Trong lúc đang nghỉ ngơi thì Khổng Hi Nhan bị người đánh thức, vẫn chưa kịp phản ứng đã bị người đó nắm cổ tay sau đó kéo chạy ra ngoài.
Cô nhìn chằm chằm sau gáy người đang nắm cổ tay mình, gọi:
"Tiểu Thu!"
Phó Thu giống như không có thời gian để nói chỉ lo kéo Khổng Hi Nhan chạy theo sau mọi người, Khổng Hi Nhan nhìn phía trước, mưa lớn liên tục cuốn trôi con đường trong thôn, lúc này họ theo dòng nước chạy xuống.
Bên tai thỉnh thoảng có người hét lên:
"Núi lở! Núi lở!"
"Chạy mau đi! Mau lên, mau lên, mau lên!"
m thanh ồn ào không dứt bên tai, ánh mắt Khổng Hi Nhan nhìn về phía sau liền hốt hoảng, cô mạnh mẽ kéo cổ tay Phó Thu, kéo Phó Thu tránh qua bên cạnh, Phó Thu bị Khổng Hi Nhan kéo cả người theo quán tính ngã nhào xuống đất!
Khổng Hi Nhan hét lên:
"Tiểu Thu! Mau chạy qua bên cạnh!"
Phó Thu ngẩng đầu nhìn, mưa lớn liên tục đập lên mặt, đống bùn lầy màu vàng cách đó không xa giống như sắp phun trào đến nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng bọn họ!
Sắc mặt Phó Thu trắng bệch.
Khổng Hi Nhan nhìn Phó Thu đang ngẩng ra cũng không kịp gọi, trực tiếp cúi người cõng Phó Thu lên.
Tiềm lực của con người là vô hạn.
Bình thường Khổng Hi Nhan hoàn toàn chưa từng nghĩ tới mình có thể cõng một người khoảng năm mươi kg, nhưng bây giờ cô không chỉ cõng mà còn có thể chạy!
Cô cõng Phó Thu vừa chạy vừa gào lên:
"Đừng xuôi theo hạ lưu! Mau chạy qua hai bên!"
"Đừng theo hạ lưu!"
Giọng của Khổng Hi Nhan tan nát cõi lòng, nhanh chóng bị hòa vào trong cơn mưa, may mắn là có người nghe thấy.
Đây là lần đầu tiên Sài Nhanh gặp phải tình huống núi lở, mặt cô cũng trắng bệch vì hoảng sợ, giờ phút này nghe thấy tiếng của Khổng Hi Nhan cô quay đầu lại nhìn cô ấy sau đó thay cô ấy làm người truyền lời.
Trong thôn vẫn có không ít người chạy về phía bên cạnh, nhưng cũng có rất nhiều người theo địa thế chạy xuống, Sài Nhân và Khổng Hi Nhan đứng dựa vào cây già liên tục hô hào, người phía dưới nhanh chóng một truyền một, đoàn người giống như bị một thanh kiếm bổ xuống nhanh chóng tách ra hai bên.
Đúng lúc này bùn lầy màu vàng từ ở giữa cuốn qua, khí thế ngút trời.
Chậm một bước có lẽ bọn họ đã bị cuốn trôi.
Mọi người mặt trắng như tờ giấy.
Khổng Hi Nhan ngã ngồi dưới táng cây, Phó Thu đã lấy lại tinh thần, cô từ trên lưng Khổng Hi Nhan leo xuống, tràn đầy áy náy nói:
"Khổng tỷ, cảm ơn chị."
Cô vừa dứt lời, Sài Nhân cũng đã dẫn theo mọi người đi tới.
Tất cả mọi người đều ướt sũng dưới cơn mưa, Lâm Đạo điểm lại nhân số, cũng may, không thiếu ai.
Họ thở phào nhẹ nhõm.
Trong rủi có may.
Chỉ là xảy ra chuyện như thế này, sắc mặt Lâm Đạo vẫn vô cùng khó coi.
Gần đó có ZF đang làm công tác chống lũ, chỉ là mưa quá lớn chẳng ai không ngờ tới sẽ dẫn tới sạt lở núi, Lâm Đạo nhíu mày nhìn về phía đổ nát, dòng bùn lầy màu vàng vẫn liên tục phun trào.
