Gần đây, Trì Vãn Chiếu nói muốn đi thăm trường quay nhưng không ngờ ở nhà có chuyện, cô bảo Chu Sinh mua vé máy bay, trước khi lên máy bay mới gửi tin nhắn cho Khổng Hi Nhan nói một tuần sau cô trở về, Yên Yên cô tạm thời để Chu Sinh thay mặt chăm sóc.
Khổng Hi Nhan tự nhiên luyến tiếc Yên Yên, nhưng trước đó lịch quay của cô chật kín, quả thật không thể chăm sóc tốt cho Yên Yên, ngẫm lại liền đồng ý.
Cho nên sau khi quay xong, Khổng Hi Nhan một mình đối mặt với căn nhà trống vắng, thở dài.
Lúc trước Yên Yên ở đây, trước sau đều theo cô cho nên cô phải mang miếng lót, cẩn thận sẽ giẫm lên nó, hiện tại đối mặt với căn phòng trống trải, cô cảm thấy không quen.
Khổng Hi Nhan qua loa nấu cơm tối xong rồi lên giường, ở trên giường lật qua lật lại, lúc Trì Vãn Chiếu ở đây, cô cảm thấy không được tự nhiên, ngủ cũng không yên, hiện tại không còn nữa, ngược lại cô càng không ngủ được.
Thói quen thật đáng sợ.
Nghĩ đến sáng sớm ngày mai sẽ quay phim, Khổng Hi Nhan chỉ đành xuống giường rót một ly sữa, uống xong mới một lần nữa nằm trên giường, trằn trọc trở mình thật lâu mới có chút buồn ngủ.
Ở một đất nước cách nhau một Thái Bình Dương, Trì Vãn Chiếu và người nhà đang túc trực ở cửa bệnh viện, cửa phòng cấp cứu chậm chạp không mở ra, mấy người đứng thần sắc lo lắng, chỉ có Trì Vãn Chiếu, trong ánh mắt lạnh lùng vắng lặng.
Ngay sau đó, đèn đỏ phòng cấp cứu tắt và cánh cửa được mở ra.
Một giường bệnh đã được đưa ra từ bên trong.
Ánh mắt mọi người dồn dập nhìn qua, trên giường bệnh có một người già đang ngủ, rất gầy, mặt nhăn nheo, mắt nhắm chặt, ngũ quan cươ.ng cứng, y tá sau khi đưa ra, bác sĩ đi theo phía sau, cùng mẹ Trì Vãn Chiếu nói vài lời quan tâm.
Trì Nhất Phàm vỗ vỗ vai Trì Vãn Chiếu:
"Không sao đâu. "
Trì Huyên cũng nắm lấy tay cô:
"Chị..."
Trì Vãn Chiếu hít một hơi thật sâu:
"Chị không sao."
Tạ Đan và bác sĩ thảo luận xong sau đó xoay người đi tới trước mặt ba người kia, bà nói với Trì Vãn Chiếu:
"Tiểu Vãn, tuy rằng bác sĩ nói tạm thời không có vấn đề, nhưng khó bảo đảm về sau sẽ như thế, theo mẹ thấy, con tạm thời ở lại đây, thành phố B không phải có Chu Sinh sao? "
Trì Huyên cũng ngửa đầu:
"Đúng vậy, chị, chị đi mấy năm cũng không trở về, em nhớ chị muốn chết. "
Trì Vãn Chiếu nhìn cô: "Đừng khoa trương như vậy, không phải Tết chị đều trở về à. Nếu ba không sao, con sẽ ở lại hai ngày rồi trở về. "
Tạ Đan cùng Trì Nhất Phàm hai mặt nhìn nhau, ai cũng biết tính tình Trì Vãn Chiếu như thế nào, chuyện lúc trước là đả kích quá lớn với con bà, hiện tại Trì Vãn Chiếu không muốn ở lại nước A cũng có thể hiểu được.
Kỳ thật bà cũng hận qua, chỉ là điều đó không thể thay đổi được gì, người rồi cũng sẽ chết, hận nhiều hơn nữa bất quá chỉ là hư vọng.
