Cả ngày sắc mặt Trì Vãn Chiếu rất ảm đạm, lúc họp vào buổi sáng lại càng lạnh mặt lạnh mày nhẹ, ánh mắt sắc bén giống như muốn đâm lỗ trên người người khác.
Các tổng giám đều nơm nớp lo sợ đi vào và run rẩy đi ra.
Bầu không khí ngột ngạt này giống như một loại virus, nhanh chóng lan rộng khắp công ty.
Chỉ có một người có vẻ mặt như thường.
Gần tan tầm, thư ký Chu ôm một đống văn kiện đi vào, anh đặt văn kiện lên bàn làm việc, thấy Trì Vãn Chiếu thu bút mới hỏi:
"Trì tổng hôm nay không tăng ca sao? "
"Ừm."
Trì Vãn Chiếu thản nhiên ngước mắt lên hỏi:
"Xe đã chuẩn bị xong chưa? "
Thư ký Chu gật đầu:
"Tất cả đã sẵn sàng, tối qua cũng đã nói chuyện với phu nhân, sáng hôm sau khởi hành. "
Nghĩ đến Khổng Hi Nhan, sắc mặt Trì Vãn Chiếu thoáng hòa hoãn hơn, cô đứng dậy nói:
"Tan tầm đi. "
Thư ký Chu đi theo phía sau cô muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút mở miệng nói:
"Trì tổng, trường quay bên kia..."
Điện thoại di động của Trì Vãn Chiếu đột nhiên vang lên, cô dừng lại nghe điện thoại:
"Alo. "
"Chị..."
Thanh âm Trì Huyên khóc sướt mướt từ đầu truyền tới, trái tim Trì Vãn Chiếu đột nhiên co rút lại, nhịn không được hỏi: "
Sao vậy? Em đừng khóc, có phải là ba..."
"Dạ, ba lại phát bệnh, vừa ra khỏi phòng mổ, em sợ."
Trì Vãn Chiếu thơ phào nhẹ nhõm:
"Đừng sợ, Tiểu Huyên em chăm sóc mẹ cho tốt, nhớ lời của chị, đừng lo lắng, ba sẽ không sao. "
Trì Huyên nghe được giọng điệu chắc chắn của chị gái, cô sửng sốt:
"Chị, tại sao (nói) ba sẽ không sao? "
"Có phải ông ấy còn đang chờ người kia hay không..."
Trì Huyên tuy rằng nhỏ tuổi nhất trong nhà, nhưng cô thông minh hiểu chuyện, lúc trước Trì Trác tập họp bọn họ mở hội nghị gia đình cũng không tránh cô, vì thế Trì Vãn Chiếu oán hận Trì Trác, Trì Huyên bao nhiêu tuổi, liền để cho Trì Huyên tiếp xúc với những chuyện bẩn thỉu này.
Oán hận thì oán hận, Trì Huyên rốt cuộc vẫn biết.
Cô còn trẻ dễ hành động theo cảm tính, còn từng đi tìm Vương Hải Ninh,chưa đủ chê cười còn muốn đánh người, bị cô kịp thời chạy tới ngăn cản.
Cho nên Trì Huyên đối với Vương Hải Ninh, là có địch ý rất nặng.
Giờ phút này nghe Trì Vãn Chiếu nói như vậy, Trì Huyên cắn răng hỏi:
"Chị, chị nói cho em biết, có phải ba vẫn đang chờ người kia không?" "
Trì Vãn Chiếu đứng ở cửa sổ, nghe tiếng gió lạnh từ cửa sổ gào thét, cô khàn khàn trả lời:
"Phải thỉ sao? "
Trì Huyên tức giận nói:
"Vậy chẳng thà để ông ấy ra đi như vậy đi. "
"Tiểu Huyên!"
