Editor: Meo Linh
Beta: Min.
-----------------------
Ánh đèn neon của thành phố B lập lòe, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu, thành phố này không thiếu nhất là diễn viên và ông chủ, vì vậy vào ban đêm, toàn bộ thành phố tràn ngập trong sự xa hoa trụy lạc.
Khách sạn Kim Hoài cũng không ngoại lệ, mặc dù khách sạn cao cấp cũng không còn chỗ trống.
Đồng Duyệt dẫn trợ lý đi vào khách sạn, trước mặt liền có nhân viên phục vụ đi tới, trợ lý báo thay cô báo số phòng, nhân viên phục vụ cung kính đứng bên cạnh Đồng Duyệt:
"Đồng tiểu thư, bên này mời. "
Đồng Duyệt gật đầu, đi theo phía sau nhân viên phục vụ.
Đến phòng, Tôn Đạo còn chưa đến, trợ lý ngồi bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi:
"Đồng tỷ, nếu Quách Nhất Tích không đồng ý thì làm sao bây giờ? "
Đồng Duyệt lấy hộp thuốc lá ra khỏi túi, châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, cô hít một hơi nói:
"Đồng Duyệt tôi làm việc, có cần sự đồng ý của cô ấy không?"
Trợ lý bị nghẹn, không nói gì, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Hotsearch mặc dù không còn, nhưng dư luận vẫn còn, cô nhấp vào weibo của Quách Nhất Tích, nhìn thấy tin nhắn phía dưới cô không khỏi nhíu mày, bộ dạng lo lắng.
Bảy giờ mười, cửa phòng được mở ra, Tôn Đạo được người phục vụ dẫn uến đứng ở cửa, hắn nhìn thấy Đồng Duyệt liền cười nói:
"Ái chà Đồng tiểu thư, cần gì phải phá lệ như vậy, Kim Hoài này ăn một bữa cơm cũng không rẻ nha. "
Đồng Duyệt xuyên qua hắn nhìn về phía sau, không một bóng người, mặt mày cô rạng rỡ:
"Tôn Đạo nói gì chứ, mời anh ăn cơm, đương nhiên phải ăn ở nơi tốt nhất. "
Tôn Đạo thoáng nhìn thấy thần sắc của cô, hắn sảng khoái cười nói:
"Thật là đáng tiếc, Tiểu Tích từ hôm qua bắt đầu nói đau đầu, không phải hôm nay còn đến bệnh viện mua chút thuốc, tôi đã cùng cô ấy nhắc tới chuyện Đồng tiểu thư mời ăn cơm, cô ấy rất vui vẻ, nhưng thân thể quả thật không thoải mái, sợ quấy nhiễu hứng thú của Đồng tiểu thư, liền không tới. "
Đồng Duyệt bất động thanh sắc cười cười, lời khách sáo trong tình cảnh này, đều là thủ đoạn cô từng dùng qua, với kỹ năng diễn xuất vụng về của Tôn Đạo, làm sao có thể giấu được ánh mắt của cô.
Trợ lý cẩn thận kéo ống tay áo của cô, Đồng Duyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn sau đó cười với Tôn Đạo:
"Thì ra là như vậy, Quách tiểu thư thân thể không khỏe, hẳn là nên nghỉ ngơi thật tốt. "
"Chẳng qua..."
Cô còn chưa nói xong, Tôn Đạo liền tiếp lời:
"Chẳng qua là cái gì? "
Đồng Duyệt lắc đầu:
"Quên đi, nếu như Quách tiểu thư đã không tới, chuyện này liền quên đi. "
Tôn Đạo bị cô khơi dậy sự tò mò, giọng diệu thương lượng:
"Aizz, tôi và Đồng tiểu thư cũng không phải là người lạ, còn có cái gì không thể nói, Đồng tiểu thư trực tiếp nói đi. "
Đồng Duyệt lúc này mới gật đầu nói:
"Vậy tôi nói thẳng, hôm nay hẹn hai người ăn cơm kỳ thật có việc, Lê Đạo gần đây không phải chuẩn bị quay phim mới sao, vẫn không tìm được nữ thứ thích hợp, tôi thấy Quách tiểu thư mọi thứ đều phù hợp, liền muốn hỏi ý tứ của Quách tiểu thư. "
"Không nghĩ tới, Quách tiểu thư ôm bệnh, vậy thật sự là không khéo, quên đi không nhắc tới, trở về tôi liền cùng Lê Đạo nói tạm thời không có ai đề cử."