Bốn người đứng bên ngoài phòng bệnh, đều không nói một lời, Trì Huyên chịu không nổi bầu không khí như vậy, mở miệng nói:
"Em vào thăm ba trước. "
Trì Nhất Phàm gật đầu:
"Đi đi. "
Trì Huyên kéo Tạ Đan vào phòng bệnh, ngoài cửa Trì Nhất Phàm cùng Trì Vãn Chiếu đứng đối diện, ai cũng không mở miệng, không khí khá lúng túng.
Cuối cùng là Trì Nhất Phàm không chịu nổi bầu không khí như vậy hỏi:
"Ở thành phố B thế nào? Em đã quen với nó chưa? "
Trì Vãn Chiếu trả lời nhạt nhòa:
"Rất tốt."
Trì Nhất Phàm: "Tốt là được, anh biết trong lòng em oán hận ba, ai không hận, em cho rằng mẹ không hận? Hay anh không hận à? Nhưng Tiểu Vãn, ba nuôi dưỡng chúng ta nhiều năm như vậy, cũng không phải là giả, ông ấy phạm sai lầm, làm tổn thương rất nhiều người, nhưng ông ấy cũng cho chúng ta rất nhiều, ba già rồi, đơn giản chỉ hy vọng em có thể tha thứ cho ông. "
Trì Vãn Chiếu nhìn anh trai mình:
"Tha thứ?"
"Ông ta hy vọng không phải là sự tha thứ của chúng ta, mà là sự tha thứ của những người kia."
Trì Nhất Phàm thở dài:
"Tiểu Vãn, sao em còn cố chấp vậy, tình hình của ba mấy năm nay em cũng biết, ông ấy không muốn được em tha thứ sao? "
"Ai cũng sẽ phạm sai, anh và em cũng vậy."
Trì Vãn Chiếu mặt lạnh:
"Được rồi, em không muốn nghe."
"Anh, ông ấy muốn có được sự tha thứ và sau đó đưa người kia trở về sống cùng với chúng ta? Tất cả đều vui vẻ? Xin lỗi, em không thể làm được. "
Trì Nhất Phàm nhíu mày:
"Sao em lại ngang ngạnh như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn ba ra đi trong tiếc nuối? "
Trì Vãn Chiếu nghiêng mặt căng thẳng, lông mày ẩn chứa sự sắc bén, ánh mắt bức người, cô lắc đầu:
"Muốn nói tiếc nuối, cũng là do chính ông ấy gây ra, còn nữa, em không phải hai người, em không có bao dung như vậy, cũng không thể chịu đựng chuyện đó. "
"Em biết mọi người muốn ông ấy an tâm ra đi, xin lỗi, các người không nên bảo em trở về."
Trì Vãn Chiếu nói xong liền từ bệnh viện cất bước rời đi, Trì Nhất Phàm ở phía sau gọi cô:
"Tiểu Vãn! Tiểu Vãn! "
Người bước nhanh rời đi trên hành lang uốn quanh, thân hình biến mất không còn tâm hơi.
Trì Nhất Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi vào phòng bệnh.
Phòng chăm sóc đặc biệt ngăn làm hai, bọn họ ở bên ngoài phòng bệnh, bên trong là phòng quan sát, Trì Nhất Phàm vừa mới đi vào, Tạ Đan nhìn phía sau hắn không có ai hỏi:
"Tiểu Vãn đi rồi sao? "
Trì Nhất Phàm gật gật đầu.
Trì Huyên sụp vai, hỏi Tạ Đan:
"Mẹ, chị có phải lại muốn về thành phố B không? "
Tạ Đan vỗ lưng cô:
"Không đâu, chị con nói sẽ ở nhà trong hai ngày."
Trì Huyên lúc này mới có chút vui vẻ, Trì Nhất Phàm xuyên qua cửa sổ nhìn nam nhân nằm trên giường ở bên trong, vẻ mặt phức tạp.
Ba năm trước, ba anh Trì Trác vẫn là một người đàn ông tốt Trì Trác rồi bất ngờ triệu tập bọn họ lại với nhau, nói có một tin tức muốn công bố, thì ra nhiều năm như qua ông đã có một người yêu bí mật, cách đây không lâu người tình đó qua đời, để lại một đứa nhỏ.
