Thượng Thần Hi theo lời kể và bước chân Windy mà trôi dạt theo dòng tưởng tượng của riêng mình, hai người cứ như vậy sải bước đi ra ngoài khuôn viên...!Windy vẫn hồi tưởng lại kí ức đáng buồn ấy: “Lúc mà Châu ngã xuống, tiếng kêu thất thanh vang lên.
Tiếng kêu thảm thiết ấy vang dội, như thể đập mạnh vào trái tim của tôi...!Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ âm thanh ám ảnh đó.
Còn Châu thì...!kết quả là như vậy, ngủ mãi trên chiếc giường ấy.”
Thượng Thần Hi cảm nhận qua lời kể của Windy nỗi đau đớn mà cô ấy đã đón nhận...!Anh nghĩ đến chính mình, sau đó buồn bã cất tiếng: “Tôi nhớ hôm trước ở phòng cấp cứu, tôi đã không ngừng cầu nguyện cho ông Vương kia đừng chết, nhất định không được chết.
Nhưng mà, khi nghe câu chuyện của cô, tôi ngược lại thấy rằng, tôi thà mong bạn cô chết đi hơn là cứ nằm như vậy...!thì thật dễ chịu hơn nhiều.”
Windy cười buồn: “Hôm xưa tôi không có nghĩ như vậy.
Tôi ngược lại giận cha mẹ của tôi, tại sao họ giàu có mời được bao nhiêu bác sĩ và chuyên gia y tế giỏi, dùng đến nhiều loại thuốc tốt và thiết bị tối tân...!nhưng sao vẫn không thể giúp bạn ấy tỉnh lại.
Còn người nhà của bạn ấy, có thể dùng thời gian và oán hận để giảm bớt đau khổ của họ.
Nhưng mà tôi vẫn phải nhìn mặt của Châu và tự nói với chính mình là không thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra...!Tôi không thể quên đi được sai phạm của mình.
May mà mấy năm nay...!tôi dần dần thức tỉnh, tôi có thể hóa giải gánh nặng về sự hối lỗi của bản thân, nói một cách đơn giản, tôi đã xem Châu là một phần trong cơ thể và cuộc sống của tôi.”
“Tôi bây giờ bắt đầu hiểu được tại sao cô có tính cách này.
Mỗi bước đi của cô thận trọng, lại sợ chủ động tranh giành sẽ làm tổn hại đến người khác.
Cho nên khi làm việc không cầu lập công chỉ cần mong không phạm lỗi.
Vì như vậy ngay từ lúc bắt đầu, cô đã tự nói với mình là ‘cô không được’ rồi.”
Windy có chút xúc động, ánh mắt dịu dàng: “Nhưng mà nhiệt huyết của anh đã giúp suy nghĩ trong tôi thay đổi rất nhiều.”
Thượng Thần Hi buồn chán đá đá chiếc lá khô dưới nền cỏ, bâng quơ nhìn quanh khuôn viên, cố ý lãng tránh: “Loại người như tôi không chạy đi báo hại người khác đã may lắm rồi, giúp được gì cho ai nữa chứ.”
Windy tiến lại gần Thượng Thần Hi, cố gắng phân giải: “Tôi tâm sự với anh không phải cầu anh phân tích tính cách của tôi.
Tôi mong là anh đừng có tự trách mình quá.
Chuyện đã xảy ra rồi, cho dù có người trách anh thì anh vẫn phải đương đầu.
Nhưng khác biệt ở chỗ, có nhiều việc cần anh đi đương đầu, nhưng có nhiều việc lại cần anh đi giải quyết.”
“Cảm ơn cô, Windy! Đã kể tôi nghe câu chuyện của cô.”
“Vì tôi xem anh là bạn bè.”
“Bạn bè ư? Bạn bè của tôi giờ đã sợ tôi hết rồi.”
“Thượng Thần Hi! Anh đừng nói những lời như vậy.
Con người chung đụng với nhau, có trao ra cõi lòng hay không...!tôi biết mà.” Windy cố ý gợi nhắc đến chuyện của bạn mình Ân Hi.
Thượng Thần Hi nghe thấy liền hiểu ra được, ánh mắt càng thêm đau buồn, anh hít một ngụm gió mát và trả lời: “Nhưng mà có nhiều thứ không thể cứ trao ra một cách vô trách nhiệm, nhất là chuyện tình cảm.”
Windy im lặng không muốn đi sâu vào tâm sự trong lòng của Thượng Thần Hi.
Anh ta có vấn đề và nỗi khổ của chính mình, bản thân anh đối mặt và chấp nhận nó đã là một loại khó khăn rồi, nếu bắt buộc người con gái mình yêu thương cũng tiếp nhận cảm giác tồi tệ ấy...!thì sẽ là một bi kịch khác.
