Ánh mắt một lạnh một nóng kết nối, giao thoa giữa không trung… trở nên sâu xa khó hiểu.
“Cậu nốc bao nhiêu rượu vậy?” Thường Trấn Viễn nhíu mày.
Giọng nói lạnh lẽo cưỡng chế chuyển di tầm nhìn của Lăng Bác Kim, cậu liếm đôi môi khô khốc, ngửa đầu uống hết nước trong cốc, hắng giọng nói, “Không nhiều, chắc hai ba chai bia.”
Quả thực là không nhiều.
Thường Trấn Viễn nhìn mang tai đỏ ửng của cậu, lông mày chợt cau lại chặt hơn. Trong ấn tượng, tửu lượng của Từ Tắc Thừa không hề tệ, lúc uống hăng có khi còn sạch hai chai rượu trắng, lúc ra ngoài vẫn có thể đi thẳng tắp, với cả thói quen còn tốt hơn nữa, uống say là vật ra ngủ, không nói lấy một câu thừa thãi, nếu không như vậy thì nào nằm vùng ở chỗ hắn lâu thế được. Sao tới Lăng Bác Kim lại kém vậy? Lẽ nào, công an còn huấn luyện cả tửu lượng cho nằm vùng nữa sao?
Nếu như vậy, Lăng Bác Kim thật đúng là một viên ngọc thô danh xứng với thực, không gọt giũa thì khó mà làm chuyện lớn. Với sự thận trọng của Triệu Thác Đường, tiết tấu uống rượu phun chân ngôn chắc chắn sẽ không ít.
Thường Trấn Viễn vẫn đang phiền não vì tửu lượng của Lăng Bác Kim thì Lăng Bác Kim lại không kiềm chế nổi mà chuyển tầm nhìn tới mặt Thường Trấn Viễn.
Hai người ai nghĩ chuyện nấy, thành ra cũng tĩnh lặng.
Song sự tĩnh lặng nhanh chóng bị một hồi chuông điện thoại cắt ngang.
Lăng Bác Kim sợ tới nỗi suýt làm vỡ cốc, luống cuống cầm chắc xong, Thường Trấn Viễn đã nghe điện rồi.
“Hòa thượng về chưa?” Giọng nói của Lưu Triệu vẫn vững vàng như vậy.
Thường Trấn Viễn nói, “Đang xỉn quắc cần câu.”
Lăng Bác Kim ngớp ngớp miệng, lặng lẽ cầm cốc vào phòng bếp.
“Hôm nay cậu ta biểu hiện không tệ, vượt ngoài dự đoán của tôi.” Lưu Triệu hơi ngừng lại, rồi nói tiếp, “Mắt cậu tốt lắm đấy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng những mắt em rất tốt mà biểu hiện cũng sẽ rất tốt.”
Lưu Triệu nói, “Về kế hoạch này, tôi bổ khuyết chút, rất cần sự phối hợp của cậu.”
Khi cấp trên dùng thái độ vô cùng khách khí nói với cấp dưới rằng rất cần sự phối hợp của anh, thông thường chứng tỏ rằng chuyện định làm tiếp đó rất khó khăn, vì vậy Thường Trấn Viễn không tiếp lời.
Lưu Triệu kinh qua đủ kiểu biểu hiện “kiệt xuất” đợt này của hắn thì hiểu tính hắn đôi chút rồi, rất biết điều nói tiếp, “Tôi định thiết lập một người biết chuyện Z.”
Thường Trấn Viễn nói, “Em đã nhập vai rồi.”
Lưu Triệu nói, “Đây là một nhân vật nguy hiểm, có lẽ sẽ cần chạy cự ly dài, chúng ta cần một người khỏe mạnh để sắm vai.”
Thường Trấn Viễn nói, “Em sẽ khỏi hẳn.”
Lưu Triệu nói, “Điểm này thì tôi hoàn toàn tin tưởng, nhưng không biết Triệu Thác Đường có cho cậu nghỉ tĩnh dưỡng không đây.”
Thường Trấn Viễn mím môi. Kỳ thật lời Lưu Triệu nói rất có lý, chính hắn cũng biết điều này, nhưng biết và thừa nhận là hai chuyện khác nhau. Tâm trạng của hắn bây giờ hệt như một kỹ sư vất vả vẽ ra một bản thiết kế vừa lòng lại bị người khác khỉa mất.
