Chương 42
Buổi trưa Trì Vãn Chiếu không trở về, trong trường có một quán ăn nhỏ, chuyên nấu ăn cho những đứa trẻ không về nhà hoặc nhà ở rất xa phía bên kia của ngọn núi.
Trần Tuấn Sơn hôm nay muốn đưa vợ về thị trấn, buổi trưa không về được, cho nên Trần Viên liền ở lại trường.
Trì Vãn Chiếu cùng hiệu trưởng đàm phán xong còn chưa ra khỏi trường đã bị Trần Viên gọi lại, sau đó Vương Hải Ninh cũng đi theo, hai người trầm mặc đối mặt, Trần Viên hỏi cô có thể cùng nhau ăn cơm ở trường hay không.
Nhìn cô chớp đôi mắt đen nhánh nhìn mình, Trì Vãn Chiếu uốn cong khóe miệng, còn chưa kịp cự tuyệt, Vương Hải Ninh liền mở miệng nói:
"Cùng ở lại một chút đi, lát nữa tôi cũng gọi Hi Nhan tới. "
Trì Vãn Chiếu lúc này mới không trở về.
Chỉ là các cô ở trong phòng ăn đợi nửa ngày cũng không đợi được Khổng Hi Nhan, Vương Hải Ninh đi gọi điện thoại, mới biết Khổng Hi Nhan bởi vì chiếu cố Yên Yên nên không nhìn điện thoại di động, cũng không thấy tin nhắn, Khổng Hi Nhan nghe nói Vương Hải Ninh và Trì Vãn Chiếu đều không trở về liền thở phào nhẹ nhõm, nói với Vương Hải Ninh mình ở nhà ăn một chút là được rồi.
Vương Hải Ninh không thể khuyên răn được Khổng Hi Nhan, cũng đành theo ý cô.
Trì Vãn Chiếu và Vương Hải Ninh cùng trong phòng ăn nhỏ của Trần Viên.
Nói là một phòng ăn nhỏ, trên thực tế là rất nhỏ, bên trong đặt bốn hoặc năm chiếc bàn vuông vắn, bởi vì lo lắng trẻ em không cao nên những chiếc bàn ấy cũng ngắn hơn bình thường, Trì Vãn Chiếu ngồi bên cạnh Viên Viên, quả thật là người lớn so với tiêu chuẩn trẻ em.
Vương Hải Ninh bưng thức ăn đến chia cho Viên Viên và Trì Vãn Chiếu, cô nhìn bát nhỏ trước mắt cũng không vội ăn, cười nói:
"Thật không ngờ tôi sẽ cùng cô ăn cơm ở đây. "
Trì Vãn Chiếu nghe vậy chỉ nghiêng đầu nhìn nàng, thản nhiên bỏ lại một câu: "Chuyện cô không nghĩ tới còn rất nhiều. "
Vương Hải Ninh gật đầu, rũ mắt xuống.
Cô nhớ rõ lần đầu tiên thấy Trì Vãn Chiếu là buổi chiều nắng như thiêu đốt kia, cô cùng mẹ cô ra ngoài gặp chú Trì.
Ngôi nhà cũ bên cạnh nhà họ chính là nhà chú ấy, nhưng cô rất ít khi nhìn thấy người nhà của chú, mẹ cô giải thích là do cả nhà chú ấy đều ở nước ngoài, rất ít khi trở về.
Đối lập với chú Trì, cô thường xuyên thấy ông ấy mỗi khi tết đến.
Ngày hôm đó Trì Vãn Chiếu thấy ánh nắng mặt trời có chút chói chang, cô dắt mẹ cô từ bên ngoài trở về, lẩm bẩm sau này sẽ không bao giờ đi ra ngoài vào ngày nóng nữa, mẹ cô còn cười tính trẻ con của cô.
Nào ngờ khi ngẩng đầu liền gặp phải Vương Hải Ninh đang được chú Trì dẫn ra.
Thần thái thuần khiết xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đầy quý khí, cái loại kiêu ngạo này như khắc vào trong xương cốt, không một chút giả vờ nào, dễ dàng nổi bật trước đám đông.
Không giống như các bạn cùng lớp mà cô đã gặp ở trường.
Sau đó, chú Trì kéo cô giới thiệu:
"Tới đây, đây là dì Vương của con, còn đây là con gái của dì ấy, tên là Hải Ninh."