Trong đám đông.
Không biết là ai gọi:
"Viên Viên!"
"Viên Viên đi đâu rồi!"
Giọng lanh lảnh của người phụ nữ này ngay lập tức xuyên qua màn mưa truyền đến bên này, đám người Khổng Hi Nhan đang ở trong khu rừng nhỏ ở cổng dưới thôn, bên cạnh có không ít người trong thôn, bọn họ túm tụm lại, có vẻ như đang kiểm tra lại dân số.
Khổng Hi Nhan nhìn qua, trên lưng đàn ông trung niên đều cõng các cụ già, còn phụ nữ thì trên tay ôm con nhỏ, đều chưa hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch.
Người vừa gọi là một phụ nữ tuổi tác còn trẻ, cô ta nhìn người bên cạnh hỏi:
"Có thấy Viên Viên không?"
"Mọi người thấy Viên Viên không?"
Khổng Hi Nhan khi nghe thấy hai chữ Viên Viên, ánh mắt sáng lên, cô không để ý đau đớn ở đôi chân đi thẳng về phía trước, Phó Thu đi theo phía sau gọi:
"Khổng tỷ!"
Cô quay đầu nhìn Phó Thu:
"Chị đi xem thử."
Phó Thu hết cách chỉ đành đi theo sau Khổng Hi Nhan.
Người phụ nữ này nói xong ngay lập tức có người trả lời:
" Viên Viên? Vừa rồi tôi còn thấy Viên Viên, chẳng phải con bé luôn đứng bên cạnh cô sao?"
"Không có! Không có! Vừa rồi rõ ràng thì ở bên cạnh tôi nhưng quay người lại thì không còn thấy nữa!"
Cảm xúc của cô ta gần như sụp đổ, sau đó qua bên cạnh hét lên:
"Viên Viên!"
"Không thể nào, vừa rồi còn ở đây mà."
"Tôi cũng nhìn thấy."
"Cô hai..."
Một giọng nói yếu ớt vang lên, sau đó bị người khác không có kiên nhẫn đẩy qua bên cạnh:
"Đừng ồn ào, ở đây có chuyện rồi."
Khổng Hi Nhan liếc nhìn đứa bé đang nói chuyện, chỉ thấy cô bé này ngẩng đầu nhìn về phía cô hai của mình, đôi mắt to tròn bị mưa xối làm cho nheo lại, khóe miệng mấp mấy, cô đi đến bên cạnh đứa bé cúi người xuống, hỏi:
"Bạn nhỏ, em muốn nói gì?"
Đứa bé ráng mở mắt nhìn Khổng Hi Nhan:
"Chị?"
Khổng Hi Nhan là người đầu tiên khi đến chỗ này liền cùng bọn trẻ chơi đùa, tất cả bọn trẻ đều biết trong thôn có rất nhiều anh chị, lúc này nhìn thấy Khổng Hi Nhan nên theo bản năng gọi Chị.
Khổng Hi Nhan xoa đầu cô bé hỏi:
"Ngoan, nói cho chị biết, em nhìn thấy Viên Viên phải không?"
Cô bé gật đầu.
Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn qua đây, mẹ Viên Viên ngay lập tức quay qua, bắt lấy hai vai của đứa nhỏ, đứa nhỏ bị nắm đau nên lui lại phía sau, Khổng Hi Nhan kéo tay người phụ nữ này nói:
"Cô đừng kích động, để em ấy từ từ nói."
Mẹ Viên Viên liền đẩy Khổng Hi Nhan:
"Đừng kích động hả! Con của tôi không thấy đâu tôi có thể không kích động sao!"
"Cô đừng có đứng ở chỗ này nói chuyện nực cười!"
"Mau nói! Viên Viên ở đâu! Mau nói đi!"
Khổng Hi Nhan nhìn thấy sắc mặt đứa nhỏ bị người phụ nữ này đẩy đến biến sắc, trong mắt đầy sợ hãi, đứa nhỏ nuốt nước miếng, anh mắt né tránh, cô nén giận trong lòng, bước lên phía trước nói:
"Cô làm vậy sẽ dọa con bé đó!"
"Cô dọa con bé, con bé sẽ không nói gì!"
