Trì Vãn Chiếu liên tiếp ba ngày đều tăng ca, thư ký Chu đi theo cô lâu như vậy có chút khó hiểu hỏi:
"Trì tổng, có chuyện gì xảy ra sao? "
Tất cả chuyện quan trọng đều đã sớm xử lý xong, và cô ấy hiếm khi làm như vậy.
Trì Vãn Chiếu cúi đầu nhìn tài liệu, ừm một tiếng, thản nhiên hỏi:
"Trước đây kêu anh chuẩn bị một bản kế hoạch giúp đỡ trường học, làm xong chưa?"
Thư ký Chu nói:
"Dạ rồi, Trì tổng cần nó ngay bây giờ?"
Trì Vãn Chiếu mắt nhìn đồng hồ, vừa qua tám giờ, thời điểm này cô còn chưa trở về, cũng không biết Khổng Hi Nhan ăn cơm tối chưa, lúc người kia chăm sóc Yên Yên ngược lại không cảm thấy phiền phức chút nào, hết lần này tới lần khác sẽ không chiếu cố bản thân.
Thấy thư ký Chu vẫn đang chờ cô trả lời, Trì Vãn Chiếu lắc đầu:
"Không, ngày mai đặt kế hoạch trên bàn làm việc của tôi, ngoài ra, sắp xếp cho tôi một tuần nghỉ ngơi." "
Thư ký Chu nghi hoặc hỏi:
"Có phải Trì lão tiên sin..."
Trì Vãn Chiếu ngắt lời của anh:
"Không. "
Thư ký Chu thở phào nhẹ nhõm, hỏi:
"Có cần tôi chuẩn bị gì cho ngài không?" "
Trì Vãn Chiếu suy nghĩ:
"Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe."
Chu trợ lý nhìn mặt nghiêng tinh xảo của cô giật mình, không cần vé máy bay ngược lại cần một chiếc xe, đi một tuần thời gian, kết hợp với kế hoạch trước đó để anh chuẩn bị, anh ta đại khái biết Trì tổng tuần sau sẽ đi đâu.
Anh gật đầu:
"Được rồi, tôi sẽ sắp xếp càng sớm càng tốt."
"Đúng rồi, phu nhân có biết chuyện này không?"
Trì Vãn Chiếu do dự:
"Tôi vẫn chưa nói với em ấy."
Gần đây thời gian của cô và Khổng Hi Nhan không hợp nhau, cũng chính là lúc cô nói hai câu tán gẫu bảo người kia gởi lịch trình cho cô, nhưng cũng không thích hợp để nói chuyện này.
Thư ký Chu thấy lông mày cô bất giác nhíu lại, đề nghị:
"Tôi nghe Đồng Duyệt nói phu nhân hai ngày nữa sẽ có một tuần nghỉ, cô ấy nói với Đồng Duyệt sẽ trở về một chuyến, Trì Tổng có nên nhân cơ hội cùng phu nhân trở về không? "
Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm vào tài liệu trước mắt hỏi:
"Phải không? "
Thư ký Chu cung kính đáp:
"Phải, cần tôi giúp ngài ở bên phu nhân nói qua không? "
Trì Vãn Chiếu không tỏ rõ ý kiến, nhưng Chu trợ lý đi theo cô lâu như vậy, biết tính cách của cô, cô không nói gì liền đại biểu ngầm đồng ý.
Thời gian chậm rãi trôi qua, toàn bộ văn phòng chỉ có âm thanh Trì Vãn Chiếu lật tài liệu, chỉ thỉnh thoảng truyền đến một hai câu hỏi, thư ký Chu đi lại qua lại trong văn phòng Trì Vãn Chiếu và phòng thư ký, thỉnh thoảng cầm hai tài liệu ký tên cho Trì Vãn Chiếu.
Trì Vãn Chiếu ký xong văn kiện cuối cùng, đem bút đóng lại, ngước mắt nhìn về phía thư ký Chu, hỏi:
"Chuyện Hà lão kia thế nào rồi. "
Thư ký Chu đầu thấp, thái độ cung kính:
"Chuyện của Hà lão bị Hà Vi ngăn lại, trước mặt trên mạng tuy rằng nhiệt độ không giảm, nhưng không thành được, bên trường quay hắn ngược lại không dám càn rỡ nữa, gần đây yên tĩnh không ít. "
Trì Vãn Chiếu tay chống cằm hỏi:
"Ngụy Diễm đâu? "
Thư ký Chu đẩy kính:
"Ngụy Diễm trong chuyện này chủ động đứng ra ủng hộ Hà Vi, tin rằng sẽ sớm có tin tức hợp tác của hai người. "
"Ừm."
