Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

Chương 113: C113: Chúng Tôi Là Bạn




Ngày hôm sau nắng lên ba sào nhưng Khổng Hi Nhan vẫn còn nằm trên giường, Trì Vãn Chiếu đã ăn mặc chỉnh tề, cô quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan cuộn tròn bên trong tấm chăn, thỉnh thoảng nhúc nhích người, cô đi tới gọi:


"Hi Nhan."

Khổng Hi Nhan nhíu mày cảm thấy ồn ào nên trở mình không để ý đến người kia, dưới chăn cô không mảnh vải che thân cho nên dù chỉ khẽ động đậy liền lộ ra đầu vai trắng nõn, nhỏ nhắn đáng yêu, phía trên còn có dấu vết màu hồng nhạt.

Trì Vãn Chiếu cúi đầu lại kêu hai tiếng, người đang ngủ trên giường vẫn không để ý tới như cũ, đưa lưng về phía cô, cô không nhịn được cúi người cắn lên đầu vai kia, Khổng Hi Nhan lập tức rụt người lại, mở miệng kêu đau.

"Đau."

Giọng của Khổng Hi Nhan vừa mới thức dậy vừa lười biếng cũng vừa chất chứa chút oán giận, cô dùng chăn quấn kín rồi mới xoay người, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đã mặc quần áo chỉnh tề.

"Mấy giờ rồi?"

Trì Vãn Chiếu liếc mắt nhìn đồng hồ:

"8 giờ."

Khổng Hi Nhan giật mình nhanh chóng phục hồi tinh thần:

"Tám giờ rồi?"

Trì Vãn Chiếu gật đầu.

Ngay lập tức Khổng Hi Nhan nghĩ đến thời gian lên máy bay của Vương Hải Ninh là mười giờ, cô vội vàng ngồi dậy, tấm chăn từ trên vai trượt xuống, dừng ở ngực, lộ ra làn da trắng nõn thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai vết đỏ.

Trì Vãn Chiếu ngồi xuống bên cạnh người kia, ánh mắt sáng quắc.

Khổng Hi Nhan nhận ra tầm mắt nóng bỏng của Trì Vãn Chiếu, cô cúi đầu nhìn sau đó đỏ mặt nói:

"Không được nhìn!"

Trì Vãn Chiếu:

"Tối qua không phải để cho chị nhìn hết rồi sao!!"

Khổng Hi Nhan: ...

Trì Vãn Chiếu nhìn ra dáng vẻ tức giận của người kia, cô chỉ là mím môi cười cười đứng dậy rời đi.

Dưới lầu, Vương Hải Ninh đã chuẩn bị ổn thỏa, lúc cô tới không mang theo hành lý gì, bây giờ rời đi cũng chỉ là một cái vali nhỏ, Trì Vãn Chiếu xuống lầu hỏi thăm Vương Hải Ninh chút chuyện ở Trường Ninh, hai người đều ngồi trên sô pha chờ Khổng Hi Nhan xuống.

Thời gian tích tắc trôi qua, Vương Hải Ninh nhìn điện thoại không chút để ý nói:

"Đúng rồi Trì tổng, anh Sinh nhờ tôi hỏi khi nào cô rảnh rỗi thì đến Trường Ninh một chuyến, trước nay anh ấy chưa từng tiếp xúc với phương diện này, căn bản không hiểu, sợ lãng phí sự đầu tư của cô."

Trì Vãn Chiếu rũ mắt xuống:

"Được, tôi sẽ để Chu Sinh liên lạc với anh ấy."

Vương Hải Ninh gật đầu.

Hai người vừa dứt lời thì Khổng Hi Nhan liền xuống lầu, Vương Hải Ninh vốn định làm chút điểm tâm đã bị Khổng Hi Nhan ngăn lại, đợi lát nữa tiễn Vương Hải Ninh xong cô phải về thay quần áo, buổi chiều Ánh Bình Minh khai máy, cô phải đến đó.