Trì Huyên tựa như vũ trụ nhỏ bộc phát hét lên:
"Em nói sai sao? Chị, em biết trong lòng chị căn bản không có tha thứ cho ba, nhà chúng ta không có ai tha thứ cho ba, mẹ không ly hôn với ba cũng là nể mặt ba bị bệnh, nhưng dựa vào cái gì? "
"Dựa vào cái gì muốn chúng ta gánh chịu?"
"Ông ấy muốn đợi liền để cho ông ấy đợi đi, dù sao em sẽ không bao giờ đi thăm ba nữa!"
Điện thoại cạch một tiếng tắt đi, Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm điện thoại nhíu mày, vẻ mặt bất đắc dĩ, cô đứng ở cửa sổ suy nghĩ, vẫn gọi điện thoại cho Trì Nhất Phàm, thư ký Chu đứng cách cô bốn năm mét, chỉ thỉnh thoảng nghe được một hai câu trả lời.
Không bao lâu, Trì Vãn Chiếu cúp máy đi tới.
Thư ký Chu không tiếp tục đề tài vừa rồi, im lặng đi theo phía sau cô xuống lầu.
Sau khi lên xe, Trì Vãn Chiếu liền tựa vào lưng ghế, cô nhắm mắt lại, thần sắc mệt mỏi, ngay khi xe đi ngang qua những ngọn đèn bên đường, cô chậm rãi mở mắt mở miệng hỏi:
"Chu Sinh, nếu người thân nhất của anh làm sai, anh sẽ tha thứ cho người đó chứ?"
Chu Sinh đối với chuyện của Trì lão tiên sinh ít nhiều biết một chút, giờ phút này nghe được Trì Vãn Chiếu hỏi như vậy, có chút khó nói.
Anh suy nghĩ một hồi mới nói:
"Có thể sẽ tha thứ."
"Dù sao ông ấy thời gian cũng không còn nhiều thời gian, hận thù cũng không có ý nghĩa."
Trì Vãn Chiếu khóe miệng vẽ nên một nụ cười khổ:
"Phải không? "
Nhưng làm sao để cô tha thứ đây.
Biết rõ hai chân người đó đều giẫm vào quỷ môn quan, cô vẫn không bỏ được khúc mắc trong lòng, Trì Huyên nói không sai, rõ ràng không phải bọn họ phạm sai lầm, tại sao lúc này bắt họ gánh chịu.
Nhưng - đứa trẻ đó cũng không có sai.
Trì Vãn Chiếu mặt âm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, vô số phong cảnh từ bên cửa sổ nhẹ nhàng lướt qua, cô trầm mặc không nói, cứ như vậy bảo trì một tư thế.
Đến gần khi xuống xe, Trì Vãn Chiếu mới thu hồi ánh mắt, cô thu liễm oán khí toàn thân, khôi phục bộ dáng lạnh nhạt, tuy rằng trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhưng so với lúc ở công ty nhu hòa hơn nhiều.
Sau khi xuống xe, cô nhìn xung quanh trước khi bước vào nhà.
Trì Vãn Chiếu đẩy cửa ra, liền thấy Khổng Hi Nhan đang ăn mì bên bàn trà bên trên chăn Yên Yên nằm sấp trước máy tính của cô, một người một mèo đều nhìn chằm chằm vào màn hình.
Khổng Hi Nhan đang tập trung tinh thần xem video, không nghe thấy tiếng mở cửa cách đó không xa.
Trên màn hình đang chạy: - Oa Sở Thiên soái quá đi!
- Chậc chậc chậc chậc, thật xinh đẹp, đoan trang lại xinh đẹp vô song, tuyệt, thật sự tuyệt!
- Phía trước nói là Sở Thiên sao? Đó là một kỹ năng diễn xuất tốt đến bùng nổ!
- Cũng không phải, đảm nhận kỹ thuật diễn cùng nhan sắc trong Phá Kén, ta thích nhất là cùng với Thái tử diễn, hai người quá xứng!
- Cắt, một tiểu tam cũng có người quỳ liếm, tám phần là chưa từng thấy qua nữ nhân.