"Cô có muốn tìm Viên Viên trở về không hả!"
Gương mặt tức giận của Khổng Hi Nhân rất có sức uy hiếp, ngay lập tức trấn áp mẹ Viên Viên, người trong thôn nhìn nhau, có mấy phụ nữ đi đến bên cạnh mẹ Viên Viên, kéo kéo tay áo cô ta nói:
"Đừng nóng vội!"
Lâm Đạo nghe thấy tiếng cãi vã bên này, hắn dẫn mọi người đi qua, Phó Thu thấy thế chạy đến bên cạnh Lâm Đạo thì thầm mấy câu, Lâm Đạo gật gật đầu.
Sau đó, Lâm Đạo đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan hỏi:
"Đứa nhỏ bây giờ sao rồi?"
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn đứa nhỏ:
"Bị dọa sợ."
"Không chịu nói."
Lâm Đạo liếc nhìn những người dân trong thôn, ban đầu những người này nhìn thấy Khổng Hi Nhan ở đây có một mình thì không nể nang gì, bây giờ Lâm đạo dẫn một đám người đến, bầu không khí bất ngờ trở nên khác lạ.
Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm cô bé đang run rẩy trước mặt, cô suy nghĩ sau đó cởi áo khoác của mình che lên đầu cô bé.
Chiếc áo giúp cô bé che những hạt mưa đang rơi liên tục.
Cô bé cảm thấy là lạ nên ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Khổng Hi Nhan dùng áo che đầu mình, khóe môi mấp mấy, nói:
"Cám ơn chị."
Khổng Hi Nhan nghe cô bé chịu mở miệng liền thở phào.
Có thể mở miệng là chuyện tốt.
Khổng Hi Nhan dịu dàng nói:
"Em gái nói cho chị biết Viên Viên ở đâu được không?"
Cô bé nuốt nước miếng gật đầu:
"Viên Viên nói bỏ quên đồ gì đó ở nhà, cậu ấy phải về nhà lấy."
Mọi người đều hoảng sợ.
Bây giờ con đường về làng đã không còn, cho dù có thể trở về thì làng cũng đã bị hư hại.
Mẹ Viên Viên ngay lập tức ngã ngồi xuống đất, bắt đầu gào khóc:
" Viên Viên! Con về đi!"
"Mẹ không nên buông con ra!"
"Ai đó hãy cứu con tôi!"
Mấy người trong thôn đứng khá gần cô ta nghe xong đều dời bước, vốn dĩ mưa lớn liên tục đi về trước mấy bước cũng đã khó khăn huống chi là quay lại thôn, chẳng may sạt lở núi nữa thì bọn họ ngay cả chạy cũng chạy không kịp.
Tất cả đều đứng yên.
Mẹ Viên Viên đấm hai tay xuống đất, nước bắn lên tung tóe.
Khổng Hi Nhan chưa từng dời tầm mắt khỏi người phụ này, Lâm Đạo ngồi xổm xuống bên cạnh cô nói:
"Hi Nhan."
Khổng Hi Nhan ngước mắt lên, nhìn thấy Lâm Đạo lắc đầu.
Trong lòng cô biết rõ, giờ phút này trở về không khác gì đang đặt cược với mạng sống của mình, ai dám chứ.
Bên cạnh mưa lớn kéo dài, còn có tiếng gào khóc tan nát cõi lòng, hai chữ Viên Viên làm lòng dạ cô rối bời, cô siết chặt nắm tay.
Khuôn mặt Trì Vãn Chiếu xuất hiện trước mắt cô.
Người đó dịu dàng nói với cô:
"Hãy chăm sóc tốt bản thân."
"Đừng để gầy đi."
"Em gầy rất xấu."
Cô nhớ đến lời nói của cô ấy khóe môi giương lên, ấm áp dâng lên trong lòng, cô đem hai chữ Tiểu Vãn ngậm ở đầu lưỡi, trăn trở cẩn thận thì thào.
Thật tuyệt nếu có thể được sờ mặt của cô ấy.
Cô rất nhớ cô ấy.
Cô rất muốn ôm cô ấy.
Cô thực sự muốn hôn cô ấy, rất muốn cùng cô ấy làm tất cả những điều điên rồ.
