Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

Chương 170: C170: Không Ngại




Cuối cùng chiến trường là do Trì Vãn Chiếu thu dọn, Khổng Hi Nhan trong cơn mơ màng được Trì Vãn Chiếu ôm vào trong phòng tắm vừa trở về phòng ngã đầu liền chìm vào giấc ngủ.


Trì Vãn Chiếu trở lại phòng vẽ, bật đèn.

Căn phòng bừa bộn.

Lúc cuối Khổng Hi Nhan lo lắng sẽ làm hư giá vẽ nên sống chết không chịu ngồi ở trên đó, có trời biết để có thể cùng Khổng Hi Nhan... cô đã cho đặt riêng cái giá vẽ này.

Nghĩ đến đây Trì Vãn Chiếu mím môi, ánh mắt đặt trên bản vẽ, trước mắt dường như tái hiện hình ảnh Khổng Hi Nhan với mái tóc dài buông xõa giống như tảo biển, gương mặt hoàn mỹ, dáng vẻ xinh đẹp, đôi chân thon dài, làn da trắng nõn.

Đẹp đến chấn động lòng người.

Làm cho cô khó khăn để giữ mình.

Trì Vãn Chiếu nhặt quần áo đầy mặt đất ném vào trong giỏ, ánh mắt dừng lại trên những thứ kia, lại nghĩ đến Khổng Hi Nhan sẽ lén mua mấy thứ này làm cho tâm tình của cô liền không ngừng vui vẻ, ngay cả khóe môi vẫn treo nụ cười khẽ.

Cô rất muốn ôm cô ấy.

Ý niệm này hiện lên trong đầu cô, cô nhanh chóng dọn dẹp phòng vẽ tranh sau đó xông vào phòng tắm rồi leo lên giường, Khổng Hi Nhan ngủ rất say, cô trở về phòng cũng không nhỏ nhưng vẫn không đánh thức cô ấy, xem ra cô ấy rất mệt.

Tiếng hít thở của Khổng Hi Nhan đều đều, đầu vùi dưới gối, cơ thể cuộn lại, hai tay đặt trước ngực.

Tư thế ngủ giống như một đứa trẻ.

Trong ánh mắt Trì Vãn Chiếu tràn đầy yêu thương, sau khi nằm xuống cô ôm lấy Khổng Hi Nhan, cẩn thận giống như ôm giấc mộng thời niên thiếu, trong đôi mắt sáng của cô cuồn cuộn cảm xúc, cuối cùng cô cúi đầu hôn lên mái tóc của Khổng Hi Nhan, hít một hơi thật lâu.

Ngày hôm sau Khổng Hi Nhan bị ánh mặt trời chiếu vào đánh thức, ánh nắng tháng chín đã rất nóng, xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào phòng, làm cho căn phòng sáng lên.

Cô dụi dụi mắt ngồi dậy, vẻ mặt vẫn mơ màng, suy nghĩ một hồi mới hoàn hồn, cô quay đầu nhìn qua bên cạnh, không có ai.

Khổng Hi Nhan xuống giường mang dép, cầm điện thoại xem đã gần mười giờ rưỡi, thảo nào Trì Vãn Chiếu không có ở đây, giờ này 80% là đi làm, không biết sao người này có nhiều tinh lực đến như vậy, không biết mệt mỏi.

Cô oán thầm, sau đó đứng dậy dọn dẹp lại phòng rồi xuống lầu, Yên Yên đang ngủ trên sofa, nhìn thấy cô đã thức dậy nó ngóc đầu lên kêu meo meo, Khổng Hi Nhan ôm lấy nó ngồi xuống sofa một lúc lâu.

Bữa trưa một người một mèo giải quyết một cách vội vàng.

Cơm nước xong xuôi Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên đi lên lầu hai, cô đứng trước phòng vẽ tranh, nghĩ đến đêm qua điên cuồng cô đỏ mặt, Yên Yên từ trong lòng cô nhảy xuống nghênh ngang đi vào, cô cắn môi đi theo phía sau nó.

Phòng vẽ tranh hơi khác với những gì cô đã thấy tối qua.

Tối hôm qua tầm mắt quá tối, cô lại không bật đèn, nhìn không quá rõ ràng.

Giờ phút này đứng trong phòng vẽ tranh, ánh mặt trời chiếu lên người, đường nhìn của cô đã rõ ràng.

Tất cả tranh lớn nhỏ treo trên tường đều lồng kính, còn có mấy cái giá vẽ, có tranh vẫn chưa vẽ xong cũng có những tấm chưa bồi*, ánh mắt cô lướt qua những bức chân dung này trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.