“Song, không phải là cậu không có nhiệm vụ đâu.” Lưu Triệu chuyển chủ đề, nói tiếp, “Tuy người biết chuyện Z tạm thời để tôi sắm vai, dẫn lực chú ý của Triệu Thác Đường đi, nhưng việc liên lạc với Triệu Thác Đường vẫn là cậu làm.”
Thường Trấn Viễn ngẩn ra, tâm trạng giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, nháy mắt cái từ đáy lên tới đỉnh. Ý Lưu Triệu là, bản thiết kế vẫn để hắn vẽ, nhưng nguy hiểm thì ông ta gánh? Đây quả là chuyện tốt chẳng thể tưởng tượng nổi!
“Có điều chuyện người biết chuyện Z là hai người chỉ có cậu và tôi biết thôi.” Lưu Triệu trầm giọng nói, “Tôi hy vọng giữ bí mật tuyệt đối.”
Thường Trấn Viễn nhìn Lăng Bác Kim đang từ bếp đi ra, ánh mắt hơi nheo lại, nghe ý Lưu Triệu, chuyện này phải gạt cả Lăng Bác Kim sao? Ông ta muốn độc chiếm công trạng? Hay là để ngừa quá nhiều người biết làm lộ tin tức?
“Được.” Hắn đồng ý chẳng chút lần chần. Chẳng cần biết ông ta có lý do gì, dù sao mục đích của hắn chính là khiến Triệu Thác Đường chết không chỗ chôn.
Lăng Bác Kim lén liếc Thường Trấn Viễn đang nghe điện thoại, thấy hắn không nhìn mình nữa, tâm trạng chợt thả lỏng, dùng khẩu hình nói chúc ngủ ngon rồi quay người vào phòng.
Lưu Triệu nói, “Hôm nay lúc Lăng Bác Kim và Triệu Thác Đường gặp mặt có chú ý một chuyện, tôi thấy chúng ta có thể lưu ý. Cậu ta nói rằng sau khi Triệu Thác Đường vào tiệm trà, không hề có nhân viên phục vụ tới chào hỏi.”
Thường Trấn Viễn nhướn mày, “Nhân viên phục vụ quen Triệu Thác Đường, biết hôm nay gã sẽ tới mà lại còn không cần nước non gì sao?”
Lưu Triệu nói, “Vì vậy tôi nghi ngờ tiệm trà này ngầm có quan hệ với Triệu Thác Đường.”
Tiệm trà ngầm có quan hệ với Triệu Thác Đường…
Thường Trấn Viễn nghĩ chút rồi nói, “Anh tra giúp em người đăng ký tiệm trà này là ai.”
“Tôi tra rồi.” Lưu Triệu nói, “Là một người phụ nữ tên Thành Vân Mạt, năm nay bốn mốt tuổi.”
Chị ta vẫn ở thành phố này sao? Lại còn sống ngay dưới mí mắt hắn?
Ngón tay cầm ống nghe của hắn hơi siết lại.
Lưu Triệu nghe thấy tiếng hít thở bên kia điện thoại trở nên ồ ồ rõ ràng, hỏi dò, “Cậu biết cô ta à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Không biết, thấy tên nghe quen tai thôi.”
Lưu Triệu nói, “Tôi cũng thấy hơi quen. Giờ gấp quá, manh mối điều tra được không nhiều, tôi nghĩ mai sẽ tiếp tục lần theo manh mối này. Nếu tiệm trà này thật sự có liên quan tới Triệu Thác Đường thì tôi yên tâm rồi. Nói thật, Hòa thượng tới quá sớm đi quá muộn, hình tượng chân thấp chân cao không để Triệu Thác Đường trông được, tôi thấy tiếc lắm.”
Thường Trấn Viễn nói, “Yên tâm. Với thủ đoạn của Triệu Thác Đường, sớm muộn rồi cũng khai thác được tư liệu của cậu ta thôi.”
Giọng Lưu Triệu chợt trở nên nghiêm trọng, “Đây là một chuyện khác mà tôi lo lắng. Hòa thượng dùng tên thật, cũng chính là, giờ cậu ta đang nằm vùng bằng thân phận của Lăng Bác Kim, một khi thân phận nằm vùng bị vạch trần, tôi sợ sẽ ảnh hưởng tới người nhà cậu ta. Tuy tôi đã dùng quan hệ sửa lại tư liệu về Hòa thượng ở cục cảnh sát, nhưng nếu gã tra được thành thị nơi Hòa thượng sinh ra thì vẫn sẽ lộ tẩy đấy! Vì vậy phía chúng ta nhất định phải thống nhất lời nói, tuyệt đối không được để Triệu Thác Đường tìm được manh mối.”