Ông ấy muốn đem đứa nhỏ đó về nuôi dưỡng.
Tin tức này giống như một quả bom nổ tung, trong nháy mắt Trì gia nổ tung, tan xương nát thịt, thì ra người đàn ông trong mắt bọn họ luôn yêu vợ yêu con rốt cuộc là loại người này, đáng sợ ông còn muốn đem con của Tiểu Tam mang về Trì gia?
Chuyện này khiến Trì gia chịu đả kích rất lớn, Tạ Đan ôm bệnh nằm trên giường nửa năm, Trì Vãn Chiếu cùng Trì Huyên đối với Trì Trác cự tuyệt không muốn gặp nhau, so với người xa lạ còn xa lạ hơn.
Nhất là Trì Vãn Chiếu, quan hệ của cô và Trì Trác tốt nhất trong nhà, ông vừa là cha vừa là bạn cho nên lúc biết tin tức này tức giận thiếu chút nữa ngất xỉu, không tin được Trì Vãn Chiếu nói với Trì Trác nếu ông ấy dám dẫn đứa nhỏ kia về, cô liền rời khỏi Trì gia.
Chính là như vậy, Trì Trác mới không dám đem đứa nhỏ kia về.
Về sau ông vẫn muốn cùng Trì Vãn Chiếu tâm sự thật nhiều, nào ngờTrì Vãn Chiếu trực tiếp đi thành phố B, lần đó vừa đi, ông bị bệnh, mấy lần bệnh nguy kịch cũng không nhìn thấy cô.
Ông tin câu nói kia, tính tình Tiểu Vãn ông quá rõ ràng, rất giống ông, đều rất quật cường.
Nếu không phải như vậy, bằng mặt không bằng lòng thì ông đã sớm muốn đem đứa nhỏ kia mang về Trì gia.
Chính là sợ, Tiểu Vãn rời khỏi Trì gia.
Cho dù như vậy, ông cũng đem cổ phần của mình chia một phần năm cho đứa nhỏ kia.
Trì Nhất Phàm biết Trì Vãn Chiếu không giải được nút thắt này, trong lòng em anh ta hình tượng người cha sừng sững trong khoảnh khắc tan rã, thậm chí là không chịu nổi.
Nhưng...
--------------
Người ngủ trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh táo, Tạ Đan mệt mỏi ôm lấy hai tay, Trì Huyên ở cạnh bà:
"Mẹ, con đưa mẹ về."
Tạ Đan suy yếu gật đầu: "Ừ. "
Bà nghiêng mặt cùng Trì Nhất Phàm nói:
"Tiểu Phàm, nếu công ty không có chuyện gì lớn, con ở chỗ này canh giữ một lát đi. "
Kể từ khi Trì Trác bị bệnh, toàn bộ công ty đều do Trì Nhất Phàm quản lý, mà Tiểu Vãn, có lẽ là bởi vì chuyện này bị kí.ch thích quá lớn, quyết tâm rời đi, còn đi đến thành phố B ở phía bên kia Thái Bình Dương.
Nhà cũ của Trì gia ở thành phố B, Ông bà họ bắt đầu làm ăn lập nghiệp nơi đó, nhưng làm cũng không lớn, về sau đến ông nội họ thì đi xuống không ít.
Ba anh Trì Trác mang theo không ít tài sản đến A quốc phát triển, không nghĩ tới thuận buồm xuôi gió, càng làm càng lớn, có một vị trí nhất định.
Vốn ba anh muốn người thừa kế là Tiểu Vãn, mặc dù hắn là con trai cả, nhưng chí không ở đây. Tiểu Vãn ở phương diện kinh doanh thiên phú tài rất lớn, anh tự nhiên vui vẻ, đáng tiếc sau này phát sinh chuyện như vậy.
Tiểu Vãn đi thành phố B, hắn phải tiếp quản công ty.
Trì Nhất Phàm ừm:
"Yên tâm đi mẹ đi, con ở đây chờ ba tỉnh lại. "
Tạ Đan được Trì Huyên đỡ rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi hai người về đến nhà, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đang ngồi trên sô pha, mặt cô không chút thay đổi, ánh mắt trống rỗng, nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ.
