Chương 44
Lúc Vương Hải Ninh tìm được các cô, hai người đang ngồi dựa vào nhau, trầm mặc không nói gì, Khổng Hi Nhan nhìn thấy Vương Hải Ninh muốn đứng lên nhưng chân đau đớn, vừa định chống đỡ bùn đất bên cạnh, Trì Vãn Chiếu liền thuận thế đỡ eo cô, để cho cô tựa vào người mình.
Trần Tuấn Sơn và vài người trong thôn kéo họ lên, chân Khổng Hi Nhan không đi được, Trì Vãn Chiếu luôn đỡ lấy cô.
Con đường xuống núi không dễ đi, các cô đi rất chậm, đến cửa thôn đã hơn mười một giờ đêm, Khổng Hi Nhan rất áy náy, cùng mọi người trong thôn cảm tạ, Trần Tuấn Sơn thẳng thắn gãi đầu:
"Khổng lão sư không sao thì tốt rồi. "
"Đúng vậy, Khổng lão sư trở về là được rồi, buổi tối cô làm chúng ta lo lắng đến hỏng rồi."
"Trước đó tiểu mập mạp đều lẩm bẩm muốn cùng đi tìm cô thật lâu, hiện tại cũng không biết đã ngủ chưa."
Khuôn mặt Khổng Hi đỏ bừng, ngượng ngùng nói lời tạm biệt với mọi người, sau đó được Trì Vãn Chiếu đỡ về nhà.
Trong nhà, Yên Yên đang ngồi trên bàn, nghe thấy âm thanh ở cửa vội vàng dựng tai lên, nhìn thấy bóng dáng Trì Vãn Chiếu và Khổng Hi Nhan liền nhảy xuống, vây quanh hai người xoay tròn, Trì Vãn Chiếu mang theo sắc mặt lạnh lùng, bất động thanh sắc đỡ Khổng Hi Nhan ngồi xuống.
Vương Hải Ninh đem drap trải giường và chăn còn ở trong sân mang về nhà, drap trải giường khô, chăn còn chưa khô, cô tách ra hai cái băng ghế đặt ở trên đó, Khổng Hi Nhan nhìn bộ dáng bận rộn của cô có chút áy náy, cúi đầu nói:
"Hải Ninh, thật xin lỗi, để cho hai người lo lắng. "
Vương Hải Ninh ngước mắt lên nhìn cô, lại nhìn Trì Vãn Chiếu ngồi ở một bên rót trà mặt lạnh lùng:
"Em đấy, đừng nói xin lỗi với chị. "
"Em nên cùng Trì tổng nói xin lỗi."
"Em không biết, cô ấy sau khi biết em lên núi sắc mặt khó coi đến mức nào, còn..."
"Cẩn thận!"
Trà trên tay Trì Vãn Chiếu rơi xuống đất, may mắn là cốc sứ cũng không bị hỏng, nhưng trên mặt đất đầy nước, một mảng lớn ướt sũng.
Cô nhặt cốc sứ lên, đứng dậy, thần sắc lạnh nhạt nói:
"Tôi đi đun sôi nước."
Vương Hải Ninh nhìn chằm chằm vào lưng cô, thêm một câu:
"Tôi giúp cô."
Khổng Hi Nhan muốn đứng dậy, Vương Hải Ninh vội vàng nói:
"Em ngồi ở chỗ này đừng đi đâu cả. "
"Được."
Trước khi Vương Hải Ninh rời đi nhìn Khổng Hi Nhan dùng tay nắm bắp chân mình, phỏng chừng là đau do trật chân rồi, cô đi vào phòng bếp.
Trì Vãn Chiếu đang định đốt lửa, động tác cứng rắn, Vương Hải Ninh nghĩ từ nhỏ đến lớn phỏng chừng Trì Vãn Chiếu cũng chưa từng thấy qua cái gọi là nồi lớn, càng chưa từng học cách dùng diêm bắt lửa, cô đi đến bên cạnh Trì Vãn Chiếu nói:
"Để tôi. "
Trì Vãn Chiếu lùi lại, Vương Hải Ninh sau khi đốt lửa lại nhét hai khối củi vào, ngọn lửa nhất thời nổi lên, chỉ một lúc sau ánh lửa hồng diễm chiếu lên người các cô.
