Khổng Hi Nhan nửa đêm không ngủ được.
Không biết là lo lắng mình sau khi ngủ lại không cẩn thận làm chuyện ngu xuẩn hay là vì vừa xảy ra chuyện quá kíc,h thích khiến cô khó có thể ngủ được, nửa đêm, cô cứ như vậy mở to mắt nhìn Yên Yên ngủ say.
Ngày hôm sau, đôi mắt của cô sưng lên, quầng thâm rất lớn, sau khi ăn sáng và lên xe, cô nghe theo lời của Trì Vãn Chiếu ngủ ở ghế sau.
Yên Yên rất phấn khích, thay thế vị trí lái phụ của cô.
Khổng Hi Nhan vỗ vỗ mặt mình, cô quá buồn ngủ cũng không tranh chấp với Trì Vãn Chiếu, nghe lời ngủ ở ghế phía sau, lúc đầu cô tựa vào lưng ghế, nhưng xe xóc nảy, cô dần dần nằm xuống, Trì Vãn Chiếu từ gương xe nhìn thấy tư thế của người kia không ổn, cô dừng xe giúp Khổng Thư Nhan cởi giày, nghiêng người, còn dùng gối đặt dưới đầu Khổng Hi Nhan.
Mãi cho đến khi Khổng Hi Nhan thoải mái lông mày không còn nhíu lại nữa, Trì Vãn Chiếu mới yên tâm tiếp tục trở về lái xe.
Đến thị trấn gần nhất của thôn Trường Ninh đã bốn tiếng đồng hồ sau, lái xe lqua lại khiến Khổng Hi Nhan ngủ rất thoải mái, giữa đường cô cũng tỉnh hai lần, còn tưởng rằng mình đá văng giày, trong lòng cô yên lặng oán giận về tướng ngủ quá kém của bản thân.
Trách tới trách lui nhưng trạng thái này là quá thoải mái, và cô không cam lòng để thay đổi.
Mãi cho đến khi trước khi xuống xe cô bị đánh thức bởi Trì Vãn Chiếu, cô mới buộc lại tóc dài, mang giày và sửa sang lại quần áo.
Trì Vãn Chiếu đậu xe trong bãi giữ xe ngoài trời của một siêu thị trong thị trấn, sau khi xuống xe, Khổng Hi Nhan nhìn vào thời gian, gần giữa trưa, cô hỏi:
"Trì tổng, hay là chúng ta đi ăn trưa trước đi?"
Thị trấn này cô đã tới vài lần, coi như là quen thuộc.
Trì Vãn Chiếu gật đầu: "Được rồi. "
Khổng Hi Nhan đem thức ăn cho mèo đặt ở trong xe, hầu hạ Yên Yên xong mới cùng Trì Vãn Chiếu rời đi.
Gần siêu thị có không ít tiệm cơm, Khổng Hi Nhan vẫn mang nón rộng, khẩu trang màu đen, mái tóc dài xõa ra bên má, cô dùng ánh mắt quét xung quanh, cuối cùng chọn một tiệm cơm không nhiều người.
Lúc vào tiệm, trong tiệm không có ai cũng chỉ có 4 5 bàn.
Khổng Hi Nhan cùng Trì Vãn Chiếu vào chọn một vị trí gần bên trong nhất, có phong cảnh và cây che chắn, còn có vách ngăn nhỏ, quả thật nhìn không ra bên trong là ai đang ngồi.
Bồi bàn là một cô bé hai mươi tuổi, thấy Trì Vãn Chiếu cúi đầu gọi món, cô nhìn chằm chằm Trì Vãn Chiếu nghiêng mặt, cười tủm tỉm nói:
"Chị gái này thật xinh đẹp, ở gần đây sao? Chị có thể cho em xin wechat được không? Cửa tiệm của tụi em cung cấp rất nhiều mã giảm giá, chị cứ đến đây bên em sẽ giảm giá cho chị bất cứ lúc nào! "
Trì Vãn Chiếu bình tĩnh chọn hai món ăn:
"Hai món ăn này, cảm ơn em."
Cô bé này vẫn không từ bỏ ý định truy đuổi hỏi:
"Chị thật sự không cân nhắc sao? "
"Không cần."
Khổng Hi Nhan nghe được lời của cô cười khẽ lên tiếng.
