Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

Chương 33: C33: Nếu Khổng Tiểu Thư Cố Ý Thì Thật Đáng Sợ




Khổng Hi Nhan đến thành phố B vào cuối tháng 9, trở về đã là đầu tháng 12, Trì Vãn Chiếu lái xe, cô ngồi trên ghế lái phụ hướng dẫn phương hướng.


Thôn của Khổng Hi Nhan ở tên đầy đủ là thôn Trường Ninh, địa phương héo lánh, có lịch sử lâu đời, ở nơi đó phần lớn đều là phụ nữ và trẻ em già yếu, phàm là thanh niên có sức lực đều rời đi, có người đi còn không quên mang theo con cái của mình.

Có khi trực tiếp rời đi luôn.

Vì vậy còn rất nhiều những đứa trẻ bị bỏ rơi lại nơi đó.

Thôn Trường Ninh thưa thớt người, lại bị kẹt ở giữa hai ngọn núi lớn, quanh năm cũng không thấy mặt người lạ, nếu không phải Vương Hải Ninh dẫn cô đến nơi này, cô không thể tin được còn có chỗ hẻo lánh như vậy.

Vốn dĩ Khổng Hi Nhan nghĩ hai người trực tiếp đi máy bay đến thành phố Bình An sau đó đổi xe đến thôn Trường Ninh, dù sao ở thành phố Bình An đổi xe đến thôn cũng tốn một ngày.

Nhưng cuối cùng vẫn muốn lái xe đến thành phố Bình An.

Mặc dù thành phố B và thành phố Bình nối với nhau qua con đường cao tốc, nhưng phải mất sáu giờ lái xe, cô đã ba năm không chạm vào vô lăng, không có cách nào phụ lái với Trì Vãn Chiếu.

Khổng Hi Nhan ngồi trên xe vẻ mặt mệt mỏi.

Hệ thống sưởi ấm trong xe vừa đủ, thổi đến cô buồn ngủ, Yên Yên thu nhỏ trong lòng của cô co rúm lại, thoải mái ngáy o o, Trì Vãn Chiếu liếc nhìn Khổng Hi Nhan nói:

"Ngủ đi, đến nơi tôi gọi cô dậy."

Khổng Hi Nhan:

"Không cần, con đường này rất dài, để tôi trò chuyện với cô."

Chẳng mấy chốc, sắc mặt Trì Vãn Chiếu căng thẳng, môi mím thành đường thẳng nói:

"Tôi không muốn nói chuyện. "

Khổng Hi Nhan: ...

Cô bị cái mím môi của Trì Vãn Chiếu khiến cho cô ngậm miệng.

Cảm xúc phức tạp lóe lên trong mắt Trì Vãn Chiếu, càng đi về phía trước sắc mặt càng có vẻ âm trầm, lái xe hơn một giờ đồng hồ, cô đột nhiên giẫm phanh, cả người Khổng Hi Nhan nghiêng về phía trước, Yên Yên trong lòng thiếu chút nữa không bay ra!

"Sao, sao vậy?"

Khổng Hi Nhan chưa hoàn hồn quay đầu nhìn Trì Vãn Chiếu, người sau nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm hỏi:

"Cô có muốn trở về không? "

"Muốn."

Khổng Hi Nhan không biết Trì Vãn Chiếu đột nhiên xảy ra chuyện gì, cho rằng lúc này người kia không muốn đi, cô ôm Yên Yên nói:

"Có phải cô có việc gì không? Nếu không cô quay lại thành phố B đi, tôi sẽ tự mình trở về? "

"Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Yên Yên thật tốt."

"Nếu..."

Khổng Hi Nhan còn chưa nói xong, Trì Vãn Chiếu liền giơ tay ra ôm lấy cô, ôm cô vào lòng.

Chiếc xe dừng lại ở ven đường cao tốc, nhấp nháy đèn, hai người trên xe ôm nhau, ở giữa còn có một con mèo, Khổng Hi Nhan không hiểu nên vỗ vai Trì Vãn Chiếu, nhẹ giọng hỏi:

"Cô làm sao vậy? "

Trì Vãn Chiếu chậm rãi buông cô ra, hai người ra một chút khoảng cách, Trì Vãn Chiếu một lần nữa thắt dây an toàn, sắc mặt dần dần khôi phục vẻ lạnh nhạt:

"Không sao. "

"Vậy cô..."