Ban đầu cô đã nghĩ xong, đặt đồng hồ báo thức lúc 7 giờ sáng thức dậy để có thể cùng Vương Hải Ninh trò chuyện một lúc, nào ngờ tối hôm qua quá mệt mỏi cho hôm nay dậy trễ, cho đến bây giờ mới xuống.

Vương Hải Ninh nhìn vẻ mặt muốn giải thích của người kia, cô nói:


"Chị hiểu."

Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn Vương Hải Ninh.

Im lặng.

Trì Vãn Chiếu đúng lúc nói:

"Đi thôi, Chu Sinh đã tới, đang chờ."

Vương Hải Ninh đứng dậy xách vali nhỏ của mình lên, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Khổng Hi Nhan cũng xách một cái vali lớn hơn đi ra, cô nghi hoặc hỏi:

"Đây là cái gì?"

Khổng Hi Nhan chỉ vào vali, nói:

"Tất cả đều là quà tặng năm mới chuẩn bị cho bọn trẻ, phiền chị mang về phát cho chúng."

Vương Hải Ninh không biết Khổng Hi Nhan từ khi nào đã chuẩn bị những thứ này, bất đắc dĩ cười nói:

"Đây là gì?"

Khổng Hi Nhan xách vali:

"Tất cả đều là đám trẻ thích chơi."

Vương Hải Ninh cũng gật đầu không hỏi nữa.

Sau khi lên xe, Vương Hải Ninh nhận được điện thoại của hiệu trưởng, bên kia điện thoại có tiếng của đám trẻ, khoảng thời gian này vẫn chưa nhập học, nghĩ đến đám trẻ này đến nhà hiệu trưởng, cô nghe được một giọng quá quen thuộc, chính xác là Viên Viên.

Giọng Viên Viên non nớt mềm mại nói:

"Vương lão sư, hôm nay người trở về phải không?"

Ánh mắt Vương Hải Ninh đầy dịu dàng:

"Đúng rồi."

Viên Viên vui vẻ kêu lên, những đứa nhỏ khác nhao nhao hỏi Khổng lão sư, Khổng Hi Nhan nhận lấy điện thoại từ trên tay Vương Hải Ninh, cùng bọn nhỏ nói dăm ba câu, chúc mừng năm mới, nghe thấy những thanh âm non nớt này trong lòng cô dâng lên cảm xúc cảm động.

Trì Vãn Chiếu nhìn thấy sắc mặt của Khổng Hi Nhan thay đổi cô nắm chặt tay Khổng Hi Nhan, Khổng Hi Nhan nắm ngược lại tay cô, trên mặt nở nụ cười.

Sau khi nói chuyện với bọn trẻ vài câu, cô lại nói chuyện với hiệu trưởng, vừa cúp điện thoại liền đến sân bay, Khổng Hi Nhan định xuống xe tiễn Vương Hải Ninh, bị Vương Hải Ninh từ chối:

"Chu Sinh đưa chị vào được rồi, em và Trì tổng đừng đi."

Dù sao chuyện Khổng Hi Nhân gây náo loạn weibo vẫn còn trên hotsearch, bây giờ cô chính là lưu lượng chuyển động, đi đến đâu cũng là tin tức bùng nổ.

Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút, nhìn về phía Trì Vãn Chiếu, Trì Vãn Chiếu gật đầu:

"Đừng đi xuống."

"Được rồi."

Vương Hải Ninh sau khi xuống xe liền nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Khổng Hi Nhan nhoài người dán lên cửa sổ nhìn cô, vẻ mặt không vui.

Cô bị dáng vẻ này chọc cười.

Chu Sinh đưa Vương Hải Ninh vào không bao lâu thì đi ra, sau khi anh ta lên xe, Trì Vãn Chiếu nói:


"Trước tiên đưa phu nhân trở về nhà, sau đó đến công ty."

"Dạ, Trì tổng."

Ánh mắt của Khổng Hi Nhan vẫn còn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, chắc Vương Hải Ninh vẫn chưa lên máy bay, đáng tiếc cô không thể tự mình đi tiễn.