Tôn Đạo vừa nghe lời này của Đồng Duyệt liền nổi lên tâm tư, mấy ngày nay Quách Nhất Tích bởi vì chuyện vai nữ 2 Phá kén liên tục quậy với hắn, nếu không phải hắn trong lòng hổ thẹn nên để Quách Nhất Tích trên mạng trút giận, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Hôm nay Đồng Duyệt hẹn hắn ra ngoài, hắn liền nghĩ nhất định là bởi vì Quách Nhất Tích đăng weibo trên mạng.
Cảnh Yên hắn đắc tội không nổi, nhưng Đồng Duyệt, mặc dù hắn kiêng kỵ, vẫn có thể làm giá.
Cho nên mới mặc cho Quách Nhất Tích nổi giận giả bệnh không đến.
Nhưng hiện tại Đồng Duyệt cho hắn một bậc thang, cũng để cho Quách Nhất Tích chuyển mục tiêu, cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt.
Tôn Đạo cân nhắc thiệt hơn, suy nghĩ một chút nói:
"Có thể được Đồng tiểu thư coi trọng, đó chính là phúc khí của Tiểu Tích, Đồng tiểu thư yên tâm đi, việc này để tôi sắp xếp. "
Đồng Duyệt cười quay đầu nói với trợ lý: "Còn ngây ra đó làm gì, rót rượu cho Tôn Đạo đi."
Trợ lý lập tức đứng dậy, rót rượu cho Tôn Đạo.
Tôn Đạo mặt mày hớn hở, khóe miệng không khép lại được.
Bữa cơm chỉ tiến hành nửa tiếng đồng hồ, dù sao bọn họ cũng không thành tâm đến ăn cơm, Đồng Duyệt đưa tay tới trước mặt Tôn Đạo:
"Chuyện của Lê Đạo, liền nhờ Tôn Đạo giúp đỡ nói với Quách tiểu thư. "
Tôn Đạo gật đầu:
"Đồng tiểu thư yên tâm, Tôn Chấn tôi làm việc, cô còn không rõ sao. "
Đồng Duyệt cười cười.
Có thể không rõ sao, chỉ là cô quá hiểu rõ lão hồ ly này, mấy năm gần đây thuận buồm xuôi gió, nói chuyện trong giới giải trí rất có trọng lượng, bằng không cô sẽ thấp giọng nói cùng hắn bàn điều kiện như vậy?
Về phần Quách Nhất Tích.
Đó chỉ là một nhân vật nhỏ, không có Tôn Đạo ở phía sau cô ta chống đỡ, cô ta căn bản không tạo được sóng gió gì.
Cô chỉ cần thuyết phục Tôn Đạo là được, về phần Tôn Đạo thuyết phục Quách Nhất Tích như thế nào, không phải chuyện cô cần quan tâm.
Hai người ở cửa phòng bắt tay rồi tạm biệt, Đồng Duyệt đột nhiên mở miệng nói:
"Đúng rồi, lần trước Trì tổng không thể đến ăn cơm vẫn rất tiếc nuối, thư ký Chu đặc biệt bảo tôi nói lời xin lỗi với anh. "
Tôn Đạo lập tức đứng thẳng người:
"Đồng tiểu thư nói vậy, Trì tổng bận rộn ai cũng biết, nói cái gì xin lỗi nghiêm trọng như vậy. "
Đồng Duyệt híp mắt, nhỏ giọng nói:
"Tôn Đạo, cái này anh không biết, thư ký Chu cùng anh xin lỗi cũng không phải vì Trì tổng không tới. "
Lòng hiếu kì của Tôn Đạo bị khơi dậy, sắc mặt kinh ngạc:
"Vậy thì tại sao? "
Đồng Duyệt cười nhạt:
"Đương nhiên là bởi vì đột nhiên nhét Khổng tiểu thư vào đoàn làm phim của Tôn Đạo, mang đến sự bất tiện cho Tôn Đạo, cho nên mới xin lỗi. "
Vẻ mặt Tôn Đạo vốn kinh ngạc lúc này cứng đờ.