"Tôi nhớ mẹ của tôi."

Khổng Hi Nhan: ...

Không ngờ tôi không chỉ giống Yên Yên, mà còn giống như mẹ của cô luôn ah!

Tôi thực sự đa năng!

Trong lòng Khổng Hi Nhan oán hận vài câu, cuối cùng hừ khẽ một tiếng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, các cô rời khỏi thành phố B đã hai tiếng đồng hồ, còn thêm bốn tiếng nữa là có thể đến thành phố Bình An.

Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, Trì Vãn Chiếu quay đầu liếc mắt nhìn sườn mặt tinh xảo của Khổng Hi Nhan, rũ mắt khởi xe, một lần nữa lên đường.


Đến thành phố Bình An đã hơn ba giờ chiều, ra khỏi đường cao tốc, Trì Vãn Chiếu liền dùng bản đồ, cảm giác phương hướng của Khổng Hi Nhan không tốt lắm, căn cứ vào sự hướng dẫn của Khổng Hi Nhan, không chừng các cô có thể đi đến nơi nào đó.

Tuy rằng Khổng Hi Nhan bởi vì những lời này của Trì Vãn Chiếu làm phẫn nộ bất bình, nhưng -- người kia nói đúng.

Sau khi ra khỏi cao tốc cô liền hoang mang.

Đoạn đường cũng như nhau, thậm chí tên cũng không khác biệt lắm, nếu thật sự đặt cô ở đây, nhất định sẽ không thể ra khỏi thành phố.

Khổng Hi Nhan báo cho Trì Vãn Chiếu là có một thị trấn nhỏ gần thôn Trường Ninh nhất.

Xe càng đi về thôn, đường càng hẹp, có nhiều chỗ gồ ghề không bằng phẳng, thân thể Khổng Hi Nhan theo vào ghế xe lắc lư, bữa trưa chỉ ăn vài miếng bánh mì, hiện tại dạ dày cuộn trào, sắc mặt cô trắng bệch.

Trì Vãn Chiếu lúc nào cũng chú ý đến sắc mặt của Khổng Hi Nhan, thấy khuôn mặt của người kia trắng bệch như tờ giấy, nói:

"Đi nữa trời sẽ tối, không bằng chúng ta kiếm chỗ gần đây ngủ lại một đêm, ngày mai rồi đi?" "

Khổng Hi Nhan bất đắc dĩ gật đầu, biết các cô coi như là đêm nay chạy tới thị trấn nhỏ gần nhất cũng không có cách nào đi đến thôn Trường Ninh.

Trì Vãn Chiếu lái xe đến thị trấn gần đó, tìm bốn năm con phố cũng không thấy khách sạn, chỉ thấy mộtquán trọ.

Rất nhỏ, biển hiệu treo trên tầng hai, vốn dĩ Trì Vãn Chiếu muốn tìm một khách sạn khác, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của Khổng Hi lại đau lòng.

Cô hỏi:

"Cô khỏe không? Hay là tối nay ở lại nơi này? "

Cô chỉ tay về phía quán trọ kia, Khổng Hi Nhan thật sự không muốn ngồi xe, lúc này gật đầu, ỉu xìu trả lời:

"Được. "

Trì Vãn Chiếu đỡ Khổng Hi Nhan xuống xe, Yên Yên ngồi ở ghế lái phụ, đôi con ngươi màu xanh lam nhìn chằm chằm, Trì Vãn Chiếu nói với nó:

"Đợi lát nữa tới đón ngươi. "

"Meo meo!"

Đợi Trì Vãn Chiếu đóng cửa xe lại, Yên Yên tiếp tục nằm sấp trên ghế lái phụ, ngóc đầu nhìn về phía cửa sổ xe.