Cô thở dài, Trì Vãn Chiếu sát đến:

"Không có gì đâu, nếu em muốn quay về (Trường Ninh), chúng ta chọn thời gian là được."

Dù sao Trường Ninh bên kia.

Cô cũng rất thích.

Bất quá nếu có dịp quay lại, chắc là nơi đó đã thay đổi rất lớn.

Khổng Hi Nhan nghe được lời an ủi của Trì Vãn Chiếu, cô dựa vào vai người kia, nắm lấy tay người kia nói:

"Ừm, chờ em quay xong Ánh bình minh chúng ta bớt chút thời gian trở về."

Trì Vãn Chiếu hắng giọng xem như trả lời.

Chu Sinh đưa Khổng Hi Nhan đến khu nhà sau đó lại nhanh đưa Trì Vãn Chiếu đến công ty.

Khổng Hi Nhan vừa đến nhà liền nhận được tin nhắn Vương Hải Ninh gửi tới, cô trả lời Trên đường cẩn thận rồi đặt điện thoại lên bàn trà, từ khi cô trở về Yên Yên vẫn đi theo cô, một tấc không rời, ngay cả đi vệ sinh Khổng Hi Nhan cũng cẩn thận đặt chân sợ giẫm lên nó.

Có lẽ đã một thời gian không gặp cô cho nên nó đặc biệt dính lấy cô.

Bữa trưa Khổng Hi Nhan ăn mì sợi thêm vào đó cho Yên Yên ăn đồ ăn của mèo, căn nhà này đã một khoảng thời gian không ở rất nhiều thứ cũng chưa bổ sung, cô nghĩ chờ sau khi kết thúc lễ khai mái cô nên đến siêu thị một chuyến.

Lúc cô đang suy nghĩ, điện thoại đặt trên bàn trà vang lên, cô cho rằng Phó Thu nhắc nhở cô phải tham gia lễ khai máy, không ngờ nhìn thấy trên màn hình là một cái tên quen thuộc.

Quan Hiểu Dĩnh.

Khổng Hi Nhan trầm mặc một lúc sau đó nghe máy.

"Alo, Hi Nhan, cậu kết hôn từ khi nào vậy?"

Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút:

"Khoảng tháng 10."

Quan Hiểu Dĩnh ngập ngừng, nói:

"Thì ra vậy, khó trách cậu không chịu đến Hâm Huy, thì ra là bởi vì Trì tổng, bất quá Hi Nhan cậu thật sự không xem mình là bạn sao, kết hôn lại cũng không nói cho ta biết."

"Có phải cậu không cần người bạn này không?"

Sắc mặt Khổng Hi Nhan hơi trầm xuống, cô nói:

"Hiểu Dĩnh, mình có một thứ muốn trả lại cho cậu, nếu như cậu có thời gian..."

Quan Hiểu Dĩnh lập tức nói:

"Có chứ, cậu hẹn mình thì lúc nào mình cũng có thời gian, như vậy đi, mình thấy hôm nay Ánh bình minh khai máy, mình ở gần đó, đến lúc đó kết thúc cậu gọi điện thoại cho mình, thế nào?"


Khổng Hi Nhan thoải mái nói:

"Được."

Sau khi trả lời, cô cúp máy, sắc mặt nghiêm trọng.

Chưa tới hai phút, Phó Thu quả thật gọi điện đến nhắc nhở cô lát nữa tham dự buổi lễ, nhắc cô chuẩn bị nửa tiếng sau sẽ đến gần khu nhà đón cô.

Khổng Hi Nhan vỗ vỗ mặt mình rồi đi vào phòng thay quần áo.

Cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ, làn váy là viền hoa, vừa vặn đến mắt cá chân, trên váy dài điểm thêm gợn sóng, cổ chữ V, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, còn đeo thêm sợi dây chuyền bạc, mặt dây chuyền ẩn vào trong cổ áo, càng tăng thêm nét đẹp mờ ảo.