Sau đó, chú Trì chỉ vào cô:
"Đây là cháu gái tôi, Tiểu Vãn."
Trì Vãn Chiếu hào phóng đưa tay về phía Vương Hải Ninh, hai tay họ chạm nhau, Vương Hải Ninh thoáng cúi đầu nói:
"Trì Vãn Chiếu. "
Trì Vãn Chiếu nghĩa là buổi tối.
Bỗng một câu thơ nổi lên trong tâm trí của cô:
Bạch nhật khuynh vãn chiếu
Huyền nguyệt thăng sơ quang
Một cái tên rất dễ nghe.
Một cô gái, người đẹp như tên.
Vương Hải Ninh rất thích Trì Vãn Chiếu không vì lý do gì cả, năm đó trở về thăm người thân có chút lâu, hai người cũng từng lén gặp qua mấy lần, nhưng Trì Vãn Chiếu không nói nhiều, vẻ mặt nhàn nhạt, khiến cô không phân biệt được cô ấy đối với đề tài của mình đến tột cùng có hứng thú hay không.
Thời gian thấm thoát trôi qua, những ngày thoải mái như vậy nhanh chóng kết thúc.
Mẹ cô bị ung thư, giai đoạn cuối.
Vương Hải Ninh nhớ lần cuối cùng nhìn thấy Trì Vãn Chiếu là gần nhà cũ, cô đứng dưới ánh mặt trời chói chang nhưng toàn thân lại lạnh lẽo, hai tay run rẩy, đôi mắt khóc vừa đỏ vừa sưng, nói chuyện còn có chút khàn khàn, cô đối diện Trì Vãn Chiếu nói:
"Mẹ tôi sắp không qua khỏi."
Trì Vãn Chiếu an ủi cô:
"Đừng lo, dì Vương sẽ ổn thôi, người tốt tự có quý nhân phù trợ."
Đúng vậy, cát nhân hữu thiên tướng.
Nhưng thật không may, mẹ cô không phải là một người tốt
Tự nhiên sẽ không được ông trời che chở.
Sau khi mẹ cô qua đời, chú Trì giúp cô xử lý hậu sự, về sau cũng chưa từng thấy qua Trì Vãn Chiếu.
Cho đến hai năm sau, chú Trì dùng danh nghĩa ăn cơm để hẹn Vương Hải Ninh về nhà, nói cho cô biết cái gọi là sự thật.
Khiến tâm Vương Hải Ninh rét lạnh không chỉ là quan hệ giữa mẹ cô và chú Trì.
Ngoài ra còn có ánh mắt lạnh lẽo như khảm vào xương cốt, cùng câu nói lạnh lùng của Trì Vãn Chiếu:
"Vương lão sư, diễn xuất thật tốt."
Thế nào là diễn?
Không, Vương Hải Ninh cô chưa từng có diễn.
Ít nhất đối mặt với những người bạn tốt năm xưa, cô thậm chí còn không thể diễn một vở kịch thản nhiên.
Vương Hải Ninh cúi đầu, dùng đũa chọc chọc rau xanh, nhai chậm khi nghe Trì Vãn Chiếu hỏi:
"Cô ở đây, là vì trốn ông ấy? "
Ba năm nay, Trì Vãn Chiếu biết Trì Trác vẫn chưa buông tha tìm Vương Hải Ninh, nhưng thủy chung không có tin tức.
Vương Hải Ninh nghe được câu hỏi cười khổ một tiếng:
"Trốn ông ấy? "
"Tại sao tôi phải trốn tránh ông ấy?"
"Ông ấy đối với tôi mà nói, chỉ là một người chú có thể kính trọng, vậy thôi."
Nói xong cô cúi đầu, dường như tự giễu lại thêm một câu:
"Hơn nữa, nếu Trì gia các người muốn tìm một người, có thể không tìm được sao? "
Trì Vãn Chiếu cúi đầu nhìn cô ấy, nghĩ đến Khổng Hi Nhan, đôi môi mỏng khẽ động nói:
"Cô cũng quá coi trọng Trì gia chúng tôi. "
Vương Hải Ninh không trả lời.
