật thấp: "Em, em thích một người. "
Đôi mắt Trì Vãn Chiếu vừa đen vừa sáng, giọng nói lộ ra sự khẩn trương bất giác: "Là ai?"
"Là chị."
Khổng Hi Nhan đột nhiên cười, nụ cười như hoa, đâm vào tâm Trì Vãn Chiếu khiến nó trở nên khẩn trương, cô lui về phía sau một chút, ánh mắt sáng ngời, đôi mắt vừa đen vừa sáng.
Nhiệt độ trong phòng đang tăng lên rất nhanh, Khổng Hi Nhan nhận ra nhiệt độ khô nóng, cô thấy Trì Vãn Chiếu thủy chung không nói gì trong lòng hiện lên bối rối, dư quang liếc nhìn nửa ly sữa còn lại vừa uống, cô bưng lên ngửa đầu uống.
Giọng nói của Trì Vãn Chiếu trầm thấp, giống như một nhạc cụ tốt, khiến lòng người rung động.
"Uống ngon không?"
Cô mở miệng hỏi.
Khổng Hi Nhan sửng sốt: "Uống ngon. "
Trì Vãn Chiếu nhìn cô: "Em có biết em vừa uống gì không?"
Khổng Hi Nhan: "Sữa."
Trì Vãn Chiếu nắm chặt tay: "Mùi gì?"
Khổng Hi Nhan không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cũng may trong phòng không tính là sáng ngời, cô thoáng cúi đầu tránh khỏi tầm mắt Trì Vãn Chiếu yếu ớt đáp: "Có chút ngọt. "
"Phải không?"
Âm thanh của Trì Vãn Chiếu vang lên bên tai, sau đó trên môi Khổng Hi Nhan nóng lên: "Chị nếm thử. "
Hai người răng môi quấn quýt, Khổng Hi Nhan quên mất hơi thở, nhìn chằm chằm người trước mắt chớp chớp mắt, Trì Vãn Chiếu hôn lướt qua liền dừng lại, buông Khổng Hi Nhan ra.
Khổng Hi Nhan thẹn thùng cúi đầu hỏi: "Ngọt sao? "
Trì Vãn Chiếu suy nghĩ một chút: "Ngọt." "
Khổng Hi Nhan can đảm ôm lấy cổ Trì Vãn Chiếu: "Ngọt thì chị cứ nếm thử nữa đi."
Trì Vãn Chiếu: ...
Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến từng trận bởi vì hôn môi mà phát ra âm thanh rất nhỏ, Trì Vãn Chiếu nhắm mắt đè hai vai Khổng Hi Nhan, đặt cô nằm thẳng trên giường, môi hai người cũng không dời đi, vẫn quấn lấy nhau như trước.
Nhiệt độ trên người hai người càng ngày càng cao, da thịt Khổng Hi Nhan lộ ra bên ngoài nổi lên ửng đỏ, ngay cả hai gò má cũng tràn ngập sắc hồng, Trì Vãn Chiếu cũng không sai biệt lắm, thậm chí mí mắt cũng hơi đỏ lên.
Cô hôn môi đỏ của Khổng Hi Nhan, đầu lưỡi chống lại răng cô, Khổng Hi Nhan chủ động quăng mũ cởi giáp, toàn tâm toàn ý tập trung vào.
Hai người môi lưỡi đùa giỡn nửa ngày Trì Vãn Chiếu mới thở hồng hộc buông cô ra.
Cúi đầu nhìn, Khổng Hi Nhan tóc dài lộn xộn, toàn thân ửng hồng, mắt mang theo sóng mùa thu, cô đột nhiên cười khẽ, Khổng Hi Nhan bình tĩnh nhìn cô: "Cười cái gì? "
Trì Vãn Chiếu cúi đầu đặt trán lên trán cô, giọng nói đều mang theo sung sướng: "Diễn xuất của Khổng tiểu thư quá tốt. "
Khổng Hi Nhan lập tức đỏ mặt, miệng cô cứng rắn ngụy biện: "Em..."
Trì Vãn Chiếu lại dùng miệng niêm phong cánh môi nàng, cắn nhẹ một cái mới dời đi chút khoảng cách nói: "Bất quá nếu Khổng tiểu thư không say, chị cũng có một bí mật muốn nói cho em biết. "
Khổng Hi Nhan ngước mắt lên, lông mi lướt qua gò má Trì Vãn Chiếu, sinh ra vài phần ái muội
Trì Vãn Chiếu cúi đầu, môi sát vào vành tai Khổng Hi Nhan, thổ khí như lan, cô từng câu từng chữ nói: "Khổng tiểu thư, chị không có bị luyến mèo. "
"Chị có người yêu thích."
"Người chị yêu, tên là Khổng Hi Nhan."