Chương 76: Thật đáng yêu
Khổng Hi Nhan nằm trên giường, nghe tiếng nước chảy cách đó không xa còn có chút mờ mịt, không hiểu vòng tới vòng lui thế nào mà cô lại cùng Trì Vãn Chiếu chung giường?
Hết lần này tới lần khác cô còn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô biết Trì Vãn Chiếu mỗi đêm đều dính vào Yên Yên, buổi tối thiếu Yên Yên đúng là ngủ không ngon, cũng không biết cô có thể thay thế Yên Yên hay không, có đủ tiêu chuẩn cho vai diễn này không.
Khổng Hi Nhan diễn rất nhiều vai, vạn lần không nghĩ tới mình lại có ngày còn có thể đóng vai một con mèo.
Cuộc sống - thật đúng là kỳ diệu.
Cô vừa cảm thán xong liền nhìn thấy Trì Vãn Chiếu từ trong phòng tắm đi ra, cô không mang dép lê liền chân trần đạp lên tấm thảm trắng ở cửa phòng tắm, sau đó lau sạch chân mới chậm rãi đi tới.
Ánh mắt Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm vào mắt cá chân cô, vừa trắng vừa tinh xảo, khi đi bộ gân xanh trên mặt bàn chân nhô lên, tầm mắt cô chậm rãi nhìn lên, Trì Vãn Chiếu không mặc áo choàng tắm chỉ là một bộ đồ ngủ bông mỏng manh.
Trong phòng độ ấm mở vừa đủ nên không lạnh.
Nhưng ánh mắt sỗ sàng của Khổng Hi Nhan như thế nào cũng không dời được.
Chân Trì Vãn Chiếu thon dài, không có một chút thịt thừa, mới đi ra khỏi phòng tắm, chân vẫn còn dính giọt nước, bị đèn pha lê chiếu vào, hiển thị màu sắc trong suốt.
Khổng Hi Nhan cắn môi, nhìn thấy hai chân trắng nõn của Trì Vãn Chiếu, bộ đồ ngủ mỏng, thắt lưng mảnh khảnh, mái tóc đen dài đến eo.
Ướt sũng, vẫn còn nhỏ nước, vết nước làm ướt đồ ngủ Trì Vãn Chiếu, lộ ra đường viền nội y bên trong.
Khổng Hi Nhan đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía Trì Vãn Chiếu, chậm rãi thở ra một hơi.
Cô cảm thấy không khí trong phòng nóng bỏng.
Trì Vãn Chiếu tùy ý đem mái tóc dài lau qua, sau đó đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống sấy khô tóc, cô từ trong gương nhìn thấy Khổng Hi Nhan đang đưa lưng về phía mình.
"Ngủ rồi?"
Giọng nói của Khổng Hi Nhan buồn bực: "Còn chưa. "
Cô xoay người trên giường, nhìn về phía lưng Trì Vãn Chiếu hỏi: "Trì tổng, làm sao chị biết được sự thật ba năm trước? "
Tay Trì Vãn Chiếu nắm máy sấy tóc dừng một chút, phả ra hơi nóng trên tóc cô thổi thổi, hơi nóng làm đôi mi thanh tú của cô nhíu lại, cô rất nhanh dời máy sấy: "Vô tình biết được."
Khổng Hi Nhan gật đầu tiếp tục hỏi: "Vậy làm sao chị biết em ở Trường Ninh? "
Cô nhìn như không chút để ý hỏi ra vấn đề này, kỳ thực trong lòng đang rối loạn tùng phèo.
Cô cũng không biết mình đang nghi ngờ điều gì.
Nhưng luôn luôn cảm thấy có điều gì đó là lạ.
Trì Vãn Chiếu nói cô thích nuôi mèo, cô cũng sẽ nuôi mèo, nhưng nó đã chết được ba năm rồi.
Làm sao cô ấy biết điều đó?
Trì Vãn Chiếu không trả lời câu hỏi của Khổng Hi Nhan, Khổng Hi Nhan nhìn góc nghiêng mặt cô suy nghĩ một chút hỏi: "Trước kia chị có phải hay không —— là fan não tàn của em chứ? "
Lạch cạch.
Máy sấy tóc trên tay Trì Vãn Chiếu rơi xuống đất, thanh âm ong ong vẫn vang lên trong phòng như trước, cô nghe được lời của Khổng Hi Nhan cúi đầu nhặt máy sấy tóc lên, liếc mắt nhìn Khổng Hi Nhan.
"Fan não tàn?"
"Fan não tàn của Khổng tiểu thư?"
"Vậy không bằng chị mỗi ngày tự nhìn mình trong gương."
Khổng Hi Nhan: ...
Cô hơi xấu hổ: "Vậy tại sao chị lại tìm em để ký hợp đồng?"
Trì Vãn Chiếu thần sắc lạnh nhạt: "Khổng tiểu thư sợ là quên trách nhiệm của mình. "
Trách nhiệm là cái gì?
Chăm sóc Yên Yên!
Yên Yên, Yên Yên, cô ôm Yên Yên sống cả đời đi, chết vì ấu mèo!