Khổng Hi Nhan, là thư ký Chu nhét vào đoàn làm phim?
Đôi mắt đục ngầu của hắn lóe lên tia sáng, hắn nhìn về phía Đồng Duyệt có chút hiểu rõ, Đồng Duyệt cúi đầu cười cười:
"Thời gian cũng không còn sớm, chúng tôi sẽ không quấy rầy Tôn Đạo. "
Tôn Đạo treo lên nụ cười:
"Nếu như vậy, lần sau chúng ta lại tụ hợp. "
Đồng Duyệt khom lưng:
"Được, Tôn Đạo đi thong thả. "
Trợ lý nhìn Tôn Đạo say rượu rời đi nhíu mày:
"Chị Đồng, thật sự không cần một mình hẹn Quách Nhất Tích ra nói chuyện sao? "
"Hơn nữa chị giúp Lê Đạo tìm diễn viên lúc nào? Vạn nhất đến lúc đó Quách Nhất Tích đi không được... "
Đồng Duyệt nghiêng đầu nhìn người kia, nhìn thấy trên gương mặt đơn thuần đầy vẻ ngờ vực, cô lắc đầu:
"Em đó, còn nhiều thứ phải học lắm. "
Trợ lý chu miệng, không nói gì.
Cô đương nhiên không có tư cách giới thiệu người cho Lê Đạo, nhưng không có nghĩa là người khác không có, ví dụ như thư ký Chu.
Mà Lê Đạo kia, từ trước đến nay thích hoa trêu cỏ, hơi có chút tư sắc hắn đều muốn nhúng tay, nhưng trong nhà còn có một con hổ cái, không phải kẻ tầm thường, vợ của hắn cắt đứt không ít diễn viên 4 5 cô diễn viên ve vãmn.
Đem Quách Nhất Tích đẩy đến chỗ Lê Đạo, cô không tin Lê Đạo có thể đồ ăn dâng tận miệng mà không ăn, đến lúc đó lại có người đi chỗ vợ Lê Đạo phong phanh tiếng gió, Quách Nhất Tích chắc dễ chịu.
Thư ký Chu ra chiêu này mượn đao giết người, thật đúng là ác độc.
Đồng Duyệt đứng ở cửa khách sạn Kim Hoài, nghĩ đến khuôn mặt cười nhạt của thư ký Chu, không nhịn được rùng mình.
Hai giờ sau, Tôn Đạo làm việc quả là ổn thỏa, Quách Nhất Tích xóa weibo, còn đăng một bài mới.
Quách Nhất Tích: Đối với chuyện trước đó có không ít fan nói Hi Nhan cướp vai diễn của tôi, đều không đúng, Hi Nhan lần này có thể trở lại tôi rất vui, không hề có chuyện cướp vai, sáng giờ weibo chỉ là tôi nhất thời ăn nói lung tung, làm không đúng, kính xin các fan hâm mộ đừng gây phiền toái cho Hi Nhan, bắn tim cho mọi người [yêu thương] [yêu thương] [yêu thương].
Bài đăng weibo của Quách Nhất Tích vừa xuất hiện, bình luận hoàn toàn nổ tung.
"Ô kìa, xem fan như công cụ lợi dụng, dùng xong thì phủi mông cái gì cũng không thừa nhận, đổ thừa cho người khác?"
"Trên lầu nói chuyện đừng khó nghe như vậy, Tích Tích của tụi này chỉ là một người bình thường, tâm tình vẫn chưa ổn định thôi!"
"Hừ hừ, người bình thường? Thôi đi, ở trong giới giải trí này đều không phải người bình thường, nếu muốn làm người bình thường, đừng vào giới giải trí!"
"Tích Tích, chị nói cho em biết, có phải chị chèn ép không!!!"
"Chắc vậy rồi! Tích Tích có phải chị bị đe dọa không!!! Tất cả đều là Đều là do Khổng tiểu tam không biết xấu hổ kia!"
"Đau lòng cho Tích Tích cùa chúng ta, phải chịu tội nghiệt này."
"Cắt, tôi vẫn đau lòng cho Khổng Hi Nhan bị tụi bây mắng cả một ngày, người ta là Tiểu Tam không sai, nhưng tùy việc mà xét, chuyện này rõ ràng chính là Quách tiểu thư lấy các người ra làm công cụ, làm tổn thương người ta còn diễn vai Bạch Liên Hoa vô tội, quả nhiên idol nào fan đó!"