Thư ký Chu thấy sắc mặt của cô như thường, tiếp tục nói:
"Đồng Duyệt bên kia đã chuẩn bị xong. "
Trì Vãn Chiếu mắt hơi híp lại, môi mỏng mím thẳng, khí thế không tức giận mà uy, cô nhìn về phía thư ký Chu thản nhiên nói:
"Nói cho Đồng Duyệt, trong giới này nhiều người coi trọng năng lực của cô ấy, tôi không cần, tôi chỉ cần cô ấy đủ thông minh. "
Thư ký Chu gật đầu:
"Yên tâm đi Trì tổng, đường chúng ta trải xong cho cô ấy, tin tưởng cô ấy biết nên đi như thế nào. "
Trì Vãn Chiếu quay lưng về phía anh ta ngước mắt xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa.
Cô cúi xuống, nói:
"Đi thôi."
Thư ký Chu máy móc đi theo phía sau cô ra khỏi văn phòng.
Lúc đến nhà còn chưa xuống xe đã thấy Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên ngồi ở cửa, gió lạnh thổi bay vạt áo và mái tóc dài của cô, khẩu trang màu đen che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra lông mày liễu và đôi mắt xinh đẹp.
Yên Yên núp trong lòng cô, ngẩng đầu được xoa đến thoải mái.
Thư ký Chu thấy Trì Vãn Chiếu ngây người, mím môi cười cười, cúi đầu nói:
"Trì tổng, đến rồi. "
Trì Vãn Chiếu thu liễm sắc bén giữa mặt mày, tvẻ mặt mềm mại hơn, thư ký Chu chạy đến bên cạnh mở cửa, Khổng Hi Nhan thấy bọn họ xuống xe ôm Yên Yên chuẩn bị đứng dậy.
Cô ngồi ngoài cửa hơi lâu, chân đều tê dại, đứng lên lảo đảo một chút, Yên Yên đang trong lòng thuận thế nhảy xuống.
Trì Vãn Chiếu tới một bước, giữ cổ tay cô, cánh tay lạnh như băng.
Rõ ràng là người này đã ngồi đây một thời gian dài.
Trì Vãn Chiếu bất giác nhíu mày, có chút bất mãn nói:
"Sau này ở trong nhà chờ tôi là được rồi."
Khổng Hi Nhan dừng một chút, cắn môi nhịn xuống không nói gì.
Thư ký Chủ đúng lúc nói:
"Trì tổng, phu nhân hai người đi vào đi, trời lạnh đừng ở ngoài nữa. "
Trì Vãn Chiếu ừ một tiếng, quay đầu chuẩn bị vào nhà, Khổng Hi Nhan khom lưng ôm Yên Yên, vừa chuẩn bị đi liền nghe thư ký Chu gọi cô:
"Phu nhân. "
Khổng Hi Nhan dừng bước, xoay người nhìn bộ dáng tất cung tất kính của thư ký Chu hỏi:
"Sao vậy? "
Thư ký Chu rũ mắt,tinh quang trong mắt anh ta lóe lên nhưng che giấu kỹ, anh ta thấp giọng nói:
"Còn phiền phu nhân trong khoảng thời gian này chiếu cố Trì tổng nhiều hơn, cách đây không lâu trong nhà Trì tổng xảy ra chuyện, tâm tình Trì tổng không tốt lắm, nói vậy ngài cũng nhìn thấy, Trì tổng hai ngày nay đều tăng ca. "
" Có chuyện? Xảy ra chuyện gì? Nhà cô ấy xảy ra chuyện gì? "
Khổng Hi Nhan ngẩng đầu hỏi, mắt sáng như sa, quan tâm rõ ràng, thư ký Chu vẫn cúi đầu nói: "Cũng không có chuyện gì lớn, chính là ba của Trì tổng ở bệnh viện —— tình hình không tốt lắm, Trì tổng người kia cô cũng biết, cái gì cũng không thích nói, còn phiền cô chiếu cố nhiều hơn một chút. "
Tâm tình Khổng Hi Nhan lập tức phức tạp, khoảng thời gian trước cô quả thật nhận ra cảm xúc của Trì Vãn Chiếu không đúng, nhưng chưa từng nghĩ sâu, thì ra là ba cô ấy xảy ra chuyện.