- Ha ha, lúc nào cũng nói câu này, thú vị chắc? Ai chưa từng phạm sai lầm trong quá khứ.
- Ai, tuy rằng tôi siêu thích Sở Thiên này, nhưng nghĩ đến chuyện Khổng Hi Nhan làm tựa như trong bánh ngọt bọc một lớp S, như thế nào cũng nuốt không nổi.
- giống lầu trên.
- Hoàn toàn hiểu bạn! Bây giờ tôi cảm giác là muốn xem lại không muốn xem, haizzz.
Khổng Hi Nhan ăn mì xem trên màn hình khen ngợi khóe miệng không khỏi giương lên, Phá kén đã phát sóng sáu tập, tuy rằng là phát sóng mỗi tuần, nhưng tỷ suất người xem tăng cao, không thể không nói biên kịch rất bản lĩnh rất lợi hại, cắt rất nhiều tình tiết trong tiểu thuyết còn thêm thắt vào.
Thực sự làm cho mỗi tập phim có một điểm bùng nổ.
Và mỗi tập phim kết thúc với sự hồi hộp.
Đây cũng là lý do thực sự tại sao Phá kén là một bộ phim truyền hình hàng tuần có thể vượt mặt một loạt các bộ phim truyền hình.
Khổng Hi Nhan ăn xong mì, nhìn tập phim đã kết thúc, cô duỗi thắt lưng, tay mới dựng lên đánh vào thứ mềm mại, Khổng Hi Nhan sửng sốt nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đang ngồi ở phía sau.
"Cô về khi nào vậy!!"
Khổng Hi Nhan sợ tới mức thiếu chút nữa không nhảy dựng lên, ký ức buổi sáng liền trở lại, một ngày nàng liên tục bị Trì Vãn Chiếu dọa hai lần, ánh mắt không khỏi có chút phẫn nộ.
Trì Vãn Chiếu vẫn ngồi trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói của cô nhạt nhẽo: "Vừa trở về. "
Khổng Hi Nhan muốn nổi giận mắt nhìn thấy quầng thâm dưới mắt người kia, cả vẻ mặt mệt mỏi, cô nhịn xuống bên miệng oán giận, nghiêng đầu qua:
"Sao không lên tiếng. "
Trì Vãn Chiếu từ từ mở mắt ra: "Dọa cô sao, tôi xin lỗi."
Khổng Hi Nhan ăn mềm không ăn cứng, nghe được Trì Vãn Chiếu nói như vậy cũng vẫy tay:
"Không sao. "
Cô cầm lấy chén rỗng trên bàn đi đến cửa phòng bếp, nghĩ đến bình thường đều là Trì Vãn Chiếu làm cơm tối, hôm nay hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của người kia, không nhịn được hỏi:
"Cô đã ăn cơm tối chưa? Nếu cô không ngại, tôi sẽ nấu cô một chén mì? "
"Chỉ là tay nghề của tôi không tốt như cô."
Trì Vãn Chiếu qua nghiêng đầu nhìn Khổng Hi Nhan, vẻ mặt dịu dàng:
"Không ngại. "
Khổng Hi Nhan: ...
Ánh mắt cô đối với ánh mắt Trì Vãn Chiếu, tim đập nhanh hơn một nhịp, nhanh chóng hồi phục tinh thần, xoay người cúi đầu vào phòng bếp.
Yên Yên không chịu nổi cô đơn nhảy từ bàn trà lên đùi Trì Vãn Chiếu, đối với Trì Vãn Chiếu thân mật, kêu meo meo trên đùi cô.
Trì Vãn Chiếu giơ tay phải sờ lên trán Yên Yên, sờ một lát tiếng ngáy truyền đến, cô ngước mắt lên, nhìn thấy người đang bận rộn trong phòng bếp.
Khổng Hi Nhan rất ít khi xuống bếp, ít nhất sau khi chuyển tới đây, ngoại trừ nấu cơm cho Yên Yên, cô cũng không chạm vào đồ dùng nhà bếp nữa.