"Đúng vậy! thêm một vote cho lầu trên!"
"Chuyện này tôi đứng về phía Khổng Hi Nhan! Vô duyên vô cớ bị chửi một ngày, người ta cũng không đứng ra kêu oan ức nửa câu, nếu là Quách tiểu thư, chỉ sợ đã sớm lên weibo tỉ tê."
"Các ngươi muốn quỳ liếm Tiểu Tam thì cút đi, weibo của Tích Tích tụi tao muốn đăng gì thì đăng, tụi mày quản à!"
"Phải phải, Tích Tích cố lên, tụi em mãi mãi ủng hộ chị!"
Phía dưới weibo của Quách Nhất Tích bắt đầu không ngừng cãi nhau, trong đó người qua đường đứng về phía Khổng Hi Nhan không ít, Khổng Hi Nhan nằm lỳ trên giường xem weibo, cô biết những người này hơn phân nửa đều là thủy quân Đồng Duyệt tìm.
Dù sao dựa theo chuyện cô làm năm đó, nếu là người bình thường cũng sẽ không dễ dàng giúp cô lên tiếng.
Đầu ngón tay Khổng Hi Nhan không ngừng điểm trên màn hình, Trì Vãn Chiếu nhìn cô:
"Đang xem gì đó? "
"Không có gì."
Khổng Hi Nhan cất điện thoại di động, hẹn báo thức xong, ôm chăn.
Buổi tối dần dần lạnh lên, gió thổi vào từ cửa sổ, càng thêm lạnh, bộ lông trắng trẻo của Yên Yên cũng run lên, nó tìm một chỗ thoải mái ở giữa hai người nằm xuống.
Tối nay Khổng Hi Nhan làm cho nó không ít đồ ăn ngon, còn thuyết phục Trì Vãn Chiếu sau này dựa theo công thức nấu ăn của cô, không hứa có thể giảm bao nhiêu, ít nhất sẽ không tăng cân nữa.
Trì Vãn Chiếu cũng đồng ý, Khổng Hi Nhan nhất thời cao hứng liền làm thêm chút thức ăn cho Yên Yên.
Cho nên sau bữa cơm tối, Yên Yên liền từng bước đi theo Khổng Hi Nhan, hiện tại ngủ còn không quên ghé sát bên cạnh Khổng Hi Nhan, chưa tới vài phút, Yên Yên đứng dậy, xoay mông nhảy qua người Khổng Hi Nhan đang ngủ, trực tiếp nằm sấp bên gối Khổng Hi Nhan.
Con ngươi màu lam của nó trong bóng tối phát sáng, meo meo hai tiếng đặt đầu lên gối, Khổng Hi Nhan thuận thế nằm ra giữa một chút, để trống khoảng ngoài cho Yên Yên.
Trì Vãn Chiếu khép sách lại, nghiêng đầu nhìn động tác của Khổng Hi Nhan và Yên Yên, cười nhạo: "Quả nhiên là ai cho nó bú người đó là mẹ*. "
*有奶便是娘: Hữu nãi tiện thị nương
Sắc mặt Khổng Hi Nhan không hiểu sao lại đỏ lên, cô nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Tôi không phải mẹ nó. "
Yên Yên dường như nghe được những lời này, không hài lòng nức nở kêu meo meo, cùng Khổng Hi Nhan ồn ào, hai mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm Khổng Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan trấn an nó:
"Được rồi, là mẹ con, là mẹ con! "
Yên Yên ngừng chiến, nó lại ngoan ngoãn đặt đầu lên gối, còn lấy lòng liếm liếm sườn mặt Khổng Hi Nhan, ngưa ngứa khiến Khổng Hi Nhan kéo râu nhỏ của nó.
Trì Vãn Chiếu tắt đèn cạnh giường ngủ, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, trong bóng tối, có một chút thanh âm đều đặc biệt rõ ràng.
Cô suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn bóng lưng Khổng Hi Nhan nói:
"Khổng tiểu thư, ngày mai đừng quên cho Yên Yên bú sữa. "
Khổng Hi Nhan: ...
Bú con mẹ nó sữa!!!!