Liên tưởng đến ba năm trước, ba cô xảy ra chuyện, Khổng Hi Nhan trầm mặc rất nhiều.
Thư ký Chu thấy thái độ của Khổng Hi Nhan càng thêm cung kính:
"Phu nhân, hôm qua Trì tổng chúng tôi đã làm một kế hoạch suốt đêm, về việc tài trợ cho các trường học nghèo."
"Tôi biết trường học đó chính là nơi trước đây cô từng ở, Trì tổng muốn đi khảo sát thực tế, nhưng kỳ thật cô ấy muốn giải sầu."
"Không biết phu nhân có thể dành thời gian đi cùng Trì tổng hay không?"
Trì Vãn Chiếu cũng muốn đi về nông thôn?
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn về phía người nào đó đang chờ cô, gật đầu đáp:
"Được, Trì tổng khi nào thì đi? "
Trợ lý Chu: "Vẫn chưa quyết định, phu nhân cảm thấy ngày nào thích hợp? "
Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút:
"Nếu thuận tiện, hai ngày sau tôi có kỳ nghỉ phép 1 tuần."
Thư ký Chu:
"Thuận tiện. "
Tiễn thư ký Chu xong Khổng Hi Nhan sờ sờ Yên Yên trong lòng đến gần Trì Vãn Chiếu, thấy Trì Vãn Chiếu bình tĩnh nhìn mình, cô ngửa đầu cười cười:
"Đi thôi, đi vào. "
Trì Vãn Chiếu đi theo phía sau cô, cũng không hỏi vừa rồi thư ký Chu nói gì với cô, ánh mắt dịu dàng như nước.
Khổng Hi Nhan đi tới cửa do dự một lát, né người đứng ở phía sau Trì Vãn Chiếu:
"Cô mở cửa đi..."
Đôi mắt dịu dàng của Trì Vãn Chiếu thu liễm vài phần, đột nhiên hỏi:
"Cô không mang theo chìa khóa sao? "
Khổng Hi Nhan: "... Ừmmmmm "
Trì Vãn Chiếu nâng cằm:
"Chờ bao lâu?"
Khổng Hi Nhan không hiểu sao rụt cổ:
"Nửa, nửa tiếng..."
Mặt Trì Vãn Chiếu phủ sương lạnh:
"Khổng tiểu sau này quên mang theo chìa khóa có thể trực tiếp liên hệ với tôi. "
Khổng Hi Nhan:
"Được..."
Trì Vãn Chiếu liếc mắt nhìn cô:
"Khổng tiểu thư da thịt dày đông lạnh cũng không sao, Yên Yên thì không chịu được gió lạnh."
Khổng Hi Nhan: ...
"Đi thôi."
Trì Vãn Chiếu mở cửa căn hộ để Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên đi về phía trước, cô đi theo phía sau Khổng Hi Nhan, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của người kia, ánh mắt sâu thẳm.
Sau khi vào nhà, Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên ngồi trong phòng khách xem phim truyền hình, Yên Yên vừa mới ở bên ngoài thật lâu, vừa về nhà liền xụi lơ trên người Khổng Hi Nhan, giống như kẹo cao su dính da.
Trì Vãn Chiếu cởi áo gió ra, bên trong là một chiếc áo sơ mi cộng thêm váy nửa đầu gối, cẳng chân mang tất vừa thon vừa dài, đường nét xinh đẹp.
Cô xắn tay áo lên, cởi nút áo sơ mi trên cổ ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, Khổng Hi Nhan vô tình nhìn thấy, có chút không dời được ánh mắt.
Trì Vãn Chiếu nhìn thoáng qua vẻ mặt của cô hỏi:
"Cô ăn chưa?"
Khổng Hi Nhan bị kim châm đâm nhanh chóng phục hồi tinh thần:
"Ăn, ăn rồi. "
Trì Vãn Chiếu nhìn dáng vẻ kinh hãi của người kia nhíu mày, ngược lại không nói gì nữa, vào phòng bếp, Khổng Hi Nhan liếc nhìn thân ảnh cô biến mất trong phòng khách thở phào nhẹ nhõm, tránh bầu không khí xấu hổ, cô ôm Yên Yên lên lầu trước.