Khổng Hi Nhan dùng sức xoay người, quay lưng lại với Trì Vãn Chiếu, đầu vùi vào gối, thôi miên chính mình.
Lúc Trì Vãn Chiếu lên giường Khổng Hi Nhan đã ngủ thiếp đi, cô nghiêng người, mái tóc dài tản ra sau đầu, có vài sợi che lại gương mặt thanh tú, Trì Vãn Chiếu giúp cô vén tóc dài ra sau tai, tỉ mỉ nhìn gương mặt ngủ yên tĩnh của cô.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh, Trì Vãn Chiếu đứng dậy đẩy căn phòng bên cạnh ra, nhìn thấy Yên Yên đang ngủ trên giường lớn, Yên Yên nghe thấy âm thanh vội vàng dựng lỗ tai, sau đó nhìn thấy là Trì Vãn Chiếu lại lười biếng nằm xuống.
Trì Vãn Chiếu khép lại cửa phòng đi xuống lầu, cầm đồ vật để trên khay trà trở lại phòng.
Ngày hôm sau Khổng Hi Nhan tỉnh lại phát hiện đầu giường bên cạnh mình có một cánh hoa hồng, cô nghi hoặc nhíu mày, dụi dụi mắt, ánh mắt ở trong phòng tìm kiếm một phen không có kết quả, sau khi xuống lầu mới biết được Trì Vãn Chiếu đã đi làm.
Yên Yên sớm đã nằm sấp trên sô pha, theo bước chân của cô đi phía sau cô cọ bụng vào bắp chân, thấy Khổng Hi Nhan không để ý tới mình có chút tức giận kêu meo meo.
Khổng Hi Nhan cười cười ngồi xổm xuống ôm lấy nó, sờ đầu nó nói: "Trước tiên cho mi ăn đã tiểu tổ tông. "
"Meo meo."
Yên Yên tiểu tổ tông nhất thời hài lòng, liếm liếm hai má Khổng Hi Nhan.
Một người một mèo nháo một lúc, Khổng Hi Nhan mới vào phòng bếp nấu bát mì rồi làm thức ăn mèo cho Yên Yên, vừa ăn xong không bao lâu liền nhận được điện thoại của Phó Thu.
Phó Thu đã chờ ở bên ngoài.
Hôm nay cô còn một phân đoạn cuối cùng, buổi tối sẽ tổ chức một bữa tiệc cho cô, địa điểm ở Kim Hoài, cô và mọi người lần đầu tiên gặp nhau tại khách sạn này.
Khổng Hi Nhan sau khi thu thập xong đem cơm trưa của Yên Yên đặt ở trong phòng bếp, cô cúi đầu cùng Yên Yên nói hai câu lại ôm lại hôn một ngụm mới xoay người rời đi, Phó Thu ngồi trong xe rảnh rỗi không có việc gì xem weibo.
Fan weibo của Khổng tỷ điên cuồng tăng lên với tốc độ ánh sáng, đầu tiên có thành công của [Phá kén] sau đó lại bởi vì làm rõ chuyện ba năm trước, hơn nữa gần đây đào ra Khổng tỷ ở nông thôn làm cô giáo, ngay cả không ít giáo sư đại học cũng chú ý tới đây, lại gây ra một vòng thảo luận mới.
Thậm chí còn có không ít blogger nhìn tướng cho cô, nói rằng cô trải qua một lần khó khăn, ngày sau tất sẽ thăng tiến nhanh, vinh quang tột đỉnh.
Phó Thu có lúc nhìn thấy những lời nói như vậy đều mỉm cười, từ đáy lòng thay Khổng tỷ vui vẻ.
Nhưng những chuyện này, Khổng tỷ chưa bao giờ nói trước mặt cô, chị ấy dường như không chú ý đến quan điểm của thế giới bên ngoài về bản thân, mỗi ngày đều vội vàng thông cáo, nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, nghiêm túc quay phim, thậm chí ngay cả ba năm trước bị Ngụy Diễm và Hà Vi làm tổn thương sau đó thế nào cô đều không nghe Khổng tỷ nói một câu rằng cả hai người bọn họ xấu xa.
Lòng khoan dung, độ lượng thế này.
Cả đời này cô phỏng chừng đều không thể làm được như vậy.
Phó Thu vừa cảm thán xong liền thấy Khổng Hi Nhan bước nhanh tới, cô vội vàng mở cửa xe đưa tay đón Khổng Hi Nhan lên xe, điều hòa trong xe mở ra, sắc mặt vừa mới bị gió thổi trắng bệch của Khổng Hi Nhan lập tức cảm thấy ấm áp không ít.
Cô kéo mũ, tháo khẩu trang ra, thở một hơi khí lạnh, thoải mái hơn nhiều.
Phó Thu giúp cô sửa lại quần áo.
Khổng Hi Nhan quay đầu hỏi: "Đồng tỷ có đến trường quay không? "
Phó Thu: "Không có, Đồng tỷ nói có một bữa tiệc, chờ sau khi chúng ta kết thúc, chị ấy có thể tới tham gia . "
Khổng Hi Nhan rũ mắt ừ một tiếng.