Lúc ở trên xe bụng của Khổng Hi Nhan cuộn trào khó chịu, xuống xe hít vài ngụm không khí trong lành ngược lại tốt hơn nhiều, cô đi rất chậm, bình tĩnh, hít sâu thở ra, liên tục làm ba bốn lần mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Trì Vãn Chiếu nhìn thấy sắc mặt người kia dần dần có huyết sắc cũng yên tâm.

【 Phá kén 】 Rốt cuộc là đang dần trở lên nổi tiếng, tránh gây ra phiền toái không cần thiết, trước khi lên lầu Khổng Hi Nhan vẫn mang theo khẩu trang cùng nón, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời, vừa rồi không khỏe, trong mắt sáng nhấc gợn sóng, thật là khiến người ta yêu thương

Trì Vãn Chiếu bình tĩnh nhìn thật lâu.

Khổng Hi Nhan lên tiếng hỏi: Thế nào? Có nhận ra được không? "

"Không nhận ra."

Vốn trời tối, cộng thêm chiếc nón của Khổng Hi Nhan rất lớn, mái tóc dài che khuất mặt, quả thật không phải rất dễ nhận ra.

Trì Vãn Chiếu thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn.

Quán trọ nhỏ nằm trên tầng hai, họ đi theo lối đi cầu thang hẹp, sau khi lên cầu thang là cửa kính, tên khách sạn treo trên cửa kính, rất đơn sơ.

Khổng Hi Nhan đẩy cửa ra gọi:

"Có ai không?" "

Gọi hai câu cũng không có ai, Trì Vãn Chiếu nhíu mày, vừa định nói đổi bên khác liền nghe được giọng phụ nữ truyền tới.

"Có có có!"

"Có người!"

Bà chủ là một phụ nữ trung niên, giọng nói rất lớn, đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan nói chuyện ồn ào như nã pháo, nói:

"Hai mỹ nữ, ở một gian phòng? "

Khổng Hi Nhan:

"Không phải, chúng ta..."

Trì Vãn Chiếu cắt lời của Khổng Hi Nhan:


"Ở một phòng."

Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn cô, Trì Vãn Chiếu nói bên tai cô, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu lạnh nhạt:

"Ra ngoài ở một phòng sẽ an toàn. "

An toàn?

Ánh mắt Khổng Hi Nhan xuyên qua Trì Vãn Chiếu nhìn về phía căn phòng phía sau, đều là cửa gỗ, có mấy chỗ có thể nhìn thấy ánh sáng từ dưới cửa, quả thật không an toàn.

Cô gật đầu.

Xem như ngầm đồng ý với Trì Vãn Chiếu.

Hai người yêu cầu một căn phòng, Trì Vãn Chiếu đưa nhiều gấp đôi còn nói với bà chủ:

"Xin bà chủ sắp xếp tốt một phòng."

Bà chủ nhìn bộ dáng của cô là hiểu rõ, mang theo các nàng đi đến phòng trong cùng.

Cánh cửa mở ra phòng khá lớn, bà chủ đi theo sau họ nói:

"Đây nha, phòng này có TV có điều hòa, nhà vệ sinh riêng biệt, bình thường tôi không cho người khác thuê. Hôm nay nhìn hai cô gái các cô ra ngoài không tiện, liền cho các ngươi ở lại đi. "

Khổng Hi Nhan gật đầu.

Căn phòng này quả thật so với những căn phòng phía bên ngoài thoạt nhìn tốt hơn nhiều, ít nhất giường sạch sẽ, trong phòng cũng không có mùi, còn có điều hòa không khí, rất khó có được.

Trì Vãn Chiếu cũng ừm một tiếng cùng bà chủ phụ họa hai câu tiễn bà chủ rời đi.

Một lát sau, Trì Vãn Chiếu đưa Yên Yên vào.

Trên tay còn mang theo một phần cháo đóng gói.

Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm vào thứ còn bốc khói trên tay Trì Vãn Chiều, cô tò mò hỏi:

"Cô mua ở đâu?" "

Trì Vãn Chiếu chỉ chỗ bên ngoài ở dưới lầu:

"Ở đó. "

Khổng Hi Nhan ngạc nhiên:

"Sao cô biết ngoài đó có bán?"