Hai người nhìn nhau, không nói nên lời.
Chỉ tiếp tục sải bước trên thảm cỏ.
Hiếm khi trông thấy một Thượng Thần Hi chịu an tĩnh ở yên một chỗ, không háo thắng đua đòi, không bận rộn toan tính...
Nhưng rồi anh ta vẫn trở lại với cuộc sống của chính mình.
Anh ấy sẽ không để bản thân thua cuộc, không để chính mình dừng lại...
Theo sự chuyển động không ngừng nghỉ này, dừng lại tức là nói thua cuộc rồi.
Anh không hề muốn.
Buổi chiều trong văn phòng làm việc của Cố Thừa Luân, Thượng Thần Hi và Ân Hi ngồi im lặng ở đó, cách Cố Thừa Luân một chiếc bàn nhìn anh ấy thu dọn một số bản vẽ.
Uông Thành từ bên ngoài mở cửa ập vào, thở hồng hộc một trận: “Xin lỗi, phía ngân hàng có chút chuyện, nên đến hơi trễ...”
“Không sao, giờ đông đủ rồi, tao muốn tuyên bố rút khỏi Dật Vĩ.” Cố Thừa Luân đứng lên nhìn Uông Thành và lại nhìn Thượng Thần Hi nói.
Ân Hi mặc dù đoán biết Cố Thừa Luân sẽ nói đến chuyện này, nhưng lúc này nghe được chính miệng anh nói ra có chút không chấp nhận được: “Anh đã quyết định rồi à?”
Uông Thành tiến đến gần ngăn lại hành động cuộn bản vẽ của Cố Thừa Luân, nhăn mặt nhíu mày hỏi: “Mày quyết định làm cho Sở Quy hoạch rồi à?”
“Phía bên đó đã chính thức tuyển dụng tao, đây là một cơ hội tốt cũng là thử thách mới.” Cố Thừa Luân điềm tĩnh trả lời.
Thượng Thần Hi ngồi đó, vẻ mặt trầm ngâm nhưng là cực kì khó chịu, anh ngước mắt nhìn Cố Thừa Luân buồn bực thốt lên: “Xem ra hai người đã sớm biết trước mọi chuyện và cũng đã khuyên nó, bây giờ tao có nói gì cũng thành vô dụng thôi đúng không?”
Cố Thừa Luân nhìn Thượng Thần Hi rất chân thành giải thích cho chính mình: “Tao đã suy nghĩ kĩ, tao không phải là người thích hợp ra ngoài tranh giành làm ăn, sẽ không lợi dụng chuyên môn của mình làm những chuyện không đúng đắn.”
Uông Thành cố gắng níu kéo: “Phải, mày nói có lí lẽ riêng.
Nhưng mà công ty tâm huyết của ba đứa mình mất đi mày thì đâu còn ý nghĩa gì nữa.”
“Có mày, có Tép Nhỏ và Ân Hi thì đã đủ rồi.” Cố Thừa Luân kiên quyết nói.
Thượng Thần Hi cũng đứng bật dậy, sắc mặt tái đi vài phần: “Tao biết mày không có thích tao hợp tác với Lôi Kình, nhưng tao đã không dùng danh nghĩa của Dật Vĩ.”
“Không phải là vấn đề này.
Tao nghĩ mày đã rõ, tao không muốn vì chuyện công ty gây hại đến tình nghĩa anh em.”
Thượng Thần Hi mím chặt môi, tâm tình dần kích động: “Luân! Chúng ta làm bạn bè bao nhiêu năm chẳng lẽ tao sẽ đẩy mày vào con đường tăm tối? Còn nếu mày vẫn kiên quyết, mày muốn đi hay là muốn rút cổ phần cũng tùy ý.
Đã như không còn tín nhiệm nhau thì hợp tác chẳng còn ý nghĩa.”
“Mày nói sao cũng được, từ nay thì chúng ta vẫn là anh em.” Cố Thừa Luân đưa tay ra, muốn bắt tay với Thượng Thần Hi để giữ lại hòa khí đôi bên nhưng mà sắc mặt của Thượng Thần Hi vẫn không chút nào tốt hơn.
Hắn nhướng mày khinh khỉnh đầy tức giận: “Mày đã nói xong rồi chứ?”
Dứt lời, Thượng Thần Hi xoay lưng bỏ đi, không màng bận tâm đến tất cả.
Cuối cùng thì Dật Vĩ cứ vậy tan rã hay sao?
Không ai biết được, nhưng khi mọi thứ đã không còn nhiệt huyết của lúc mới bắt đầu, không còn chung đường...!nên phải tan rã hay sao?.