Lòng cô đau như bị dao cùn cứa vào, vết cứa dây dưa qua lại, cuối cùng cô cắn môi sắc mặt kiên định.
Phó Thu nhìn chằm chằm Khổng Hi Nhan, chợt cất lời hỏi:
"Khổng tỷ, chị muốn đi tìm đứa bé kia sao?"
Tầm mắt bị nước mưa ngăn cản, cô nhìn chằm chằm Khổng Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan im lặng, Phó Thu kéo tay Khổng Hi Nhan:
"Khổng tỷ, để em đi."
"Không được."
Khổng Hi Nhan lập tức lắc đầu:
"Chị thử nhìn xung quanh, đường vào thôn đã bị chặn, một đứa bé rất khó di chuyển, không thể nào quay trở lại thôn, chị đã xem xét xung quanh đây, đứa bé không đi quá xa đâu."
Phó Thu nghe thấy lời này liền thở phào.
Lâm Đạo cũng đồng ý với ý kiến này của Khổng Hi Nhan, một đứa trẻ sống sờ sờ bây giờ đã biến mất nếu như họ không đi tìm thì lòng dạ khó yên, nhưng đi tìm thì họ đang mạo hiểm, họ không muốn. Cho nên chỉ đi xung quanh đây thì cách ổn thỏa này hắn vẫn tán thành.
Nghĩ đến đây Lâm đạo liền chia mọi người ra, đi xem xét trong rừng.
Rừng cây không quá lớn, một nhóm bốn năm người, dù có đất đá trên núi trôi xuống cũng sẽ bị cây cối chặn lại, cho nên là nơi trú ẩn rất tốt.
Khổng Hi Nhan thấy mọi người nhanh chóng bắt tay đi tìm, Phó Thu vẫn đứng bên cạnh cô, cô nói:
"Em cũng đi tìm đi."
Phó Thu do dự:
"Khổng tỷ, vậy chị..."
Khổng Hi Nhan vẫy tay:
"Chị không sao, chị ở đây với em ấy."
Phó Thu gật đầu:
"Dạ."
Phó Thu nói xong liền đi theo phía sau Sài Nhân đi qua hướng khác trong rừng.
Những người trong thôn cũng gia nhập đội ngũ tìm kiếm.
Khổng Hi Nhan cúi đầu nói với đứa bé:
"Em gái, em dùng tay giữ cái áo này nha, chị có việc phải làm, đừng đi lung tung, biết không?"
Cô bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ bé bị mưa xối khiến cho trắng bệch, đôi mắt to chớp chớp nhìn Khổng Hi Nhan nói:
"Chị, chị muốn đi tìm Viên Viên phải không?"
Khổng Hi Nhan sững sờ với câu hỏi của cô bé, cô không trả lời.
Cô bé cắn môi, nói:
"Em biết nhà bạn ấy đâu, em sẽ dẫn chị đi."
Khổng Hi Nhan lập tức từ chối:
"Không được."
Lúc này, cô bé đã không còn khúm núm như vừa rồi, giống như Khổng Hi Nhan đã tiếp thêm dũng khí rất lớn cho cô bé, cô bé nắm tay Khổng Hi Nhan nói:
"Chị ơi, em rất thích Viên Viên, em nhớ cậu ấy."
Khổng Hi Nhan đau lòng, cô nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy bàn tay mình, lớn hơn một chút cô sẽ dễ dàng nắm được toàn bộ.
Một lúc sau.
Trên ngọn cây chỉ còn lại chiếc áo khoác.
Khổng Hi Nhan và cô bé đã biến mất.
Phó Thu là người đầu tiên phát hiện, trên đường đi qua lại cô luôn theo bản năng nhìn về khu vực kia, mỗi lần nhìn thấy áo khoác màu đen cô liền yên lòng, nhưng đi qua đi lại hai ba lần cô cảm thấy không đúng, chiếc áo không hề nhúc nhích, cô đi về trước sau đó kêu lên:
"Khổng tỷ biến mất rồi!"
Lâm Đạo nghe thấy liền chạy tới, hắn không nhìn thấy Khổng Hi Nhan ánh mắt trầm xuống, sau đó nói với Phó Thu:
"Có phải cô ấy quay về thôn không?"