Giờ phút này cô đang rửa sạch rau xanh, dùng dao cắt đặt ở một bên, dầu trong nồi hình như sôi lắm rồi, cô sợ tới mức vội vàng nhảy về phía sau một bước, một lát sau mới đi qua đem trứng gà đổ vào nồi.
Trì Vãn Chiếu cứ như vậy nhìn người kia bận rộn.
Trứng chiên, mì phía dưới, rau xanh, có hương vị, sau đó múc ra chén, bưng ra và đặt nó trước mặt cô.
Khổng Hi Nhan đưa đũa lên:
"Ăn đi. "
Trì Vãn Chiếu tiếp nhận đũa, Khổng Hi Nhan nhìn đường nét nửa bên sườn mặt tinh xảo của người kia, lông mi vừa dài vừa cong, đôi mắt sáng ngời, lại đi xuống là cánh môi mỏng manh, liên tưởng đến tối hôm qua Khổng Hi Nhan liền có chút ngồi không yên, cô đứng dậy cùng Trì Vãn Chiếu nói:
"Cô ăn đi, tôi đi tắm rửa."
"Ừm."
Nhận được câu trả lời từ phía sau truyền tới, Khổng Hi Nhan thẳng lưng không chút cuống quít đi lên lầu hai, vừa đi vào liền dựa vào bên cửa thở hổn hển.
Ánh mắt Trì Vãn Chiếu vẫn theo Khổng Hi Nhan, thẳng đến khi Khổng Hi Nhan vào phòng mới thản nhiên thu hồi, chén mì trước mặt đang bốc khói trắng, cô cúi đầu nhìn, trứng chiên trong chén có màu đen, rau xanh vàng nhạt, hiển là để lửa quá lớn.
Cô dùng đũa gắp trứng, thần sắc như thường cắn xuống, hương vị so với màu sắc tốt hơn.
Trì Vãn Chiếu chậm chạp ăn xong một chén mì, thấy Khổng Hi Nhan không xuống lầu, cô bưng chén đi vào phòng bếp rửa sạch, sau khi đi ra, Yên Yên tự giác đi theo phía sau cô chuẩn bị lên lầu.
Tầng hai cả tầng đều yên tĩnh, Yên Yên giẫm lên bước nhỏ đang nhảy lên trước.
Trì Vãn Chiếu đứng ở cửa phòng Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút vẫn gõ cửa.
Không ai trả lời.
Trì Vãn Chiếu nhíu mày, đưa tay đặt lên tay nắm cửa, răng rắc một tiếng, cửa mở ra.
"Khổng tiểu thư?"
Trì Vãn Chiếu đi vào, không thấy người, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm bên trong lông mày giãn ra, cô ngồi bên giường, chờ Khổng Hi Nhan đi ra.
Qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, thanh âm trong phòng vệ sinh dừng lại, Khổng Hi Nhan mở cửa ra, liền nhìn thấy Trì Vãn Chiếu ngồi trong phòng, cô theo bản năng rụt về phía sau một chút.
Thật sự là tìm đường chết, cô vốn nghĩ không ngủ cùng Trì Vãn Chiếu, liền không cầm áo ngực, cho nên lúc mới tắm căn bản không mặc, hiện tại nửa người trên chỉ mặc áo ngủ liền đi ra.
Bây giờ nhìn thấy Trì Vãn Chiếu ngồi trong phòng, cô may mắn áo ngủ là vải bông, rất dày, căn bản không nhìn ra được.
Dù là như vậy, Khổng Hi Nhan vẫn hơi gù lưng đi vào phòng.
"Trì tổng có việc sao?"
Khổng Hi Nhan ngồi trước bàn trang điểm, cố ý cùng Trì Vãn Chiếu kéo không ít khoảng cách.