Chẳng lẽ người này luôn chú ý đến tất cả mọi thứ bên ngoài?

Trì Vãn Chiếu đó với ánh mắt không thể tin được của người kia nhếch miệng:

"Bà chủ nói với tôi. "

Khổng Hi Nhan: ...

Quả nhiên có tiền có thể sai khiến cả quỷ.

Cho Khổng Hi Nhan ăn chút cháo nóng cho Yên Yên ăn chút thức ăn cho mèo, sớm dự đoán sẽ không đến thôn Trường Ninh nhanh như vậy, cô cố ý mang theo thức ăn cho mèo, thật đúng là có ích.

Trì Vãn Chiếu thấy người kia tận tâm chăm sóc cho Yên Yên, mặt mày không khỏi dịu dàng nói:

"Cô rất thích mèo sao? "

Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn Yên Yên ăn thức ăn cho mèo, tay cô nụng cổ Yên Yên:

"Ừm, từ nhỏ đã thích. "

"Trước kia tôi còn nuôi một con, đặc biệt cao ngạo lạnh lùng, mặc kệ cô trêu chọc nó như thế nào, nó cũng chỉ liếc mắt nhìn cô."

"Như vậy nè!"

Cô học cách liếc mắt nhìn Trì Vãn Chiếu, không chọc cười được Trì Vãn Chiếu, ngược bản thân lại bị chọc cười ra tiếng, sau đó thu liễm ý cười:


"Chỉ là có chút không ngoan, thích chạy nhảy lung tung, xung quanh đều tung hoành."

Lông mày cô hiện lên vài phần cô đơn, Trì Vãn Chiếu cũng không hỏi Khổng Hi Nha bé mèo đó đã đi đâu, chỉ thản nhiên hỏi:

"Vậy cô cảm thấy Yên Yên như thế nào?" "

"Yên Yên?"

Tay Khổng Hi Nhan sờ lên đầu Yên Yên:

"Yên Yên rất tốt, vừa ngoan vừa hiểu chuyện, quả thực chính là áo bông nhỏ* thân mật. "

*Ý chỉ mối quan hệ tri kỷ, thân thiết, ấm áp (thường là dùng để nói về quan hệ giữa con cái – cha mẹ).

Bằng không cô mấy lần nói muốn trừng phạt nó, cuối cùng cũng không thể xuống tay.

Chọc người yêu thích.

Cô nghĩ đến đây cười ra tiếng:

"Tổng giám đốc, tôi nghĩ rằng sau này chúng ta ly hôn, tôi chắc chắn sẽ nhớ Yên Yên rất nhiều."

Trì Vãn Chiếu thu liễm sự dịu dàng trong đôi con ngươi, thêm một chút lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt sâu xa, khẽ nói:

"Phải không? "

Khổng Hi Nhan gật đầu: "Ừm. "

-Vậy thì đừng ly hôn.

Trì Vãn Chiếu đem những lời này đặt ở đầu lưỡi, suy nghĩ một chút vẫn không nói ra miệng, chỉ đứng dậy, mở vali ra, cầm hai bộ đồ ngủ bông vào phòng tắm.

Khổng Hi Nhan vẫn ngồi xổm bên cạnh Yên Yên, nhìn nó sau khi ăn no uống thỏa mãn liếm móng vuốt, cô ôm Yên Yên vào trong lòng.

Tiếng chuông điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cô vội vàng chạy tới, mở điện thoại di động ra, nhìn thấy ba chữ Vương Hải Ninh trên màn hình.

"Alo, Hải Ninh."

Giọng nói của Vương Hải Ninh có chút lo lắng:

"Tới đâu rồi? "

Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút chỗ đang ở, do dự trả lời:

"Không xa lắm nhưng hôm nay quá muộn, không về kịp, ngày mai có thể trở về. "

Vương Hải Ninh nghe thấy Khổng Hi Nhan không có chuyện gì liền cảm thấy yên tâm, dặn dò hai câu, Khổng Hi Nhan cười phụ họa:

"Được. "

"Em biết."

"Chị cứ yên tâm."

"Em cũng đâu phải trẻ con."

"Thật sự thật sự."