Vừa vào phòng liền nhận được tin nhắn của Phó Thu, cô mở ra, Phó Thu hỏi:
"Khổng tỷ, chị có biết chuyện lần trước của Hà lão là ai tung không? "
Khổng Hi Nhan đặt Yên Yên lên giường, thay đồ ngủ, chui vào tấm thảm mới trả lời Phó Thu:
"Không biết, ai? "
Phó Thu:
"Nghe nói là trợ lý của Quách Nhất Tích ở trong nhóm fan tung ra, sau đó video bị người ta chuyển lên weibo, mọi người mới biết được. "
Khổng Hi Nhan nhìn điện thoại di động thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đầu, cô nghĩ rằng đó là do Trì Vãn Chiếu.
Hiện tại biết không phải người kia, không hiểu sao buồn buồn, cũng không nên nợ người ta quá nhiều.
Phó Thu còn đang tiếp tục gõ chữ:
"Em nói rồi, Quách Nhất Tích là người hưởng lớn nhất không phải là không có đạo lý, thật sự sẽ mượn chuyện này phát huy. "
"Bất quá lần này dập tắt sự kiêu ngạo của Hà lão rất sảng khoái."
"Aizz, Khổng tỷ chị đang xem không vậy?"
Đầu ngón tay của Khổng Hi Nhan điểm trên màn hình, trả lời:
"Có, đang nhìn."
Phó Thu:
"Bất quá việc này nếu bị Hà lão biết, chỉ sợ sẽ tìm Quách Nhất Tíchgây phiền toái..."
Không phải vậy.
Khổng Hi Nhan biết, cho dù Hà lão không tìm Quách Nhất Tích phiền toái, Hà Vi cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Dù sao hình tượng Hà lão vất vả duy trì nhiều năm sụp đổ, Hà Vi lại là người thân nhất của hắn, không giúp hắn trút giận mới lạ.
Trong đầu Khổng Hi Nhan bỗng nhiên xuất hiện một cụm từ.
Chó cắn chó.
Cô bị những lời mình nghĩ chọc cười, buông điện thoại xuống, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Trì Vãn Chiếu mặc áo ngủ đứng ở cửa, nhìn thấy Khổng Hi Nhan mặt mày tràn ý cười, cô nhịn không được mềm giọng hỏi:
"Chuyện gì vui vậy? "
Khổng Hi Nhan vội vàng thu liễm ý cười, nhường nửa giường, ôm Yên Yên ngủ ở một bên, cúi đầu nói:
"Không có. "
Trì Vãn Chiếu cũng không hỏi tiếp, chỉ là thản nhiên ừm một tiếng ngồi lên giường, Khổng Hi Nhan biết người kia có thói quen lên giường đọc sách, quả nhiên, Trì Vãn Chiếu tựa vào bên giường cầm quyển sách, mái tóc dài xõa xuống vén ra sau, mặt mày đều dịu dàng không ít.
Khổng Hi Nhan cân nhắc sau đó mở miệng nói:
"Hôm nay thư ký Chu nói với tôi chuyện trong nhà của cô."
"Cô không sao chứ?"
Trì Vãn Chiếu một nửa bên mặt ẩn trong mái tóc dài, giọng rầu rĩ:
"Không tốt lắm. "
Giọng điệu yếu ớt của người giống như cô gái nhỏ bị thương, làm sao còn có khí thế bình thường cao cao tại thượng, Khổng Hi Nhan bị lời của người khiến cho không biết nên nói gì.
Căn phòng rất yên tĩnh, cô từ chăn đứng dậy, tựa vào gối, ôm Yên Yên vào trong lòng, xoa lông trắng.
Trì Vãn Chiếu khép sách lại, nghiêng đầu nhìn Khổng Hi Nha:
"Ba năm trước, làm sao cô có thể vượt qua được?"
3 năm trước?
Khổng Hi Nhan bị hỏi sửng sốt, suy nghĩ một chút trả lời:
"Không có gì, cứ như vậy qua thôi. "
Giọng điệu của cô hờ hững, tựa như không phải đang nói chuyện của mình, vẻ mặt cũng không thay đổi, bình tĩnh, Trì Vãn Chiếu nhìn thấy người kia như thế tim cô liền cô, cô buông sách xuống, vén chăn vươn tay ôm lấy bả vai Khổng Hi Nhan, hai người ôm nhau.
"Muốn khóc không?"
"Không muốn."
"Hận sao?"
"Không hận."