Họ đã không ở gần nhau như vậy trong nhiều năm.
Bất quá Trì Vãn Chiếu cũng không thích thân cận với người khác.
Còn nhớ lúc trước khi các cô nói chuyện phiếm luôn cách nhau một cánh tay, ngay cả thỉnh thoảng trên đường gặp nhau rồi cùng nhau về nhà, Trì Vãn Chiếu cũng sẽ hơi tách ra.
Trì Vãn Chiếu không phải là cố ý.
Vương Hải Ninh đã quan sát qua.
Cô ấy luôn đối xử tốt với mọi người.
Lần duy nhất các nàng thân cận là bởi vì mẹ cô bị bệnh, Trì Vãn Chiếu an ủi cô.
Chớp mắt, đã nhiều năm trôi qua.
Vương Hải Ninh sau khi đốt lửa liền bận rộn trong phòng bếp, buổi tối mọi người vì tìm Hi Nhan cũng không ăn cơm tối, hiện tại trở về cũng hơn nửa đêm, khẳng định không nấu được món ngon, đành làm tạm bát mì.
Có hai nồi lớn trong nhà bếp, nhưng cô lo lắng rằng Trì Vãn Chiếu sẽ không thể cùng lúc để ý củi đun của hai nồi, cô cúi đầu hỏi Trì Vãn Chiếu trên ghế:
"Trì tổng, cô có làm được không?"
Trì Vãn Chiếu ngước mắt lên, nhạt nhẽo "ừm" một tiếng.
Vương Hải Ninh và cô đã thay đổi vị trí của mình.
Nồi lớn có hai cái, một là để đun sôi nước, một là để đựng mì, Trì Vãn Chiếu đứng bên bếp, lấy một chiếc nồi nhỏ để chiên trứng.
Ánh lửa đỏ rực cũng chiếu rõ khuôn mặt trắng nõn của Vương Hải Ninh, cô nhét rơm rạ nhỏ giọng hỏi:
"Trì tổng, hình như cô không hy vọng để Hi Nhan biết cô thích em ấy? "
Ít nhất là kết hợp với tình hình tối nay.
Trì Vãn Chiếu không thích những gì mình nói.
Nhưng cô không hiểu, Trì Vãn Chiếu rõ ràng là thích Hi Nhan.
Hi Nhan ngày đó lại nói với cô rằng hai người họ chỉ là quan hệ hợp đồng.
Đem lại cho cô ấy một chút lộn xộn.
Trì Vãn Chiếu rán trứng xong thì luộc rau, cho một ít nước vào nồi nhỏ, cầm mì đặt sang một bên, đợi đến khi nước từ từ sủi bọt cô mới thản nhiên mở miệng:
"Tôi chỉ không hy vọng em ấy vì áy náy mà chấp nhận tôi."
Cô có nhiều biện pháp làm cho Khổng Hi Nhan thích mình nhưng điều duy nhất không được sử dụng là lợi dụng lòng áy náy, để cho cô ấy ở bên cạnh mình, chấp nhận mình.
Cô muốn đem lại cho Khổng Hi Nhan cảm xúc thuần túy nhất và ngược lại.
Vương Hải Ninh nghe xong lời của cô nhíu mày cúi đầu, nhìn ngọn lửa nhảy dựng lên, đột nhiên có chút hiểu rõ lời nói của Trì Vãn Chiếu.
Sau khi thấy nước sôi, Trì Vãn Chiếu thả mì vào, quay đầu sang một bên rửa rau xanh, chờ mì nổi lên, cô đẩy rau xanh xuống nồi, thấy mì cùng rau theo nước sôi sục, cô mở miệng nói:
"Chuyện trước kia, thật xin lỗi."
Vương Hải Ninh đang đốt lửa trong tay khẽ dừng lại, sắc mặt trong nháy mắt kinh ngạc, tiếp theo khôi phục lại vẻ lạnh nhạt:
"Trước kia có quá nhiều chuyện, tôi..."
"Ý tôi là chuyện của ba tôi."
"Sau này tôi mới biết, lúc đó cô không biết."
"Xin lỗi."