Không ngờ ở thành phố B sấm rền gió cuốn này, một người mặt lạnh cũng khiến người ta câm như hến như Trì tổng cũng bị một cô bé quấy rầy đến cau mày, dáng vẻ không thể làm gì được, lúc này Trì Vãn Chiếu giống như không phải một vị tổng tài cao cao tại thành phố B.
Mà chỉ là một người bình thường.
Vì vậy, người bình thường kia nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của cô, chỉ vào cô giới thiệu: "Em gái, em mà nói như vậy một lần nữa, vợ tôi sẽ không vui."
Khổng Hi Nhan: ...
Cô bé thức thời rời đi.
Món xào rất nhanh liền đưa lên, Khổng Hi Nhan ở trên xe ngủ một giấc, kỳ thật không có khẩu vị gì, cô ăn chút cơm liền cầm chén nhìn Trì Vãn Chiếu. Mái tóc dài vẫn buộc lên như trước, lộ ra trán trắng nõn, vẽ ngũ quan đoan trang tao nhã, người kia trang điểm nhạt, dung mạo tuyệt đẹp, cử chỉ tao nhã.
Chỉ là tính khí lạnh lùng và kiêu ngạo đã giế.t chết một đám người trong vài giây.
Khó trách vừa rồi cô bé kia hăng hái dán tới.
"Ăn no rồi?"
Trì Vãn Chiếu bất ngờ hỏi, Khổng Hi Nhan thu hồi ánh mắt, buông chén đũa xuống:
"No rồi. "
"Đi thôi."
Hai người vừa mới đừng dậy, cô bé lên món vừa rồi đang cầm một chén không lớn lắm đi tới đây, đặt trên bàn nói với Trì Vãn Chiếu:
"Chị nè, hhôm nay đặc biệt tặng! "
Trì Vãn Chiếu nhìn lên:
"Cảm ơn em, không cần."
Cô bé thở dài:
"Chị thực sự không cần nó? Món này là canh Trăm năm hảo hợp. "
Mắt thấy Trì Vãn Chiếu đang muốn nhíu mày, Khổng Hi Nhan cười:
"Thật sự không cần..."
"Đặt xuống đi."
Trì Vãn Chiếu thản nhiên nói, ngửa đầu:
"Cảm ơn. "
Cô bé này nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Trì Vãn Chiếu nhất thời mặt đỏ bừng, trong mắt đều đều ngôi sao nhỏ, lắp bắp trả lời:
"Không... không cần khách sáo. "
Nhìn cô bé kia quay đầu rời đi, Khổng Hi Nhan trêu chọc nói:
"Gương mặt này của Trì tổng quả thật già trẻ ăn thông. "
Trì Vãn Chiếu liếc nhìn bộ dáng cười trên sự đau khổ của người khác kia, rũ mắt dùng thìa múc canh uống một ngụm, rất ngọt, có ngân nhĩ, bách hợp, rất đặc, cô mím môi liền đẩy tới trước mặt Khổng Hi Nhan.
"Ăn canh."
Khổng Hi Nhan thường không thích uống những món canh ngọt như thế này, ngửi thấy mùi vị liền lắc đầu:
"Không ăn đâu. "
Trì Vãn Chiếu lại đem chén canh đẩy về phía cô nói:
"Đây là tôi dùng mặt đổi lấy, Khổng tiểu thư không ăn quá đáng tiếc. "
Khổng Hi Nhan nhịn cười.
Quả thật đáng tiếc.
Cô cúi đầu múc một muỗng đặt trong miệng, có vẻ không có khó uống như suy nghĩ.
Cô nhịn không được ăn thêm hai ba miếng.
Một phần bát canh nhỏ bị người nói không ăn ăn hết, Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm vào chén rỗng, trên mặt chậm rãi hiện lên tia ngượng ngùng, Trì Vãn Chiếu mang theo vẻ mặt hững hờ chờ cô ăn xong đi trả tiền.
Hai người trở lại xe Yên Yên còn đang ngủ, Khổng Hi Nhan tự giác đi đến cốp xe lấy hành lý, Trì Vãn Chiếu dùng túi xách cho mèo đặt Yên Yên vào, đóng cửa xe đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan.
Để cho Khổng Hi Nhan cõng nó trên lưng.
Khổng Hi Nhan: ...
Trì Vãn Chiếu không lên tiếng giúp Khổng Hi Nhan đeo xong túi lên lưng, cầm lấy hai cái rương hành lý từ tay người kia, đều rất nặng, xách theo có chút vất vả, cô đem hai cái rương hành lý hợp lại một, đem túi lớn màu đen đặt ở trên, cuối cùng đưa cho Khổng Hi Nhan cái rương nhỏ của mình.