Trì Vãn Chiếu nhìn về phía má bị hơi nước làm cho đỏ bừng của cô, mái tóc dài buộc lên, chân tóc có nước, thỉnh thoảng còn có giọt rơi vào trong áo choàng ngủ, Trì Vãn Chiếu đột nhiên miệng lưỡi khô nóng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, miễn cưỡng dời tầm mắt nói:
"Không sao, vòi sen phòng tôi hư rồi, muốn đến mượn phòng tắm của cô dùng một lúc, được không? "
Khổng Hi Nhan sửng sốt, nhìn thần sắc nghiêm túc của người kia nói:
"Có thể. "
Nói xong nhìn thấy Trì Vãn Chiếu cầm áo ngủ vào phòng tắm mới nhớ ra, trên lầu vòi hoa sen bị hỏng, dưới lầu còn có phòng vệ sinh, vì sao hết lần này tới lần khác phải mượn phòng cô?
Đáng tiếc lời này của cô không có cách nào hỏi Trì Vãn Chiếu.
Khổng Hi Nhan ngồi trước bàn trang điểm thoa một ít kem dưỡng da, lại đem khăn khô quấn trên đầu buông ra, dùng lược chải tóc, Yên Yên nãy giờ không thấy thuần thục nhảy lên giường, cô đi qua, ôm lấy Yên Yên nói:
"Tối nay mi ngủ phòng bên cạnh. "
Yên Yên:
"Meo meo!"
Khổng Hi Nhan:
"Không đúng... Không phải tối nay, là sau này, mi đều ngủ phòng bên cạnh. "
Yên Yên: "Meo meo!"
Khổng Hi Nhan: "Đừng giả vờ đáng yêu, đừng làm cái đó thật xấu hổ! "
Yên Yên: "Meo meo! "
Khổng Hi Nhan không có cách nào khác:
"Được rồi, ngủ một chút, chờ Trì Vãn Chiếu từ bên trong đi ra, mi phải đi cùng cô ấy, nghe thấy không."
Yên Yên tựa như hiểu được cọ cọ trong lòng bàn tay cô, Khổng Hi Nhan đặt nó bên cạnh mình, một tay sờ lên đầu nó, tay kia cầm điện thoại di động chuẩn bị xem weibo.
Trên weibo lúc trước sự kiện Hà lão đánh người bị đè xuống, chỉ thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một hai đề tài, Khổng Hi Nhan vào bảng tin xem, tối nay hai tập đã bị người ta cắt rất nhiều hình, còn có chữ đính kèm.
- Sở Thiên và Thái tử đẹp nhất! Một cặp vợ chồng trời sinh!
- Sở Thiên uy vũ! Thái tử ôn hòa! Đúng vậy!
- Sản xuất nhiều thức ăn vào, tôi ăn cặp CP này!
*(*) Ăn CP: nguyên văn là 磕 CP là một từ trên mạng, cao hơn fan CP (Couple) một chút, mê cuồng một cặp nào đó , nó miêu tả một cặp đôi rất thích trong phim truyền hình hoặc tiểu thuyết mà họ ủng hộ, còn dùng để chỉ cặp đôi tượng tượng được hình thành bằng cách ghép các nhân vật trong truyện tranh, tiểu thuyết và phim truyền hình theo sở thích riêng của họ.
- Phía trước ăn ăn ăn trong phim truyền hình là được, nhưng đừng ăn nhân, sẽ đem ngươi ghê tởm đến chết!
- Đúng vậy, bây giờ tôi đã ghê tởm rồi, nghĩ đến anh Tiếu của tôi cùng một tiểu tam diễn tôi liền tức giận!
- Nhưng mà diễn xuất của người ta so với anh Tiếu ngươi tốt gấp trăm lần, ha ha.
- Thủy quân của mẹ con, cút đi!
- Đưa tôi lên!!! Tin độc quyền, người ta nói Tiếu Thừa đang đuổi theo Khổng Hi Nhan nha!!!