Trần Viên ngồi ở một bên có chút nghe không hiểu hai người nói chuyện gì, cô bé ăn cơm xong ngồi trên ghế, Trì Vãn Chiếu nhìn thoáng qua nhỏ giọng nói với Trần Viên:
"Ăn no rồi sao? "
Viên Viên gật đầu:
"Em có thể ra ngoài chơi với bọn họ không?"
Trì Vãn Chiếu nhẹ giọng:
"Chắc chắn rồi."
Trần Viên nhảy dựng lên, chạy ra ngoài.
Vương Hải Ninh cũng ăn xong, cô mím môi ngồi trên ghế, gương mặt có vài phần tương tự Trì Vãn Chiếu.
Trong nhà ăn nhỏ, không còn học sinh nào, họ ngồi đối mặt với nhau, bầu không khí trở nên khác thường.
Nửa tiếng sau, Trì Vãn Chiếu cũng buông đũa xuống, cô rũ mắt, nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi mở miệng:
"Nếu ông ấy..."
Vương Hải Ninh nghi hoặc nhìn cô.
Trì Vãn Chiếu ngước mắt lên, đáy mắt có ẩn nhẫn, còn có cảm xúc phức tạp, cô hỏi:
"Nếu ông ấy không còn nhiều thời gian, cô sẽ quay lại gặp ông ấy chứ?"
Khuôn mặt lạnh nhạt của Vương Hải Ninh như khẽ biến vì giật mình, Trì Vãn Chiếu cũng không chờ nghe đáp án, nói xong câu này liền đứng dậy rời đi.
Trì Vãn Chiếu bước ra khỏi trường, phía sau cô vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn của trẻ em, như tô điểm thêm một chút ấm áp cho mùa đông này.
Sau khi về đến nhà, cô ngoài ý muốn không nhìn thấy Khổng Hi Nhan, cũng không thấy Yên Yên.
Trì Vãn Chiếu cho rằng Khổng Hi Nhan mang theo Yên Yên ra ngoài đi dạo.
Cô ngồi bên giường lấy máy tính bảng ra liên lạc với trợ lý Chu, thỉnh thoảng giơ tay lên xem đồng hồ.
Một giờ trôi qua.
Hai giờ trôi qua.
Trì Vãn Chiếu khẽ nhíu mày.
Thời gian Khổng Hi Nhan mang Yên Yên đi ra ngoài, có phải quá lâu rồi hay không?
Thẳng đến 3 giờ rưỡi chiều, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, cô gọi điện thoại cho Khổng Hi Nhan, nhưng thủy chung không gọi được, cũng không có tín hiệu, cô biết trong thôn này tín hiệu kém, Trì Vãn Chiếu thấy thế thở dài xách áo lông vũ ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi nhà không bao lâu, liền đụng phải Trần Tuấn Sơn đã trở về từ trong thị trấn.
Trần Tuấn Sơn nhìn thấy cô liền cười nói:
"Tiểu Vãn, đây có phải là con mèo mà cô mang tới không? Tôi vừa về nhà, nhìn có chút giống nên tôi liền đưa nó về cho cô "
Trì Vãn Chiếu tiếp nhận Yên Yên, cúi đầu nói:
"Cảm ơn anh."
Trần Tuấn Sơn xua tay:
"Chỉ là chuyện nhỏ, vậy tôi sẽ đi trước."
Trì Vãn Chiếu gật đầu nhìn anh ta rời đi.
Yên Yên đã quay lại.
Còn Khổng Hi Nhan đâu?
Sắc mặt Trì Vãn Chiếu trầm xuống, kêu Trần Tuấn Sơn còn chưa đi được bao xa:
"Sơn ca."
Trần Tuấn Sơn quay đầu:
"Có chuyện gì vậy?"
Trì Vãn Chiếu vội vàng nói:
"Anh có thấy Hi Nhan không?"
Trần Tuấn Sơn suy nghĩ một chút:
"Khổng lão sư sao, tôi vừa trở về thật đúng là không chú ý đến cô ấy, nếu không như vậy cô hỏi thím Hai bên cạnh xem sao. Khổng lão sư bình thường đều sẽ giúp bà ấy làm chút công việc đồng áng."
Trì Vãn Chiếu cũng gật đầu:
"Cảm ơn. "
Trần Tuấn Sơn khoát tay, rời đi.