Khổng Hi Nhan: ...
"Để tôi tự cầm."
Trì Vãn Chiếu cũng đẩy tay cô ra:
"Cứ như vậy, đi thôi."
Khổng Hi Nhan mang theo Yên Yên và xách rương nhỏ đi theo phía sau Trì Vãn Chiếu, lặng lẽ nói:
"Cảm ơn. "
Trì Vãn Chiếu nhìn cô: "Khổng tiểu thứ, tôi không thích một câu nói đi nói lại nhiều lần."
Trong đầu Khổng Hi Nhan chợt vang lên câu nói của Trì Vãn Chiếu sau khi cô nói cảm ơn.
Cô ấy nói: chúng ta là mối quan hệ hợp pháp, không cần khách sáo.
Mối quan hệ hợp pháp.
Khổng Hi Nhan đột nhiên cảm thấy từ này. Nó không chỉ là ý nghĩa của trên giấy tờ.
Họ đón một chiếc xe chuyên giao hàng ở cổng thị trấn, Trì Vãn Chiếu muốn tự mình lái xe, nhưng con đường này là đường đất, phòng ngừa trời sẽ mưa sẽ bị lún, không an toàn lắm, cho nên liền từ bỏ, cô đi theo phía sau Khổng Hi Nhan ngồi lên xe.
Sau một tiếng xóc nảy, họ đến một thôn, Khổng Hi Nhan mỉm cười:
"Sắp tới rồi."
Thôn này cách thôn Trường Ninh không xa, giữa chừng phải đi qua ba thôn, sau đó leo lên núi, liền đến.
Thôn Trường Ninh bị mắc kẹt ở giữa hai ngọn núi.
Trì Vãn Chiếu nhìn đường núi lầy lội còn có đám trâu bò còn có một đàn gà vịt và ngỗng chạy qua dưới chân, sắc mặt nặng nề.
Nửa tiếng nữa.
Khổng Hi Nhan mang theo Trì Vãn Chiếu ngồi lên một chiếc xe bò, hai con trâu già hổn hà hổn hển bước đi rất chậm, trên lưng buộc mấy sợi dây thừng lớn, hai người ngồi trên tấm ván gỗ phía sau xe.
Ông cụ đánh xe mỉm cười, hỏi:
"Hai cô gái, các cô đến làng Trường Ninh để thăm người thân sao?"
Khổng Hi Nhan cười lắc đầu:
"Dạ không phải. "
"A, con đường bên kia cũng không dễ đi, đến thôn Trường Cửu còn phải leo qua một ngọn núi, hai đứa mang theo nhiều đồ như vậy làm sao đi qua được."
Trì Vãn Chiếu thực sự không ngờ đến tình hình nơi này như vậy, gương mặt vốn đã căng thẳng càng căng thẳng hơn, Khổng Hi Nhan cười tủm tỉm trả lời:
"Không cần lo lắng. "
Xe bò lắc lư khoảng hai giờ, cuối cùng họ đã đến thôn Trường Cửu, ông cụ vội vàng chỉ vào ngọn núi, nói:
"Ngọn núi này quá dốc, nếu không ông chắc chắn sẽ cho hai đứa đi qua."
Đoạn đường 2 tiếng đồng hồ này, Khổng Hi Nhan đã biết ông cụ họ Ngưu, cô thản nhiên cười cười: "Bác Ngưu, cảm ơn bác, không sao, tụi con tự mình đi qua được. "
Bác Ngưu nhìn sắc trời nói:
"Được rồi, vậy bác trở về, hai đứa cẩn thận một chút, muộn thì đừng đi, sáng mai rồi đi. "
"Dạ."
Khổng Hi Nhan gật đầu trả lời, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Không kém gì Yên Yên cô cõng sau lưng.
Sau khi đưa bác Ngưu đi, Khổng Hi Nhan nhỏ giọng nói với Trì Vãn Chiếu:
"Trì tổng, cô ở đây chờ tôi, tôi đi gọi người. "
Cô nói xong cũng không đợi Trì Vãn Chiếu phản ứng liền trực tiếp đi vào trong thôn, xuyên qua hàng rào nhà đầu tiên đi vào phía bên trong, chỉ một lát sau, cô dẫn theo một anh chàng, vừa cao vừa cường tráng, làn da ngăm đen, thân thể cao to, cắt đầu húi cua, vẻ mặt chân chất.