Bình luận này chỉ chốc chốc đã bị đẩy lên, Khổng Hi Nhan điểm vào weibo người gọi là yêu sách weibo, là tài khoản mới lập, cái gì cũng không có, ngay cả weibo cũng không đăng, chỉ chú ý đến mấy diễn viên [Phá Kén] và weibo chính bộ phim.
Weibo này được gọi là [Không bao giờ nói dối].
Đánh giá của người đó đã bị ném bom ngay lập tức.
- Cái quái gì thế? Tiếu Thừa đuổi theo Khổng Hi Nhan? Mày không rõ nhầm chứ?
- Cô là thủy quân của Khổng Hi Nhan hả, không biết xấu hổ, cọ xát nhiệt của anh Tiếu Thừa!
- Cắt, chỉ là tiểu bạch kiểm, có cái rắm để cọ, một số fan tự cho.
- Không phải không phải, trọng điểm này chẳng lẽ không phải Tiếu Thừa theo đuổi Khổng Hi Nhan sao? Thật hay giả?
- Nghi ngờ trong bình luận có người lái sang chuyện khác, cầu xin lão đại nói chân tướng.
Nhưng weibo này chỉ bình luận câu này sau đó liền không trả lời tin nhắn, mặc kệ có bao nhiêu người triệu hồi hắn đều trầm mặc, lúc Trì Vãn Chiếu từ phòng tắm đi ra nhìn thấy Khổng Hi Nhan ôm di động nhìn, nhíu mày, trên mặt tràn đầy không vui.
"Nhìn cái gì?"
Trì Vãn Chiếu thản nhiên lên tiếng, Khổng Hi Nhan vội vàng ngẩng đầu tắt điện thoại:
"Không có gì. "
Cô vừa đứng dậy, Yên Yên ngủ ở bên cạnh cô vừa vặn đè lên dây đeo áo ngủ của cô, áo ngủ không có dây đeo tự động cởi ra, Khổng Hi Nhan chỉ cảm thấy ngực có chút lạnh lẽo.
"Tôi..."
"Cái này..."
Tất cả máu của Khổng Hi Nhan đều dâng lên, sắc mặt cô đỏ bừng, thân thể run rẩy, Trì Vãn Chiếu nhìn thấy liền đi trước một bước, đưa tay kéo qua dây đeo bị Yên Yên đè xuống dưới thân, tay nhanh giúp Khổng Hi Nhan buộc áo ngủ.
Cô cao hơn Khổng Hi Nhan nửa cái đầu, cúi đầu một cái liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của người kia cùng giọt mồ hôi trên trán, Khổng Hi Nhan hận không thể cúi thấp đầu hơn nữa, mái tóc dài toàn bộ che mặt.
"Không sao rồi."
Trì Vãn Chiếu vỗ vai cô, giọng Khổng Hi Nhan rầu rĩ:
"Cảm ơn. "
"Không cần."
Yên Yên còn muốn tiến lại gần, bị Trì Vãn Chiếu trừng mắt một cái trong nháy mắt ngồi trên giường không nhúc nhích, Khổng Hi Nhan đứng tại chỗ cả người đều cứng ngắc, Trì Vãn Chiếu đi qua cô đi tới bên giường ôm Yên Yên sau đó quay đầu nói với Khổng Hi Nhan:
"Tôi về phòng trước. "
Khổng Hi Nhan vẫn cúi đầu như cũ, cắn răng nói:
"Ừm. "
Bộ dạng Trì Vãn Chiếu như không có chuyện gì đi tới cửa, lúc giúp Khổng Hi Nhan đóng cửa cũng không quên nói:
"Khổng tiểu thư không cần để ở trong lòng. "
Khổng Hi Nhan vẫn cúi đầu không nói một lời, dáng vẻ chật vật.
Trì Vãn Chiếu thở dài, đặt Yên Yên xuống, cô đi vào trong hai bước, nghiêm túc nói:
"Nếu cô thực sự chú ý, tôi cũng có thể cởi cho cô xem."
Khổng Hi Nhan: ...