Trong xe nhất thời yên tĩnh không tiếng động, Phó Thu suy nghĩ một chút hỏi: "Khổng tỷ, năm mới chị sẽ về nhà sao? Chị có muốn em đi cùng chị không?
Trong dịp Tết Nguyên đán, Đồng tỷ thay Khổng tỷ đẩy ra tất cả các thông cáo, sẽ có một tuần được trống lịch.
Phó Thu cho rằng Khổng Hi Nhan phải về nông thôn mới hỏi như vậy.
Khổng Hi Nhan nghe vậy lắc đầu: "Không trở về. "
Năm mới cô không chỉ muốn dẫn Hải Ninh đi dạo ở thành phố B, còn muốn về nhà ba một chuyến, lúc trước sau khi ba cô đi rồi, ngay cả nhà cô cũng không muốn về liền đi theo Vương Hải Ninh, nói đến cũng là bất hiếu, ba năm rồi.
Cô đã không đến thăm mộ ba lần nào.
Cũng không biết liệu ba cô có trách cô hay không.
Phó Thu thấy thần sắc Khổng Hi Nhan không thích hợp, nhịn xuống bên miệng câu hỏi, yên lặng cúi đầu: "À. "
Khổng Hi Nhan ngược lại nghe ra giọng nói của cô không đúng, cúi đầu hỏi cô: "Sao vậy? "
Phó Thu cười nói: "Không, chính là muốn đi ngôi làng Khổng tỷ sinh sống xem một chút, em nhìn thấy những đứa trẻ trong bức ảnh, lòng đều đau đến chết, liền muốn tận mắt nhìn xem có thể giúp đỡ được gì không. "
Khổng Hi Nhan sờ sờ đầu cô, cười cười không nói gì.
Các nàng rất nhanh đã đến trường quay, Cố Linh và Tiếu Thừa đang quay phim, hậu kỳ bọn họ diễn càng ngày càng nhiều, hai ngày nay đều là thức khuya quay phim, Khổng Hi Nhan nhìn thấy thần sắc Cố Linh có chút mệt mỏi.
Tôn Đạo hiển nhiên cũng đã nhìn ra, hắn bảo mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng.
Cố Linh được trợ lý đỡ đi vào phòng nghỉ, sắc mặt cô có chút tái nhợt, trợ lý đau lòng nói: "Thời tiết quỷ quái này, lạnh chết người. "
Khổng Hi Nhan ngồi bên cạnh cô vừa thay trang phục, nghe vậy nhìn Cố Linh, chỉ thấy Cố Linh khoát tay với trợ lý: "Cô đi rót cho tôi một ly nước nóng. "
Cả đêm đều mặc trang phục đơn bạc quay phim trong mùa đông lạnh lẽo, cho dù cô tự nhận thể chất tốt cũng không chịu được.
Khổng Hi Nhan thấy bộ dáng suy yếu của cô mím môi bảo Tiểu Thu đi lấy túi xách của mình, sau đó cô gọi trợ lý của Cố Linh: "Nơi này có lát gừng, ngâm nước cho cô ấy uống, xua đuổi cái lạnh. "
Bởi vì thân thể của cô sợ lạnh, nên liền mang theo.
Trợ lý của Cố Linh không tiếp nhận lát gừng, đứng tại chỗ cười nói: "Cám ơn chị Khổng, chỉ là..."
"Đi ngâm đi."
Cố Linh thản nhiên ngắt lời cô, quay đầu nhìn cô: "Đi ngâm một ly. "
Trợ lý của cô lúc này mới tiếp nhận lát gừng trên tay Khổng Hi Nhan, nhíu mày, trong lòng nổi lên thì thầm.
Không phải là Linh Linh không ngửi được mùi gừng hay sao ?
Chỉ là không hiểu thì không hiểu, cô vẫn rất nhanh ngâm một ly nước gừng đưa cho Cố Linh, mùi gừng nồng đậm đánh tới, Cố Linh thản nhiên nhíu mày, sau đó nhấp một ngụm.
Dường như - cũng không khó uống như vậy.
Cố Linh cúi đầu cầm ly, cảm giác cay từ đầu lưỡi lan tràn đến đáy lòng, cô chỉ lặng lẽ uống xong một ly nước gừng.
Phân đoạn tiếp theo không có Cố Linh, cô được an bài dưỡng thần trong phòng nghỉ, trợ lý đang bận rộn đi lại, Cố Linh nghiêng đầu liền nhìn thấy vị trí Khổng Hi Nhan ngồi trước đó đặt một túi ấm tay.
Là nhân vật hoạt hình màu hồng, cô đưa tay cầm lấy, có lẽ vừa sạc xong, còn ấm áp.
Cố Linh nhịn không được đặt tay vào giữa túi ấm tay, trợ lý vừa vặn đi tới, nhìn thấy thứ trên tay cô cười nói: "Ồ, đây là đồ ấm tay của chị Khổng, mỗi ngày đều thấy cô ấy ôm trong lòng. "
"Phong cách thật đáng yêu."
Cố Linh cúi đầu dùng ngón tay véo đầu nhân vật hoạt hình, cười nói: "Ừm, rất đáng yêu. "