Anh ta vừa đi vừa cười nói:
"Khổng lão sư, cô coi như đã trở về, mỗi ngày Viên Viên đều nhắc cô mãi. "
Khổng Hi Nhan nhìn thấy vẻ mặt người quen cũng rất thả lỏng:
"Vậy sao, nếu vậy các anh chẳng phải là bị phiền chết sao? "
Trần Tuấn Sơn gãi đầu:
"Tụi anh còn đỡ, chính là Vương lão sư bị con bé tỉ tê không chịu được. "
Nghĩ đến Trần Viên bĩu môi mở to hai mắt, mè nheo không tha đi theo phía sau Vương Hải Ninh như cái đuôi cô liền vui vẻ, Trì Vãn Chiếu đứng cách đó không xa nhìn hai người bọn họ nói cười vui vẻ sắc mặt càng đen hơn ba phần.
Mùa đông khắc nghiệt, cô vẫn mặc áo gió, bên trong là áo len cùng quần jean, Khổng Hi Nhan biết sẽ đi đường núi, ở trong trấn liền bảo cô thay giày cao gót, hiện tại chân cô mang một đôi giày thể thao màu xanh lam.
Bớt đi vài phần bóng dáng của người đẹp thành phố, thêm một chút sức sống trẻ trung.
Chỉ là khuôn mặt này.
Thủy chung lạnh lùng lãnh đạm.
Khổng Hi Nhan và Trần Tuấn Sơn vừa nói vừa đi đến bên cạnh Trì Vãn Chiếu, cô mở miệng giới thiệu:
"Đây là bạn tôi Trần Tuấn Sơn, đây là —— Trì Vãn Chiếu. "
Trần Tuấn Sơn gật đầu, hắn quanh năm ở trong thôn, cũng không biết Trì tiểu thư ở thành phố là người thế nào, lập tức lau tay lên quần, hào sảng cười nói:
"Xin chào, nếu là bạn của Khổng lão sư, vậy tôi liền gọi cô là Tiểu Vãn đi."
Sắc mặt Trì Vãn Chiếu nhất thời âm trầm vài phần.
Khổng Hi Nhan vừa định giải thích thân phận của Trì Vãn Chiếu, còn chưa mở miệng Trì Vãn Chiếu liền đưa tay nắm tay Trần Tuấn Sơn, nhếch khóe miệng:
"Tùy anh. "
Trần Tuấn Sơn lập tức cười:
"Đi thôi, bọn họ ở nhà chờ không kịp nữa. "
Hôm qua hắn đã bị Viên Viên phái tới thôn Trường Cửu chờ Khổng Hi Nhan, chỉ là đợi một ngày không thấy, đoán có thể là trên đường có việc trì hoãn, hắn cũng phải ở nhờ nhà thân thích một đêm, vốn định hôm nay không đợi được hắn liền trở về thôn xem tình huống thế nào.
Không ngờ Khổng Hi Nhan lại tìm được hắn.
Khổng Hi Nhan cũng là hôm qua cùng Vương Hải Ninh nói chuyện phiếm mà biết, Viên Viên sợ cô một mình mang theo hành lý không tiện, liền để cho anh trai mình tới đón cô, không nghĩ tới cô bé kia kia tâm tư ngược lại tinh tế.
Trần Tuấn Sơn người cao lớn, hắn thoải mái xách hai cái vali lên, thấy trên lưng Khổng Hi Nhan còn có một cái túi nói:
"Khổng lão sư, để tôi giúp cô cõng đi. "
"Không cần..."
Khổng Hi Nhan còn chưa nói xong, Yên Yên từ trong túi thò đầu ra thăm dò, nhìn thấy tay Trần Tuấn Sơn duỗi tới, nó nhe răng nhếch miệng, lông trắng toàn bộ dựng lên, trong con ngươi xanh thẳm lạnh lùng, tùy thời chuẩn bị cắn người.
Trần Tuấn Sơn sửng sốt, nói:
"Con mèo này thật hung dữ. "
Khổng Hi Nhan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Yên Yên hung dữ, cô ở trong nhà lâu như vậy, thấy dáng vẻ hiền lành của Yên Yên, giờ phút này sửng sốt kêu lên:
"Yên Yên?"
Yên Yên quay đầu nhìn cô:
"Meo meo..."