Phó Thu lắc đầu:
"Tôi không biết."
Nhưng rất có thể.
Phó Thu nhíu mày nhìn về phía thôn, lòng trĩu nặng ưu sầu.
Lâm Đạo đi tới đi lui, những người ra người ngoài tìm chẳng mấy chốc đã trở lại, họ thấy sắc mặt của Lâm đạo và Phó Thu thì giật mình, đặc biệt là Cố Linh, cô vội hỏi:
"Khổng tỷ đâu?"
Phó Thu cắn môi:
"Tôi đi tìm chị ấy!"
Lâm Đạo kéo tay Phó Thu:
"Đứng lại!"
Lúc này chân trời đã nhuộm màu đen, nhân viên cứu hộ vẫn chưa tới, Khổng Hi Nhan rời khỏi điểm tập trung, hắn không thể nhìn mọi người cũng làm vậy.
Phó Thu vẫn muốn đi, Sài Nhân đi đến bên cạnh đè bả vai cô lại:
"Đừng sốt ruột, Hi Nhan làm việc có chừng mực, sẽ không hồ đồ."
Mặt Lâm đạo trầm xuống.
Những người trong thôn vẫn chưa quay lại, mẹ Viên Viên đã sớm khóc ngất dựa vào gốc cây, lúc Lâm đạo đi qua đi lại thì có vô số ánh sáng chiếu tới, cùng với đó là tiếng la hét của người trong thôn:
"Tới rồi! Tới rồi!"
"Cứu viện tới rồi!"
Sắc mặt mọi người thả lỏng, ngay cả Lâm Đạo cũng vậy, tiếp theo cứu viện nhanh chóng xuyên qua rừng cây đi tới, Phó Thu nhìn thấy Lâm đạo đi tới nói chuyện với họ, thỉnh thoảng dùng ngón tay chỉ về phía cửa thôn, vẻ mặt sốt ruột, nhân viên cứu hộ nhíu mày liên tục gật đầu, sau đó khi Lâm Đạo nói xong liền chuẩn bị chạy ra ngoài.
Bầu trời tối sầm, màn đêm buông xuống, lực lượng cứu hộ muốn đưa họ rời đi trước, Phó Thu cắn răng không chịu đi, Cố Linh cũng không muốn, Lâm Đạo vừa định răn dạy hai người họ thì nghe thấy âm thanh ồn ào ở cách đó không xa truyền đến.
Sau đó, vô số ánh sáng chiếu qua.
Một cô gái ôm đứa bé trong lòng, trên tay còn nắm tay một đứa bé nữa, bước đi cơ thể không ổn định, sắc mặt trắng bệch, nước mưa rơi xuống mặt của cô, từ gò má chảy xuống rơi vào vũng nước, bọt nước bắn lên.
Hình ảnh ngừng lại ở giây phút đó.
Mưa lớn ầm ĩ dường như cách rất xa, ánh mắt mọi người bất giác bị hấp dẫn, họ yên lặng nhìn thân ảnh của cô gái nghiêng ngã cách đó không xa.
Phó Thu gọi:
"Khổng tỷ!"
Khổng Hi Nhan đã quên tay mình còn đang bị nắm lấy, cơ thể bị kéo lại, Sài Nhân là người đầu tiên bước đến cạnh Khổng Hi Nhan, có nhân viên cứu hộ nhận lấy đứa bé từ trên tay Khổng Hi Nhan, lúc này Khổng Hi Nhan thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười khẽ, ánh mắt tan rã, mi mắt khép lại, cả người ngã xuống bên cạnh.
Sài Nhân đưa tay ôm lấy vai cô, vội vàng hét lên:
"Mau cứu người!"
Tiếng la hét của cô giống như xé toạt cơn mưa, kéo mọi người đến bên này. Sau đó bắt đầu huyên náo, thế giới khôi phục lại sự ồn ào ban nãy.
Khổng Hi Nhan tựa vào lòng Sài Nhân, khóe môi mấp mấy, giống như đang nói mê, Sài Nhân sát tai đến nghe thấy Khổng Hi Nhan đang thì thào gọi tên.
"Tiểu Vãn..."
-------Hết chương 137------