Trì Vãn Chiếu sắc mặt như thường một bên dùng đũa khuấy động mì, một bên thấp giọng nói chuyện, đôi mắt sáng đen, mặt mày đã thu liễm sắc bén, nhu hòa không ít.
Vương Hải Ninh dừng một chút:
"Không sao đâu. "
Hai người trong phòng bếp nói chuyện rất nhỏ, nhỏ đến mức căn bản không truyền ra ngoài, Khổng Hi Nhan đang nằm sấp trên bàn nhìn Yên Yên, đối với đôi mắt xanh biếc của nó, cô chạm vào chiếc mũi đỏ hồng của Yên Yên, nói:
"Tiểu tử nhỏ, vì sao lại đến nhà Sơn ca nha?
"Có phải muốn đi ăn trộm cá không?"
Yên Yên miêu ô một tiếng, vẫy đuôi dài đập vào mặt Khổng Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan tức giận hừ hừ tiếp tục oán trách:
"Mi nhìn xem mi, sạch sẽ như vậy, lại nhìn ta, mặt mũi xám xịt, còn cả..."
Trì Vãn Chiếu cũng thế.
Cô ngồi dậy nghiêng đầu nhìn vào phòng bếp, Trì Vãn Chiếu đang ở dưới đó, cổ tay mảnh khảnh duỗi ra cầm nắp nồi, đôi khi dùng đũa khuấy động đồ ăn.
Mười phút sau, Trì Vãn Chiếu bưng ba bát mì ra.
Đi ra cùng còn có Vương Hải Ninh.
Khổng Hi Nhan muốn tới nhận lấy bát mì, Trì Vãn Chiếu dư quang nhìn thấy động tác của cô, thần sắc như thường nói:
"Ngồi. "
Cô lại ngồi xuống một lần nữa.
Vương Hải Ninh đứng ở phía sau các cô, ánh mắt lóe lên nhưng cái gì cũng không nói, đi vào phòng khách ngồi xuống cùng ăn.
Sau bữa cơm, Khổng Hi Nhan muốn đi vệ sinh tắm rửa, Trì Vãn Chiếu bảo cô đợi một chút.
Vương Hải Ninh hiểu được ý tứ của Trì Vãn Chiếu, vốn là mùa đông khắc nghiệt, lại là đêm khuya, nhiệt độ thấp, trong phòng tắm cũng rất lạnh, Trì Vãn Chiếu đơn giản là muốn đi vào tắm rửa trước, để bên trong ấm áp một chút.
Vương Hải Ninh ăn xong nhìn chằm chằm bát rỗng trước mặt nói: "Hi Nhan, em cứ để Trì tổng đi tắm trước đi, bên trong bây giờ đặc biệt lạnh, chờ cô ấy tắm xong còn hơi nóng, em lại đi vào. "
Khổng Hi Nhan vừa nghe liền hiểu được ý tốt của Trì Vãn Chiếu.
Cô vội vàng nói với Trì Vãn Chiếu:
"Hay cứ để cho tôi đi, tôi không sợ lạnh, và cũng từng tắm vào giữa đêm!"
Vương Hải Ninh mặt mũi sâu thẳm:
"Vâng, thường tắm rửa vào giữa đêm, ngày hôm sau liền bị sốt."
Khổng Hi Nhan trừng mắt nhìn cô, nhe răng, Trì Vãn Chiếu đỡ cô ngồi trên ghế đẩu, vẫn đi vào phòng cầm áo ngủ đi ra:
"Không cần, chị tắm trước. "
"Tôi trước!"
Khổng Hi Nhan đứng dậy, lại bị mắc kẹt ở phía trước Trì Vãn Chiếu, Vương Hải Ninh nhìn hai người tranh chấp:
"Được rồi, hai người cùng nhau tắm là được, lại còn ấm áp. "
Khổng Hi Nhan vốn còn đang tranh chấp nhất thời tức giận, cô kéo môi cười cười:
"Quên đi, quên đi. "
Trì Vãn Chiếu đi ngang qua bên cạnh cô, tạo thành một làn gió lạnh lẽo.