Trì Vãn Chiếu nhận lấy túi từ trên người Khổng Hi Nhan, giải thích:
" Yên Yên lần đầu tiên gặp anh, còn chưa quen thuộc lắm, có chút thù địch là chuyện bình thường. "
Trần Tuấn Sơn hiền lành cười cười:
"Thì ra là như vậy, không có việc gì, vậy tôi sẽ không cõng. "
Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm vào Yên Yên, sao cô nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấy Yên Yên trong nhà Yên Yên rất ưa thích cô?
Hơn nữa còn hăng hái đi theo bên cạnh cô?
Lúc đó cô còn nghĩ, con mèo này thật sự giống như đã quen thuộc.
Lẽ nào--không phải vậy sao?
Trì Vãn Chiếu không để ý đến ánh mắt nghi ngờ của Khổng Hi Nhan, thần sắc cô thản nhiên, nghiêng đầu hỏi:
"Đi chưa? "
Khổng Hi Nhan a một tiếng:
"Đi thôi. "
Trần Tuấn Sơn xách hai cái rương, còn muốn kẹp túi lớn màu đen dưới nách, Khổng Hi Nhan thấy vậy vội vàng tiến lên xách túi đen, Trì Vãn Chiếu cũng thuận thế cẩn thận cầm lấy rương của mình.
Thời gian vừa qua hơn năm giờ, trên bầu trời đã có chút đen kịt, Trần Tuấn Sơn lo lắng Khổng Hi Nhan cùng Trì Vãn Chiếu không theo kịp cố ý đi rất chậm, còn không quên cùng các cô nói chuyện phiếm.
Hơn phân nửa là hắn nói vài câu, Khổng Hi Nhan trả lời vài câu.
Đối với Trì Vãn Chiếu.
Cô vẫn luôn mặt lạnh, cắn chặt răng, môi mím thẳng, không trả lời cũng không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn đường, ánh mắt sâu xa.
Trần Tuấn Sơn thì thầm với Khổng Hi Nhan:
"Khổng lão sư, bạn cô, không thích nói chuyện sao? "
Khổng Hi Nhan đầu nhìn Trì Vãn Chiếu:
"Có thể xem là vậy. "
Trần Tuấn Sơn gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Đường núi không dễ đi, nhất là trời sắp tối, đường núi dưới chân lại càng khó nhìn, Trần Tuấn Sơn quanh năm sống ở đây, đã sớm quen với nó.
Khổng Hi Nhan cũng sống ba năm, đi qua lại nhiều lần, hiện tại có thể thích ứng.
Cô rất lo lắng nhìn Trì Vãn Chiếu.
Trì Vãn Chiếu vẫn là lần đầu tiên đi đường núi, tuy rằng có ánh trăng chiếu rõ, nhưng cô vẫn rất khó khăn để nhìn rõ đường.
Ngay khi cô thiếu chút nữa ngã xuống, vẫn là Khổng Hi Nhan chú ý đưa tay kéo cô lại, kéo cô đến bên cạnh mình, sau đó nhíu mày:
"Sao tay cô lạnh vậy? "
Nhiệt độ trong núi rốt cuộc không so được với thị trấn, một khi trời tối khí lạnh rất nhanh liền từ dưới lòng đất toát ra, Trì Vãn Chiếu miễn cưỡng chỉ tính là mặc một cái áo khoác để tránh rét, căn bản không có tác dụng gì.
Tất nhiên là lạnh.
Khổng Hi Nhan có chút buồn bực:
"Bị lạnh sao cô không nói. "
Trì Vãn Chiếu bị mắng yên lặng cúi đầu, không phải không nói, cô căn bản không nghĩ tới mình lạnh, càng đi về phía trước, trong lòng cô liền giấu một ngọn lửa.
Có chỗ nào cảm thấy lạnh.
Chỉ là cơ thể thành thật.
Khổng Hi Nhan thở dài, nghiêng đầu nói với Trần Tuấn Sơn:
"Anh Sơn, anh đợi một chút. "
Trần Tuấn Sơn đứng tại chỗ, nhìn Khổng Hi Nhan đi đến bên cạnh anh cầm một cái rương, sau khi mở ra ở bên trong lấy ra một chiếc áo lông vũ ngắn, cô cầm áo lông vũ lại chạy đến bên cạnh Trì Vãn Chiếu:
"Mặc đi. "
Thân hình Trì Vãn Chiếu cùng cô không sai biệt lắm, hẳn là có thể mặc lên.