Trì Vãn Chiếu hỏi một câu Khổng Hi Nhan trả lời một câu, cô không hề phát hiện tư thế này có gì không đúng, thậm chí còn vỗ vỗ lưng Trì Vãn Chiếu, an ủi:
"Cho nên đều sẽ qua, đều sẽ qua, cô đừng quá thương tâm. "
Yên Yên thấy hai người ôm nhau, rung bộ lông trắng trên thân thể, tiến đến bên cạnh hai người, dùng đầu ủn lên người Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan thoáng kéo ra khoảng cách, cúi đầu nhìn bộ dạng Yên Yên đang muốn nhảy lên người hai người, cô vươn đầu ngón tay chống lên trán Yên Yên, vẻ mặt ấm áp dịu dàng.
Trì Vãn Chiếu cúi đầu liền nhìn thấy bộ dạng này của người kia, gương mặt tinh xảo không thể che giấu được sự dịu dàng, cởi bỏ ngũ quan ngây ngô ngày càng rực rỡ không thể tả được, vẻ đẹp của người trong lòng, cô đã sớm biết.
Ánh đèn mờ nhạt ở đầu giường chiếu lên trên người hai người, thêm một tầng vầng sáng nhàn nhạt, Khổng Hi Nhan trấn an được Yên Yên muốn ngửa đầu, tiến thẳng vào trong đôi mắt sáng.
Vừa đen vừa sáng, bên trong còn có hình ảnh nho nhỏ của chính mình.
Cô chớp chớp mắt, Trì Vãn Chiếu tay đổ mồ hôi, tay chậm rãi nắm chặt, kề sát Khổng Hi Nhan hỏi:
"Khổng tiểu thư, cô dể ý tôi hôn cô không? "
Khổng Hi Nhan ngẩn người, mắt thấy Trì Vãn Chiếu càng dựa vào càng gần cô lắp bắp nói:
"Có, có, có, để ý..."
Trì Vãn Chiếu thở dài, khóa cánh môi hồng hào của cô:
"Quá muộn rồi. "
Giống như hương vị trong tưởng tượng, ngọt ngào ngon miệng, Trì Vãn Chiếu không nhịn được muốn rút nhiều hơn, cô ôm hai vai Khổng Hi Nhan kéo người kia vào lòng, một tay sờ lên lưng mảnh khảnh của người kia.
Khổng Hi Nhan bị hôn mê mang, lúc Trì Vãn Chiếu sờ sờ trên lưng cô đột nhiên tỉnh táo lại, cô trực tiếp đẩy Trì Vãn Chiếu ra.
Trì Vãn Chiếu không kịp tránh, bị Khổng Hi Nhan đẩy đến thiếu chút nữa ngã xuống giường, cô ngước mắt lên liền nhìn thấy vẻ xấu hổ trong mắt Khổng Hi Nhan.
Bầu không khí trong phòng thoáng chốc có chút lúng túng.
Yên Yên không biết điều nó nghênh ngang đi đến giữa hai người, ngồi xuống, hướng về phía Khổng Hi Nhan kêu:
"Meo Meo! "
Khổng Hi Nhan không nhìn, Yên Yên lại cọ đến bên cạnh Trì Vãn Chiếu, ngẩng đầu:
"Méo meo! "
Sau đó, Trì Vãn Chiếu giơ tay xách nó xuống giường.
Yên Yên phẫn nộ dùng con ngươi xanh thẳm trừng mắt với Trì Vãn Chiếu, lắc mông bĩu môi rời đi, Khổng Hi Nhan nhìn nó nhảy lên sô pha mím môi hỏi:
"Cô vừa rồi —— vì sao hôn tôi. "
Trì Vãn Chiếu nhìn theo đôi mắt của Khổng Hi Nhan cùng nhìn về phía Yên Yên, lời đến miệng liền quẹo cua:
"Cô và nó rất giống nhau."
"Cô và Yên Yên."
"Tôi không nhịn được."
Khổng Hi Nhan: ...
Ba phút sau, Trì Vãn Chiếu tay trái ôm chăn và gối, tay phải ôm Yên Yên, Khổng Hi Nhan đứng ở cửa, học bộ dạng bình tĩnh lạnh nhạt của Trì Vãn Chiếu, chỉ là hai môi sưng đỏ, giọng không bình tĩnh, nói:
"Trì tổng, mời ngài mang theo Yên Yên mập mạp mềm mại này đến phòng bên cạnh cùng nhau mơ đẹp đi. "
"Ầm!"
Cánh cửa đóng lại.
Trì Vãn Chiếu dùng tay ôm Yên Yên sờ sờ đầu mũi, có chút chán nản, Yên Yên không rõ nguyên nhân trừng mắt nhìn cửa phòng đóng lại.
"Meo meo!"