Trong lòng Thường Trấn Viễn khẽ động, trong đầu chợt nảy sinh một chủ ý cực độc ác, nhưng sinh ra kèm với chủ ý này là một sự phản cảm lạ lẫm.
“Cậu nghe tôi nói chưa đấy?” Lưu Triệu thấy hắn mãi chẳng đáp lại, không kiên nhẫn hỏi lần nữa.
“Dạ. Em biết rồi.” Thường Trấn Viễn ép cả hai cảm xúc xuống.
Lưu Triệu nói, “Phải nhớ, Hòa thượng lúc nhỏ bị bố mẹ vứt bỏ, xuất thân từ cô nhi viện, từ bé đã hiếu thắng. Điểm này rất giống với Triệu Thác Đường, tin chắc gã có thể tìm được đồng cảm từ Lăng Bác Kim, do đó dễ tới gần suy nghĩ của gã hơn. Tôi với đám Đầu to khớp lời rồi, tóm lại, bọn họ sẽ ra vẻ không biết gì cả. Giờ chúng ta ở vị trí bị động, chủ yếu là xem Triệu Thác Đường tiếp tục ra đòn thế nào thôi. Cậu là người duy nhất có thể chủ động tấn công, nhưng, trước mỗi lần tấn công phải trao đổi với tôi, tôi không muốn để người biết chuyện Z phân liệt nhân cách đâu!”
Thường Trấn Viễn nghe tới đó cuối cùng cũng hiểu vì sao Lưu Triệu lại nghĩ ra chủ ý hai người cùng sắm vai người biết chuyện Z rồi, xem ra ông ta phát hiện đe nẹt bắt ép không có tác dụng gì với hắn, vì vậy muốn dùng phương thức hợp tác để hắn ngoan ngoãn nghe lời.
Phương pháp này đích xác rất hiệu quả, ít nhất thì giờ hắn đã buông xuống phần lớn cảnh giác với Lưu Triệu, xác nhận ông ta sẽ không đá mình ra giữa chừng kế hoạch nữa.
“Cậu cảm thấy bước tiếp theo Triệu Thác Đường sẽ hành động thế nào?” Lưu Triệu có vẻ thật sự coi hắn là pát-nơ[1], hỏi khá tự nhiên.
Thường Trấn Viễn nói, “Đào ba thước đất, mở rộng điều tra.”
Lưu Triệu cười nói, “Được, thế thì tôi rửa cổ chờ xem gã điều tra thế nào.”
Cúp máy, tâm trạng của Thường Trấn Viễn thoải mái trở lại.
Cánh cửa phía sau hắn chợt mở ra. Lăng Bác Kim để trần nửa người trên đứng ở cửa. Nửa người trên rắn rỏi, lúc động đậy còn trông thấy được đường cơ bắp.
Thường Trấn Viễn chống nạng đứng lên, nhíu mày, “Gì thế?”
Lăng Bác Kim nói lưỡng lự, “Có vài chuyện sư phụ hỏi em không thể trả lời, sếp bảo phải giữ bí mật.”
Thường Trấn Viễn nói dửng dưng, “Biết rồi.”
Lăng Bác Kim ngớ ra.
Thường Trấn Viễn nói, “Không còn gì nữa thì tôi lên tầng trước đây.” Lưu Triệu không cho Lăng Bác Kim bí mật nói cho hắn áng chừng là để phủ đầu hắn, cho hắn biết đừng có tưởng là sư phụ của Lăng Bác Kim là có thể muốn làm gì thì làm, không có Lưu Triệu ông ta thì hắn vẫn chẳng làm được tích sự gì. Tục ngữ cũng đã nói rồi đấy, vừa đấm vừa xoa. Hắn không có ý kiến với phương pháp của Lưu Triệu, dù sao kẻ tính toán trước là hắn, không dám ý kiến ý cò gì. Hắn phẫn nộ là bởi thằng nhóc thối Lăng Bác Kim! Lưu Triệu không cho nói là cậu ta không nói luôn, vậy mà bảo hắn giống bố cậu ta, hóa ra ông bô trong lòng cậu ta chỉ có nhiêu đấy cân lượng. May mà ngay từ đầu hắn đã định lôi cậu làm bia đỡ đạn chứ không định lấy làm quân cờ như Lưu Triệu, không thì giờ khẳng định là bị tức chết tươi.
[1] Partner, bản tiếng Trung dùng phiên âm tiếng Anh.