Trần Tuấn Sơn đi tới, gãi gãi đầu:
"Vừa rồi cũng không chú ý tới Tiểu Vãn mặc ít như vậy, có phải lạnh không? Nếu áo này cảm thấy không ấm, tôi sẽ cởi áo để cho cô mặc? "
Trên người hắn là một bộ quân phục lớn được thiết kế đặc biệt để chống lạnh, nặng nề, nhưng ấm áp, Trì Vãn Chiếu nhìn hắn thật sự chuẩn bị cởi áo vội vàng tiếp nhận áo lông vũ trên tay Khổng Hi Nhan nói:
"Không cần, cái này rất tốt.
Trần Tuấn Sơn quay lưng lại:
"Cũng được. "
Chờ Trì Vãn Chiếu thay áo xong, Khổng Hi Nhan đẩy túi nhìn về phía Yên Yên,nó đang cuộn người thành một quả cầu trắng mút, nghe được tiếng dây kéo bị kéo ra nó ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khổng Hi Nhan ngoan ngoãn kêu lên: "Meo meo. "
Hoàn toàn đối lập dáng vẻ xù lông lúc nãy.
Khổng Hi Nhan xoa xoa đỉnh đầu của nó, nhỏ giọng nói:
"Yên Yên, đợi lát nữa sẽ đến." "
Yên Yên kêu:
"Meo meo..."
Trần Tuấn Sơn đưa lưng về phía họ cười hỏi:
"Khổng lão sư đây là con mèo cô nuôi phải không? "
Khổng Hi Nhan cười khẽ:
"Sao vậy? "
Trần Tuấn Sơn thoải mái nói:
"Bởi vì cô gọi nó là Nhan Nhan, tên Khổng lão sư không phải chính là Hi Nhan sao, vừa nghe liền biết con mèo này Khổng lão sư nuôi. "
Vừa thay áo lông vũ, Trì Vãn Chiếu nghe vậy ngừng động tác, liếc mắt nhìn Trần Tuấn Sơn, sau đó dời tầm mắt.
Khổng Hi Nhan ngược lại không nghĩ tới mối quan hệ này, tuy rằng gọi cô là Hi Nhan không tệ, nhưng rất ít người gọi cô là Nhan Nhan.
Cho nên mới không liên tưởng tới.
Hiện tại nhớ tới, quả thật có vài phần giống nhau.
Ngón tay cô điểm lên trán Yên Yên, cười tủm tỉm nói:
"Thật trùng hợp. "
Trì Vãn Chiếu đem áo gió đặt trong rương hành lý, xách lên đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan cõng túi đựng Yên Yên, không chút để ý nói:
"Đi thôi. "
Khổng Hi Nhan sờ tay cô:
"Còn lạnh không? "
Trì Vãn Chiếu mặt mày ôn nhu: "Không lạnh. "
Trần Tuấn Sơn chỉ vào con đường phía trước: "Sắp rồi, còn có một tiếng nữa, nếu các cô mệt mỏi, không bằng chúng ta nghỉ ngơi? "
Khổng Hi Nhan lắc đầu:
"Vẫn nên đến nơi rồi nghỉ ngơi. "
Nơi này gió lạnh thổi vù vù, khắp nơi đều là bóng cây lắc lư, trong núi rốt cuộc có chút không ổn, ai cũng không biết nó cất giấu thứ gì, vẫn là đến nơi nghỉ ngơi sẽ ổn hơn.
Trì Vãn Chiếu cũng đồng ý với ý nghĩ của Khổng Hi Nhan, xách hành nói Trần Tuấn Sơn:
"Đi thôi. "
Trần Tuấn Sơn a một tiếng, bước nhanh đi phía trước.
Đến thôn Trường Ninh vừa vặn tám giờ, Trần Tuấn Sơn từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười trên mặt lộ ra vẻ thoải mái, hắn nghiêng đầu nói với Khổng Hi Nhan:
"Khổng lão sư, tôi trực tiếp đưa cô qua chỗ Vương lão sư. "
Trì Vãn Chiếu nhíu mày.
Ngay khi cô mới chuẩn bị nói chuyện, cô nghe thấy giọng ấm áp của ai đó vang lên:
"Nhan Nhan."
Khổng Hi Nhan ngẩng đầu lộ ra nụ cười:
"Hải Ninh, sao chị lại tới đây. "
"Không yên lòng, đến xem thử, không nghĩ tới gặp được em——"
Những lời còn lại của cô đã biến mất khi cô nhìn thấy Trì Vãn Chiếu, dừng lại và nói: "Và bạn của em."