*Bồi (thuật ngữ gọi là trang biểu) là chỉ các tấm thư họa không lộng vào khung kính, tấm thư họa được bồi bằng lụa và giấy theo một cách đặc biệt để có thể cuộn lại quanh một trục mang đi hoặc trải ra và treo lên tường.

Lúc trước ở nhà cũ khi cô nhìn thấy các tập tranh cô cho rằng đó chỉ là niềm yêu thích của tuổi trẻ, những năm tháng xung động điên cuồng của tuổi trẻ cho nên có những tập tranh đó cũng không có gì lạ.

Lúc trước cô ở quê nhìn thấy những quyển sách ảnh này chỉ cho rằng là một phần tuổi trẻ thích, khi đó chính là tuổi xúc động điên cuồng, cho nên có những quyển sách ảnh đó không có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng không nghĩ...

Hóa ra không phải.


Yêu mến của Trì Vãn Chiếu lúc niên thiếu theo thời qua đi không chỉ không lắng lại mà càng nảy nở hơn, những bức tranh này chính là minh chứng tốt nhất...

Trong những năm tháng xa cách, cô ấy dùng cách của mình để yêu cô.

Cho dù cô vốn chẳng biết có một người như vậy tồn tại.

Ngốc!

Rất ngốc!

Ngu ngốc đến mức làm cô đau lòng!

Khổng Hi Nhan ngồi trên sofa trong phòng vẽ rất lâu, trong không khí khuếch tán mùi hương nhàn nhạt, rất giống như mùi hương tối hôm qua.

Yên Yên ở trong gây rối, thỉnh thoảng có tiếng kêu của nó truyền đến, meo meo rất thê lương, Khổng Hi Nhan nghe thấy liền đứng dậy đi vào căn phòng bên trong phòng vẽ tranh, nhìn thấy trên cổ Yên Yên treo một dây thắt lưng màu đen, nó muốn từ bên trong chui ra, không ngờ kích thước của nó quá lớn, đã cố nhưng không thoát ra được cho nên mới kêu lớn như cầu cứu.

Khổng Hi Nhan bước len, cởi nút thắt mở ra, Yên Yên thuận lợi thoát ra, Khổng Hi Nhan cầm thắt lưng từ trên sofa lên, ngay sau đó liền đỏ mặt.

Đây là... cái mà tối qua dùng?

Cô ôm theo nghi ngờ cúi đầu, nhìn mấy vật phẩm khá quen mắt trên sofa, Yên Yên đã ôm một món khác chơi đùa, mặt Khổng Hi Nhan đỏ bừng, cô nhanh chóng ném đồ trên tay lên sofa, ôm lấy Yên Yên ra khỏi phòng vẽ tranh.

Đứng ở bên ngoài, cô mới cảm thấy xấu hổ quá trời quá đất, tối qua Trì Vãn Chiếu động kinh rồi.

Nhất định là động kinh.

Nếu không động kinh sao lại mua mấy thứ này.

Nhất định...

Khổng Hi Nhan suy nghĩ nửa ngày không nghĩ được từ nào để hình dung, cuối cùng tức giận khóa cửa lại, ôm Yên Yên xuống lầu.

Vừa đi đến bên cạnh sofa liền thấy màn hình điện thoại sáng lên, cô nhìn điện thoại, là tin nhắn Trì Vãn Chiếu gửi tới.

Em dậy chưa?

Khổng Hi Nhan không nghĩ ngợi lập tức trả lời: Chưa dậy!

Vừa gởi đi tiếng chuông điện thoại đã vang lên, cô bắt máy liền nói:

"Trì Vãn Chiếu, chị là yêu tinh biến hình hả, tối hôm qua chị..."

Lời còn chưa nói xong đã bị người ta ngắt lời, đầu bên kia có tiếng cười khẽ, sau đó giọng của Đồng Duyệt vang lên:

"Hi Nhan, là chị."

Khổng Hi Nhan sửng sốt, cô đưa điện thoại ra xem, nhìn thấy hai chữ Đồng tỷ hiển thị trên màn hình, gương mặt vốn đỏ chưa hết lúc này càng đỏ hơn, cô ra vẻ bình tĩnh nói:

"Chị Đồng, có chuyện gì sao?"

Đồng Duyệt thu lại ý cười, giọng điệu như bình thường:

"Em có rảnh không? Chị muốn nói chuyện với em về kịch bản của Lưu Ly vô quy."


Khổng Hi Nhan gật đầu:

"Dạ được, chúng ta gặp nhau ở đâu?"

Đồng Duyệt do dự:

"Nửa tiếng sau, chị bảo Tiểu Thu đi đón em."

Khổng Hi Nhan trả lời:

"Được, nửa tiếng sau gặp."