Đèn trong phòng vẫn sáng đến hơn một giờ sáng, Trì Vãn Chiếu ngồi ở bên cạnh bàn, cho Yên Yên ăn mấy viên thức ăn cho mèo, Khổng Hi Nhan từ trong phòng vệ sinh đi ra liền nhìn thấy khuôn mặt mềm mại của cô, mặt không kéo căng, khóe môi khẽ nhếch, phác họa một nụ cười nhạt.
Hình ảnh một người một mèo ở chung quá ấm áp, cô đứng ở cửa cũng quên tiến thêm bước nữa.
Vương Hải Ninh cầm chậu đi đến bên cạnh cô, theo ánh mắt cô nhìn qua, nhẹ giọng hỏi:
"Đẹp sao? "
Khổng Hi Nhan gật đầu:
"Là một mỹ nữ. "
Nói xong cô liền tỉnh táo, nhìn Vương Hải Ninh trước mắt, nhíu mày:
"Chị làm gì vậy. "
Vương Hải Ninh mỉm cười:
"Em mới là người cần tự hỏi mình đang làm gì."
Khổng Hi Nhan muốn phản bác, Vương Hải Ninh đã vào phòng vệ sinh, Trì Vãn Chiếu nghe thấy thanh âm đóng cửa nghiêng đầu nhìn cô, lại thu hồi tầm mắt, Khổng Hi Nhan cảm thấy có chút khó chịu, cô chỉnh lại áo ngủ rồi đi qua:
"Trì tổng, còn chưa ngủ sao? "
Trì Vãn Chiếu nói:
"Chờ em."
Khổng Hi Nhan chần chờ:
"Chờ tôi? "
"Không cần, hôm nay tôi cùng Hải Ninh ngủ một phòng đi."
Trì Vãn Chiếu đứng dậy, Khổng Hi Nhan cảm giác có một cỗ áp lực đập vào mặt, cô lui về phía sau một bước, nghe được giọng nói nhạt nhẽo của Trì Vãn Chiếu:
"Vẫn là ngủ cùng phòng với tôi đi. "
"Tối hôm qua Khổng tiểu thư vì chiếu cố tôi một đêm không nghỉ ngơi tốt, hôm nay hẳn là đổi thành tôi chiếu cố cô."
Khổng Hi Nhan cắn môi:
"Thật sự không cần, Hải Ninh cũng sẽ chiếu cố tôi. "
Trì Vãn Chiếu cười nhạt:
"Cô Vương có thể không có nhiều năng lượng để chăm sóc cô tối nay."
Khổng Hi Nhan chần chờ vài giây, trả lời:
"Vì sao? "
Trì Vãn Chiếu không nói gì, chỉ là dìu Khổng Hi Nhan chậm rãi trở về phòng mình, trên tủ đầu giường còn đặt một chai rượu thuốc, Khổng Hi Nhan được cô đỡ ngồi trên giường, Trì Vãn Chiếu ngồi xổm xuống, cuộn ống quần của cô lên, cầm lấy rượu thuốc, rót một chút ở trong lòng bàn tay lau mắt cá chân Khổng Hi Nhan.
Chân Khổng Hi Nhan vừa tiếp xúc với rượu thuốc liền co về phía sau, Trì Vãn Chiếu một tay nắm lấy đầu ngón chân của cô, cố định không để cho cô động.
Đầu ngón tay Trì Vãn Chiếu rõ ràng là lạnh.
Nhưng Khổng Hi Nhan lại cảm thấy tay cô dán sát vào chân mình, cả bàn chân đều nóng bỏng.
Cỗ khô nóng trực tiếp từ lòng bàn chân truyền lên đến đỉnh đầu, ngay cả hai gò má cô cũng đỏ bừng.
Sau khi lau sạch rượu thuốc, Trì Vãn Chiếu đỡ cô nằm ngủ, tắt đèn, Khổng Hi Nhan trong bóng tối luôn cảm thấy hình như có gì đó không ổn.
Nhưng cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì.
Vương Hải Ninh ở phòng bên cạnh đã tắm xong, trở về phòng, mở cửa liền nhìn thấy Yên Yên ngủ trên giường cô, đang trừng mắt nhìn cô, nhe răng nhếch miệng kêu lên:
"Miêu ô! "
Vương Hải Ninh cảm thấy có chút đau đầu.