Giọng điệu của cô thoải mái, bọ dạng như nói chuyện với người thân thiết lắm, cửa nhà vệ sinh cách âm không tốt, Trì Vãn Chiếu đứng ở cửa không nhúc nhích, tay đặt trên tay nắm cửa, chậm chạp không mở ra.

Nghĩ đến người đó ở trước mặt mình chỉ hận không thể lúc nào cũng chia rõ ranh giới, lồng ngực cô liền buồn bực.

Ngay cả sắc mặt cũng khó coi.

Khổng Hi Nhan ngoài cửa trò chuyện mấy câu liền cúp máy, cô nghi hoặc nhìn về phía phòng vệ sinh, Trì Vãn Chiếu đã đi vào rất lâu.

Ngay khi cô muốn gõ cửa, Trì Vãn Chiếu đột nhiên mở cửa, đối mặt với cô, Khổng Hi Nhan tay cầm điện thoại di động hơi có chút xấu hổ.

Cô nghĩ ra một lý do ngu ngốc:

"Cô ổn không? Tôi mắc tiểu."

Trì Vãn Chiếu: ...

Khổng Hi Nhan gấp gáp chui vào phòng vệ sinh sau đó hận không thể tát mình hai bạt tai, để cho ngươi nói lung tung!

Cô lề mề trong nhà vệ sinh rất lâu, vài phút sau lại chạy ra cầm áo ngủ chui vào, Yên Yên liền thấy cô chạy tới chạy lui cảm thấy rất thú vị đi theo cô, ngay khi cô đóng cửa phòng vệ sinh, nó dùng móng vuốt cào cửa.

Lo lắng thanh âm này sẽ khiến người khác nghe được, Trì Vãn Chiếu ôm lấy Yên Yên lên giường trước.

Khổng Hi Nhan ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Trì Vãn Chiếu tựa vào bên giường, lần này không đọc sách, mà là đang nhìn máy tính bảng, ngón tay lướt lên trên, tốc độ rất nhanh, biểu tình nghiêm túc, tỉ mỉ.

Ngay cả Yên Yên cũng lây nhiễm bầu không khí này, ngoan ngoãn ngồi bên giường, thỉnh thoảng vẫy đuôi dài.

Qua nửa tiếng, Khổng Hi Nhan thoa xong mỹ phẩm dưỡng da liền lên giường.

Giường ở đây rốt cuộc không lớn bằng ở nhà, hơn nữa chỉ có một cái giường, cô chỉ nghiêng người cũng có thể chiếm một nửa vị trí.


Chưa kể đến việc kéo khoảng cách.

Trong phòng mặc dù có điều hòa, nhưng Trì Vãn Chiếu không mở, cô cũng không tiện mở, cứ như vậy lên giường.

Chăn và giường lạnh lẽo làm cho cô run rẩy.

Trì Vãn Chiếu dùng dư quang liếc nhìn động tác của người kia, đứng dậy nói:

"Nắm ở chỗ của tôi đi. "

Khuôn mặt của Khổng Hi Nhan hiện lên vẻ khó hiểu:

"Cái gì?"

Trì Vãn Chiếu chỉ ổ cắm ở phía bên cô:

"Tôi cần sạc máy tính."

"Ồ, được rồi."

Khổng Hi Nhan xuống giường đi đến chỗ Trì Vãn Chiếu, chờ người kia đi ra, cô vén chăn chui vào, không còn lạnh lẽo như vừa rồi, ấm bên trong khiến cho lỗ chân lông mở ra.

Yên Yên cũng thuận thế chui vào chăn của cô, nó ngủ ở ngoài cùng, Khổng Hi Nhan lo lắng nó rơi xuống, cố ý nhường khoảng cách.

Như vậy không thể tránh khỏi lưng tựa vào người Trì Vãn Chiếu.

Trì Vãn Chiếu vẫn nằm như cũ, lưng Khổng Hi Nhan dán vào eo và đùi cô, tay cô nâng máy tính bảng hơi run rẩy, ánh mắt khó đoán.

Một lát sau Khổng Hi Nhan không có động tĩnh, cô mới tiếp tục nhìn máy tính.