Hai người đồng thời cúp máy, lúc Khổng Hi Nhan lên lầu thì nhận được tin nhắn của Đồng Duyệt: Hi Nhan, Trì tổng là yêu tinh biến thành à?

Khổng Hi Nhan nhìn thấy những lời này mặt liền đỏ bừng, trả lời Đồng Duyệt ba chữ: Em không biết! !

Sau khi gửi xong tin nhắn, cô ném điện thoại của mình lên giường đi thay quần áo.

Lúc Phó Thu đến cửa Khổng Hi Nhan đã chuẩn bị xong, trên người mặc chiếc váy dài HT không tay màu hồng nhạt, giày cao gót nhọn màu trắng, mái tóc dài thắt thành bím tóc bánh quai chèo ở sau đầu, gương mặt trắng nõn trang điểm nhẹ, ánh mặt trời chiếu lên da càng thêm trắng nõn lóng lánh, Phó Thu đứng ở cửa nhìn Khổng Hi Nhan đi tới cười nói:

"Khổng tỷ, chị chuẩn bị đi thảm đỏ à?"

Khổng Hi Nhan liếc nhìn cô bé này:

"Em lại bắt đầu lắm lời nữa rồi!"

Phó nhún vai:

"Không có nha! Có trách thì phải trách Khổng tỷ quá xinh đẹp, mặc đồ gì cũng có cảm giác như đi catwalk vậy."

Khổng Hi Nhan bị Phó Thu chọc cười, cô vỗ đầu Phó Thu:

"Lên xe."

Phó Thu vui vẻ đi theo sau cô lên xe.

Chiếc xe bảo mẫu chạy được một đoạn, Khổng Hi Nhan quay đầu hỏi Phó Thu:

"Đồng tỷ nói gặp nhau ở đâu."

Phó Thu nghiêng đầu nhìn Khổng Hi Nhan:

"Đến nơi chị sẽ biết."

Phó Thu thần thần bí bí không nói gì, Khổng Hi Nhan hỏi hai lần cũng không hỏi được bèn cúi đầu xem kịch bản, mãi cho đến khi Phó Thu đẩy đẩy cô nói:

"Khổng tỷ, đến nơi rồi."

Phó Thu vừa nói xong cửa xe đã được mở ra, giọng của Đồng Duyệt vang lên bên cạnh:

"Hi Nhan, xuống xe thôi."


Khổng Hi Nhan quay đầu lướt qua Đồng Duyệt nhìn thấy phía sau Đồng Duyệt đặt rất nhiều lẵng hoa.

"Đây là..."

Đồng Duyệt đưa tay qua, giải thích:

"Hôm nay là triển lãm tranh của Bạch lão sư Diệp Bạch, chị nhờ bạn bè kiếm cho mình hai tấm vé, muốn vào xem với em, thuận tiện trao đổi kịch bản luôn."

Khổng Hi Nhan đặt tay vào lòng bàn tay Đồng Duyệt, nhíu mày:

"Chị cũng không nói với em, bộ dạng của em lúc này..."

Đồng Duyệt đỡ cô xuống xe, nháy mắt:

"Em rất xinh đẹp."

Người đẹp cốt không phải ở vẻ bề ngoài.

Với khí chất của Khổng Hi Nhan cho dù mặc áo vải thô thùy mị thướt tha, chứ đừng nói là đã ăn mặc một chút như thế này, Đồng Duyệt thấy Khổng Hi Nhan còn do dự, cô cười nói:

"Được rồi, nếu em chăm chút ăn mặc hơn thì e là em sẽ cướp đi danh tiếng của Bạch lão sư đó."

Giọng điệu trêu chọc này làm Khổng Hi Nhan bật cười.

Khổng Hi Nhan suy nghĩ sau đó gật đầu:

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Đồng Duyệt chờ cô xuống xe sau đó chỉnh lại váy dài, hai người dắt tay nhau đi vào cửa phòng triển lãm.

Đã có rất nhiều phóng viên canh ở cửa, đèn flash không ngừng phát sáng, lần này triển lãm tranh mời tạp chí là top 10 trong nước, nghe nói thành phố B chỉ có một, các tạp chí khác không có thư mời chỉ có thể ngồi xổm ở cửa tranh tin tức.

Khổng Hi Nhan và Đồng cùng nhau đi vào.

Đại sảnh của triển lãm có bốn chậu cây cảnh, rào chắn bốn phía đều là màu trắng, trên rào chắn còn có bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa.

"Tim đập thình thịch."

Đây là chủ đề của triển lãm này.