Váy dài bó eo.

Trong khoảng thời gian này Khổng Hi Nhan không có ăn uống đàng hoàng nên gầy đi không ít, mặc chiếc váy dài này, càng lộ ra chiếc eo chưa đến một nắm tay.

Sau khi thay đồ xong cô liền nhận được điện thoại của Phó Thu, Khổng Hi Nhan lấy chiếc áo khoác dài trên móc áo khoác lên người, che giấu dáng người xinh đẹp.

Phó Thu từ năm ngoái đã không được gặp Khổng Hi Nhan, tính ra gần hai tuần, khi cô nhìn thấy Khổng Hi Nhan mặc một bộ váy dài, mái tóc dài xõa vai, mặt mang theo nụ cười khẽ đi về phía cô, trong lòng cô tán thưởng.

Quá xinh đẹp!

Khổng Hi Nhan đi tới trước mặt Phó Thu, nhìn thấy cô bé này vẫn còn đang sững sờ, cô cười hỏi:

"Sao vậy?"

Phó Thu vội vàng hoàn hồn, đỡ Khổng Hi Nhan lên xe, nói:

"Em cảm thấy mới một khoảng thời gian không gặp Khổng tỷ, Khổng tỷ cũng thay đổi."

Khổng Hi Nhan ngồi lên xe sờ sờ mặt mình:

"Có sao? Chị gầy à?"

Phó Thu lắc đầu:

"Là biến thành tiên, vừa như tiên vừa xinh đẹp!"

Khổng Hi Nhan bị vẻ mặt khoa trương của Phó Thu chọc cười, vỗ vỗ đầu Phó Thu:

"Quỷ linh tinh."

Phó Thu há miệng cười.

Vốn dĩ hôm nay tham gia lễ khai máy, Đồng Duyệt đã giúp cô hẹn nhà tạo mẫu, nhưng Khổng Hi Nhan đã mặc chiếc váy dài, nhà tạo mẫu liền không còn việc gì làm nữa, đành phải giúp cô trang điểm tạo kiểu tóc, Phó Thu ngồi trên ghế chờ Khổng Hi Nhan, trong mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ.

Cô cảm thấy, hôm nay Khổng tỷ nhất định là một trong những người đẹp nhất trong buổi lễ!

Khổng Hi Nhan nghiêng đầu liền nhìn thấy dáng vẻ fangirl của Phó Thu, cô cúi đầu cười cười, gương mặt lạnh lùng vừa rồi thoáng chốc như hoa nở, xinh đẹp không thể diễn ta.

Phó Thu thấy vậy vội vàng nói:

"Khổng tỷ chị đừng cười với em nữa!"

"Phạm quy!"

Khổng Hi Nhan trang điểm xong đi đến bên cạnh Phó Thu, gõ đầu Phó Thu:

"Mau đi thôi, đến giờ rồi."

Lúc này Phó Thu mới xách túi xách vui vẻ đi theo phía sau Khổng Hi Nhan.

Hai người nhanh chóng lên xe.

Hôm nay là lễ khai máy Ánh bình minh, diễn viên đã định ra chắc đều đến, lúc Khổng Hi Nhan ở nước ngoài nghe nói nam chính đã công bố, là nam diễn viên năm ngoái đã đoạt được giải Ảnh Đế, tên là Viên Tu Tuấn.

Cái tên này, Khổng Hi Nhan cũng không xa lạ gì, Viên Tu Tuấn xuất đạo từ khi nhỏ đã là một ngôi sao, diễn rất nhiều phim truyền hình, được khán giả yêu mến rất nhiều, tên của anh ta, có thể nói là nhà nhà đều biết.


Khổng Hi Nhan khi biết được anh ta nhận đóng bộ phim này rất bất ngờ sau đó liền hiểu.

Năm trước Lâm Đạo dựa vào bộ phim Người phụ nữ trong núi mà giành được mười ba giải thưởng quốc tế, khiến cho giới giải trí xôn xao.