Tài liệu thư ký Chu gửi tới cô xử lý liên tục đến hơn mười hai giờ, Khổng Hi Nhan đã sớm ngủ say, hô hấp ổn định, Yên Yên ở bên cạnh gối, lỗ tai thỉnh thoảng nhúc nhích.

Trì Vãn Chiếu đem máy tính đặt sang một bên, tiếng động làm Yên Yên sợ hãi, nó nhanh chóng ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy là Trì Vãn Chiếu nó lại nằm sấp xuống.

Ở đây không giống như ở nhà, nhiệt độ rất thấp.

Khổng Hi Nhan đang ngủ thỉnh thoảng nhích về về Trì Vãn Chiếu, trong khoảng thời gian này mặc dù cô vẫn nấu canh điều dưỡng lại cơ thể Khổng Hi Nhan, nhưng thể chất Khổng Hi Nhan vốn không tốt, cho nên đến mùa đông tay chân vẫn lạnh lẽo như băng.

Lạnh lẽo đến đáng sợ.

Trì Vãn Chiếu đem hai tay đặt trên người mình làm ấm một lúc, sau khi mới cầm hai tay Khổng Hi Nhan, trong bóng tối ánh mắt cô lóe sáng.

Chung quy cái giường này vẫn nhỏ, Khổng Hi Nhan nghiêng người ngủ, tốt xấu gì cũng chừa một khoảng trống, Trì Vãn Chiếu ôm lấy bả vai người kia, cổ tay khẽ động, trực tiếp xoay người Khổng Hi Nhan vốn quay lưng về phía mình lại.

Hai người đối mặt trực tiếp.

Khổng Hi Nhan hít thở phả lên ngực Trì Vãn Chiếu, cô cảm thấy rất ngứa ngáy, Trì Vãn Chiếu rất khó để kéo ra một chút khoảng cách, cúi đầu nhìn người trong lòng.

Không có ánh sáng, chỉ có ánh trăng yếu ớt.

Không sáng, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét hình dáng.

Ẩn trong bóng tối cũng có thể nhìn ra đường nét tinh xảo, ngón tay Trì Vãn Chiếu sờ lên gò má trắng mịn của người kia, nghĩ đến mùi vị cổ họng mới nếm qua cách đây không lâu liền khô nóng.

D,ục vọng ẩn sâu trong cơ thể, ý niệm cũng lặng lẽ hiện ra.

Khổng Hi Nhan bị sờ không thoải mái, quơ tay đánh tay Trì Vãn Chiếu ra, còn vùi đầu thật sâu vào ngực Trì Vãn Chiếu, cọ cọ, Trì Vãn Chiếu không mặc đồ lót.

Quá mềm.

Mềm nhũn đến người cô nhịn không được thở dài thỏa mãn.

Khổng Hi Nhan nằm mơ, trong mơ cô mua một xâu kẹo bông, hương vị ngọt ngào làm cho cô muốn cắn xuống.

Sau đó, cô thực sự cắn!

"A!"

Trì Vãn Chiếu bị cắn đau, ngực truyền đến đau đớn xông thẳng lên đầu, tiếng kinh hô này của cô đánh thức Khổng Hi Nhan, nhìn thấy Khổng Hi Nhan mở mắt buồn ngủ, bàn tay tìm đến đèn đầu giường, cạch một tiếng bật đèn lên.

Trì Vãn Chiếu mở 2 nút ao, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn ở ngực, còn có dấu đỏ chói bên dưới ngực.

Khổng Hi Nhan nuốt nước miếng, đó là dấu răng.

Nghĩ về những gì cô vừa mơ.

Đây là dấu răng của cô ấy.

Bầu không khí trong phòng nhất thời có chút xấu hổ, khuôn mặt Khổng Hi đỏ bừng, cô gãi đầu giải thích: "

Xin lỗi, tôi không cố ý. "

Trì Vãn Chiếu thản nhiên cài nút lại, vẻ mặt bình tĩnh như thường:

"Khổng tiểu thư nếu cố ý, vậy thì đáng sợ. "

Khổng Hi Nhan: ...