Triển lãm tranh lần này tổng cộng có bốn phòng tranh, một trong số đó được sử dụng để bán đấu giá, ba phòng còn lại đều là trưng bày chân dung, Khổng Hi Nhan không phải người quá am hiểu nghệ thuật, nhưng cô xem rất say sưa, những bức chân dung này đều rất mộc mạc, bức họa không phải là cùng một người, mà là các hình thái khác nhau của thiếu nữ.

Có cười có giận có nũng nịu có không vui.

Muôn hình vạn trạng.

Trong đó nổi bật nhất chính là ba bức tranh lớn nhất trong phòng tranh, khác với những bức tranh khác, ba bức tranh này màu sắc hơi ảm đạm, trời mưa, thiếu nữ bung dù đứng dưới tán cây, cô ấy ngước mắt nhìn về phía xa xa, dường như đang chờ người.

Nhưng lọt vào tầm mắt đều là mưa bụi mênh mông, nào có bóng dáng ai, ánh mắt thiếu nữ tràn đầy tuyệt vọng.

Nỗi tuyệt vọng này là thông qua bức tranh vẫn có thể cảm giác được, người xem giống như đã biến thành thiếu nữ trong tranh, đang chờ đợi người chẳng biết ngày trở về.

Đồng Duyệt đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan, thấy ánh mắt Khổng Hi Nhan dán lên trên bức tranh bèn mở miệng nói:

"Đây là tranh triển lãm không bán."

Khổng Hi Nhan hơi bất ngờ, cô hoàn hồn:

"Tranh không bán?"

Đồng Duyệt gật đầu:

"Nghe nói thiếu nữ trong bức tranh này là mối tình đầu của Bạch lão sư, đáng tiếc người nhà không đồng ý, chia rẽ hai người."


Khổng Hi Nhan:

"Vậy bây giờ?"

Đồng Duyệt nhìn cô:

"Hai năm trước Bạch lão sư nhận được tin cô ấy bị bệnh nặng, chạy về, cô ấy đã không còn ở nữa, cô ấy phó thác người nhà trả lại các bức tranh cho Bạch lão sư, Bạch lão sư mới biết mấy năm nay, cô ấy vẫn đang chờ anh ấy."

"Sau khi trở về, Bạch lão sư liền sáng tác loạt tranh này, còn tổ chức triển lãm "Tim đập thình thịch"."

"Nghe nói ở nước ngoài, loạt phim này có người đề nghị tới 80 triệu đô la, bị Bạch lão sư uyển chuyển từ chối."

"Về sau trở thành không bán."

Khổng Hi Nhan rũ mắt, nếu là cô, cô cũng chắc chắn sẽ không bán.

Những bức tranh này, đã không chỉ đơn thuần là tranh vẽ.

Đó là linh hồn của người sáng tác.

Đồng Duyệt thấy cô hào hứng lắm bèn chuyển đề tài:

"Đi thôi, chúng ta vào trong xem."

Khổng Hi Nhan gật đầu:

"Được."

Hai người một trước một sau đi vào căn phòng tranh thứ hai.

Trong phòng tranh này cơ bản đều là tranh phong cảnh, thỉnh thoảng cũng có tranh vẽ nhân vật, nhưng không nhiều lắm, ánh mắt Khổng Hi Nhan lướt qua các bức tranh, vừa chuẩn bị qua phòng thứ ba thì nghe thấy phía sau có người gọi:

"Chị dâu!"

Khổng Hi Nhan ngoảnh lại, nhìn thấy Trì Huyên mặc áo sơ mi cùng với váy ngắn đứng ở phía sau, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, lắc lư sau đầu, sau khi nhìn thấy Khổng Hi Nhan liền bước nhanh tới, cười nói:

"Chị dâu, sao chị lại tới đây?"

Đồng Duyệt rất ngạc nhiên, Khổng Hi Nhan giới thiệu hai người với nhau, Đồng Duyệt gật gật đầu, giơ tay:

"Tam tiểu thư."

Trì Huyên nắm lấy tay cô:

"Tam tiểu thư gì chứ, chị cứ gọi em Trì Huyên là được, là chị dẫn chị dâu tới đây sao?"

Mí mắt Đồng Duyệt giật giật, gật đầu:

"Đúng vậy."

Trì Huyên vui vẻ nói:

"Nếu không ngại thì chúng ta đi với nhau nha!"

Đồng Duyệt có chút đau đầu nhìn Trì Huyên, nhíu mày nói:

"Không ngại."

--------Hết chương 167------

Ps. Mình bệnh suốt hơn 2 tuần, tùy vào tình hình sức khỏe mình sẽ ra chương nhanh hoặc chậm nha.

Chúc mọi người tháng 10 suông sẻ như ý và khỏe mạnh!