Ánh bình minh rõ ràng không phải là một bộ phim thương mại, là một bộ phim nghệ thuật, loại phim này chủ yếu là hướng tới giải thưởng.

Cho nên nhìn ra được Lâm Đạo muốn mượn Ánh bình minh trở lại thời kì huy hoàng một lần nữa, có kinh nghiệm và danh tiếng trước đó, Ánh bình minh không muốn đoạt giải cũng khó.

Mà Viên Tu Tuấn ở trong giới thăng trầm nhiều năm, đóng vô số bộ phim, bây giờ anh ta diễn không phải là xem xét thù lao mà là kịch bản có thể nâng tầm anh ta lên, tuy nói năm ngoái đoạt được giải Ảnh Đế nhưng vị trí vẫn chưa vững vàng.

Bây giờ Lâm Đạo ném cho anh ta một cái bậc thang, anh ta tự nhiên sẽ nắm bắt.

Khổng Hi Nhan đang im lặng suy nghĩ thì nghe thấy Phó Thu nói:

"Khổng tỷ, đến rồi."

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy không ít người đã đến, còn có rất nhiều phóng viên cũng dồn dập giơ ống kính chụp ảnh, Phó Thu mở cửa xe đỡ Khổng Hi Nhan xuống xe, rất nhanh phóng viên gần đó đều vây quanh.

"Là Khổng Hi Nhan!"

"Khổng Hi Nhan tới rồi!"

"Khổng tiểu thư, có thể nói một chút về tâm trạng của cô lần này tham gia Ánh bình minh không?"

"Khổng tiểu thư, trên weibo cô nói thật sao? Cô có thực sự đã kết hôn với tổng tài của Cảnh Yên?"

"Khổng tiểu thư..."

Khổng Hi Nhan vừa xuống xe đã bị một đám phóng viên vây quanh, Phó Thu và không ít bảo vệ che chở cho Khổng Hi Nhan đi vào, Khổng Hi Nhan hướng về phía mọi người gật đầu chào, chỉ cười chứ không nói lời nào, bước nhanh vào đại sảnh, lúc gần vào trong thì nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa xe, tiếp theo một đám phóng viên chen lấn, từ bên cạnh cô chạy tới.

"Sài tiểu thư, xin hỏi cô chuẩn bị về nước phát triển đúng không?"

"Sài tiểu thư cô nghĩ sao về tin đồn trên Weibo rằng cô và tổng tài Cảnh Yên từng yêu đương?"

"Sài tiểu thư, nghe đồn cô và Tổng tài Cảnh Yên có quan hệ tốt, lần này cô ấy kết hôn, cô có biết không?"

Đối mặt với câu hỏi của mọi người Sài Nhân chỉ thản nhiên cười nói:

"Các bạn truyền thông, hôm nay là buổi họp báo khai máy Ánh bình minh, nói về chuyện riêng tư, quả thật không tốt lắm, bất quá nếu mọi người quan tâm đến quan hệ của tôi và Trì tổng như vậy."

"Tôi chỉ có thể nói, chúng tôi vẫn luôn là bạn bè, đương nhiên, tôi cùng Khổng tiểu thư, phu nhân của Trì tổng, cũng là bạn bè."

Cô nói xong liền đi thẳng về phía trước, thẳng đến trước mặt Khổng Hi Nhan, cười nói: "Tân hôn vui vẻ."

Khổng Hi Nhan mỉm cười:

"Cảm ơn."

----------Hết chương 111--------

Tác giả có điều muốn nói:

Khổng Hi Nhan: Nghe nói trước đây hai người từng có scandal?

Trì Vãn Chiếu: Với ai?

Khổng Hi Nhan: Sài Nhân.

Trì Vãn Chiếu: Không biết.

Khổng Hi Nhan: ...

-----------------------

Ps. Trì tổng nằm không ăn đạn rồi :v

Sắp đến trung thu giãn cách bánh trung thu không có, chỉ có tự làm lồng đèn, mọi người thế nào rồi?