Thím hai Trần gia, Trì Vãn Chiếu đã gặp qua mấy lần, Khổng Hi Nhan cũng dẫn cô đi qua cửa nhà bà vài lần, coi như là biết phương hướng.
Cô bế Yên Yên trên tay đi thẳng về phía bên kia.
Yên Yên trong vòng tay của cô, không còn bao nhiêu sức lực.
Vừa đi tới trước cửa thím hai Trần gia, Trì Vãn Chiếu liền thấy bà đang nhặt củi, cô đi về phía trước hai bước kêu lên:
"Thím Hai? "
Dì Hai nghiêng đầu: "Ôi, Tiểu Vãn à, có chuyện gì vậy? "
Trì Vãn Chiếu miễn cưỡng cười:
"Con muốn hỏi thím Hai chiều nay có thấy Hi Nhan không? "
Dì Hai gãi gãi đầu:
"Khổng lão sư sao, trước kia tôi thấy cô ấy đi về phía núi, cô ấy nói muốn đi tìm con mèo gì đó, tôi cũng không chú ý, làm sao vậy, còn chưa trở về? "
Trì Vãn Chiếu lắc đầu, thím Hai nhíu mày:
"Trời cũng sắp tối, cô ấy một mình ở trên núi rất nguy hiểm, hay là như vậy, trước tiên cô đi xuống dưới chân núi nhìn xem, tôi đi hỏi những người khác trong thôn có gặp Khổng lão sư hay không. "
Trì Vãn Chiếu gật đầu:
"Làm phiền thím rồi."
Thím hai đặt củi thành một đống:
"Đứa trẻ này, nói gì vậy, làm phiền cái gì."
Trì Vãn Chiếu cùng Thím Hai ra cửa, xong cô liền đi thẳng xuống chân núi.
Hai bên thôn Trường Ninh đều là núi, cô trước tiên đưa Yên Yên về, sau đó theo phương hướng thím Hai chỉ bước nhanh đến chân núi, chỉ có cỏ dại mọc um tùm, gió lạnh thấu xương, căn bản không nhìn ra cái gì.
Ngọn núi này thông qua thôn bên ngoài, cho nên có một con đường, trước khi đến đây Trì Vãn Chiếu cùng Khổng Hi Nhan chính là đi theo con đường này.
Cô đứng ở ven đường dưới chân núi, liên tục dùng điện thoại di động gọi cho Khổng Hi Nhan, nhưng thế nào cũng không gọi được, mắt thấy thời gian càng ngày càng muộn, sắc mặt cô cũng trầm xuống.
Khổng Hi Nhan bị mắc kẹt trên núi.
Buổi trưa Khổng Hi Nhan làm xong thức ăn cho mèo, không bao lâu liền nhận được điện thoại của Vương Hải Ninh, vừa nói xong cô quay đầu một cái liền không nhìn thấy Yên Yên đâu nữa.
Trái tim cô ngay lập tức thắt chặt và tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng không có gì cả.
Cô tìm trong nhà một lần cũng không tìm được Yên Yên ở nơi nào, cô muốn tìm Yên Yên trước khi Trì Vãn Chiếu trở về, đầu óc rối loạn liền tìm khắp thôn, thẳng đến khi nghe được trong thôn có người nói hình như nhìn thấy một con mèo trắng lên núi, cô liền đi theo.
Nhưng một ngọn núi lớn như vậy, làm sao có thể dễ dàng để tìm được một con mèo.
Tìm nửa ngày, Yên Yên còn chưa tìm thấy, ngược lại cô bị lạc đường.
Cảm giác phương hướng của Khổng Hi Nhan vốn không tốt, lại không muốn không công mà trở về, cho nên vẫn tiếp tục đi vào sâu. Nghĩ rằng nếu cô không thể tìm thấy Yên Yên, có lẽ Yên Yên sẽ giống như Nữ Vương, đôi mắt của cô đỏ lên, miệng không ngừng lẩm bẩm Yên Yên, Nữ Hoàng, Yên Yên, Nữ Hoàng.
Lý trí của cô bị chấp niệm khóa chặt, chỉ biết nếu mình tiếp tục đi về phía trước, có lẽ sẽ nhìn thấy Yên Yên.
Lại hoàn toàn không nhận ra mình đã ở sâu trong núi.
Thậm chí còn không chú ý tới sắc trời đang dần dần tối xuống.