Tạ Đan vỗ vỗ tay Trì Huyên, ý bảo cô lên lầu trước, Trì Huyên có chút không muốn, nhưng vẫn đi lên lầu.
Trì Vãn Chiếu nghe thấy phía sau có động tĩnh, cô quay đầu nhìn, gọi:
"Mẹ. "
Tạ Đan đi đến bên cạnh Trì Vãn Chiều, ngồi xuống và hỏi:
"Con nhìn gì."
"Không có gì, rời đi lâu như vậy, nơi này phong cảnh vẫn như cũ."
Tạ Đan giống như đã già đi rất nhiều tuổi, trong lời nói có thể thấy được tang thương, bà nói:
"Cũng không phải sao, phong cảnh này thật đúng là không có biến hóa gì. "
"Nhưng người, cũng không bằng phong cảnh."
"Một năm rồi lại một năm."
Trì Vãn Chiếu rõ ràng hiểu bà muốn nói cái gì, quay mặt lại, không muốn mở miệng nữa.
Tạ Đan ngồi xuống bên cạnh cô một chút, nắm lấy tay cô, đau lòng giúp cô vén những sợi tóc rối, ánh mắt ôn nhu nói:
"Tiểu Vãn, mẹ biết con không thể tha thứ cho ba con, kỳ thật lúc mẹ vừa mới biết chuyện này cũng không thể tha thứ. "
"Mẹ không thể tưởng tượng được người đàn ông cùng mẹ ngủ chung giường nhiều năm như vậy thật sự sẽ phản bội mẹ."
"Thậm chí còn có con riêng."
Trì Vãn Chiếu nghe được đau lòng, đưa tay ôm lấy eo Tạ Đan, bà gầy.
Cô không khỏi đỏ mắt:
"Mẹ, có phải con quá ngây thơ không? "
Cho rằng không tha thứ cho Trì Trác, không cho đứa nhỏ kia vào Trì gia thì thiên hạ thái bình, chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Tạ Đan lắc đầu, vuốt tóc con mình:
"Sao có thể, Tiểu Vãn là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất mà mẹ từng gặp, mẹ biết con không thể tiếp nhận được. "
"Nhưng đây cũng không phải lỗi của đứa nhỏ kia."
"Chúng ta không thể quơ đũa cả nắm."
Trì Vãn Chiếu hiểu rõ ý của Tạ Đan.
Người phụ nữ kia cùng ba cô là thanh mai trúc mã, khi còn bé cùng nhau lớn lên, về sau mỗi người đều lập gia đình, ba cô tới A quốc, nữ nhân kia không bao lâu cũng bị người ta lừa tới nơi này.
Sau đó, ba cô biết tình hình của bà ấy, đã giúp bà ấy rất nhiều, mối quan hệ tự giác bắt đầu.
Một lần ngoài ý muốn, để cho bọn họ đến gần đột phá đạo phòng tuyến.
Mặc dù sau đó bố cô đã không gặp người phụ nữ đó trong một thời gian dài vì tội lỗi của mình, nhưng thương tổn đã gây ra.
Thậm chí.
Đã có một đứa con.
Nhiều năm như vậy, bố cô vẫn dùng thân phận người thân lén lút trợ cấp cho mẹ con hai người họ, cho đến khi người phụ nữ kia mất, ông mới trở về thẳng thắn với bọn họ, và cả đứa bé kia.
Trì gia không chấp nhận.
Đứa trẻ kia cũng không chấp nhận điều đó.
Và rồi đứa trẻ đó biến mất.
Cũng chưa bao giờ quay lại.
Cô biết chuyện này, đều là lỗi của ba cô và người phụ nữ kia, đứa bé kia chẳng hay biết gì.
Nhưng cô không nhịn dược giận chó đánh mèo.
Sự tồn tại của đứa trẻ đó đó giống như một vết nhơ, luôn nhắc nhở ba cô, nhắc nhở cô rằng Trì gia đã từng xảy ra một chuyện hoang đường như vậy.
Trì Vãn Chiếu được Tạ Đan ôm trong lòng, cô hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Mẹ, thật ra..."
Tạ Đan cúi đầu nhìn cô:
"Sao con? "
"Không có gì."