Buổi trưa tan tầm Cố Thừa Luân dành thời gian đi xem đồ dùng trang trí nội thất.
Anh cầm trên tay quyển Catologue về mẫu đèn tường dạo xem ở các cửa hàng lớn.
Nhưng là tìm mãi vẫn không có loại anh cần tìm.
Buổi chiều hôm sau Cố Thừa Luân đến một cửa hàng lớn ở khu Trung Hoàn tiếp tục tìm.
Anh diễn tả cho một nữ nhân viên hình dung về ngọn đèn tường anh cần, có mẫu mã gần giống với một chiếc trong Catologue cầm trên tay, nhưng có đặc trưng rất riêng biệt.
Anh vừa dạo xem các mẫu đèn vừa trình bày: “Tôi muốn tìm một ngọn đèn cổ điển, trên đế đèn làm bằng đồng nguyên chất, hoa văn thuộc về thế kỉ 16, còn bóng đèn phỏng theo hình chiếc bát lớn hướng lên trên...!y! Chính là loại này.”
Cố Thừa Luân hào hứng chạm tay vào ngọn đèn tường mà mình đang cố gắng tìm kiếm bấy lâu, cõi lòng tràn ngập niềm hạnh phúc tựa như cuối cùng đã tìm được thứ thuộc về mình.
Nữ nhân viên cũng vui vẻ nói: “Anh thật có mắt thẩm mĩ! Đây là ngọn đèn cổ được làm bằng thủ công, chế tác từ nghệ nhân nổi tiếng ở Itali.
Ở Hong Kong chỉ duy nhất cửa hàng của chúng tôi độc quyền thôi.”
“Vậy tôi lấy cái này, nhờ bên cô gói lại kĩ càng giúp.”
“Không thành vấn đề ạ.”
Cố Thừa Luân cẩn thận ôm chiếc hộp gói ngọn đèn trong tay đặt vào chỗ ghế phụ trên xe, sau đó đánh vô lăng vội trở về căn nhà đang tu sửa ở khu Cửu Long Thành.
Anh cất gọn vào trong ngăn tủ và khóa lại, đi một vòng xem căn nhà đang tu sửa đến đâu.
Giờ này đám thợ cũng nghỉ trưa nên không có ai.
Mà bên trong vẫn còn nồng nặc mùi sơn mới.
Thấm thoát căn nhà đã đi vào hoàn thiện, anh cũng nóng lòng được dọn về đây sống.
Lúc Cố Thừa Luân vừa đẩy cửa đi ra ngoài thì đúng lúc chạm mặt với Ân Hi, cô ấy vừa hay đưa tay lên dự định làm ra động tác gõ cửa, trông thấy anh cũng vô cùng bất ngờ:
“Sớm đoán biết anh ở đây nhưng anh đột ngột mở cửa làm tôi giật cả mình.” Ân Hi mỉm cười vuốt ngực nói.
Cố Thừa Luân nhướng mày, vừa định trả lời thì thấy cô nghiêng người muốn nhìn xem căn nhà, Cố Thừa Luân liền vội vã đóng sập cánh cửa lại.
Sau đó tiện tay khóa cửa.
Ân Hi vì loạt động tác ấy có chút lấy làm lạ, Cố Thừa Luân cũng kịp thời giải thích: “Đúng lí để em vào dạo xem nhưng bên trong mùi sơn nồng nặc, dưới sàn cũng khá trơn trượt...!À, cũng sắp tới giờ làm việc rồi...!Sao lại tự dưng đến đây?”
Cố Thừa Luân vừa nói vừa cùng Ân Hi quay ra chỗ thang máy và nói.
Ân Hi nhún vai đưa cho Cố Thừa Luân túi tài liệu: “Chỗ này có văn kiện cần anh kí.
Vừa nãy gặp nhóm trưởng ở chỗ quán ăn, anh ấy nói anh ở đây cho nên tôi muốn tiện đường ghé sang đưa anh kí tên, sau đó đến Ngân hàng tìm anh Thành nhập mã vào tài khoản.
Giải quyết nhanh gọn trong buổi trưa.”
Ân Hi nở nụ cười.
Thang máy mở, hai người đồng thời đi vào trong.
Cố Thừa Luân nhìn cô và nói: “Em làm việc luôn hăng hái nhiệt tình như vậy.
Tôi có lái xe, tiện thể đưa em đi một đoạn.”
“Vậy thì còn gì bằng.”
“Ân Hi! Chuyện lần trước...!thành thật xin lỗi.
Tuy tôi giận Tép Nhỏ nhưng không nên có thành kiến với tình cảm mà em dành cho nó.”
Doãn Ân Hi lần nữa ngỡ ngàng.
Nhưng cô rất nhanh nở nụ cười an ủi lại Cố Thừa Luân: “Anh đừng bận lòng, tôi sớm đã thoải mái trở lại.”
“Tép Nhỏ thực sự may mắn, có được người con gái như em vậy.”
Ân Hi có chút ngượng ngùng.
Cô chỉ biết mỉm cười.
“Phải rồi, căn nhà sau khi hoàn tất, anh dự tính khi nào chuyển vào.
Chú thím Uông nói đúng, mấy tục lệ truyền thống cần phải làm, nếu cần gì giúp đỡ anh nhớ gọi tôi.”
“Em thật có lòng.
Hôm qua mẹ tôi gọi điện thoại, nay mai sẽ sang Hong Kong, tôi dự tính vào dịp đó chuyển nhà, tôi nghĩ mẹ tôi sẽ rất mừng.”
“Vậy thì tốt rồi, bác gái vẫn khỏe?”
“Nghe cách nói thì là khỏe, em gái tôi tốt nghiệp đã xin vào làm ở Cục kiểm toán.
Tôi rất được an lòng.”
Ân Hi không khỏi trầm trồ: “Em gái anh thật giỏi quá! Mẹ anh có hai đưa con tài giỏi như các người chắc chắn là hãnh diện.”
Cố Thừa Luân chỉ biết mỉm cười.
Đợi khi thang máy dừng lại thì lúc này chạm mặt với Lục Tuấn và Helen ở gara đỗ xe.
Bốn người nhìn nhau có chút mất tự nhiên.
Vẫn là Lục Tuấn tiến lại bắt tay với Cố Thừa Luân trước.
“Party sắp tới hai người dành thời gian đến dự chứ?” Lục Tuấn nhìn Cố Thừa Luân và Ân Hi hỏi.
Cố Thừa Luân sững sờ không hiểu gì, phía này Ân Hi đã nhanh miệng nói.
“Vâng ạ...!Chúng tôi đến giờ làm rồi.”
“Vậy không làm phiền hai người.”
“Tạm biệt anh Lục, tạm biệt Helen.”
Bọn họ qua loa chào nhau rồi thì chia hướng ra đi.
Cố Thừa Luân phía này mở cửa xe để Ân Hi vào trong ngồi mới vòng về chỗ ghế lái.
Đợi khi cả hai thắt dây an toàn Cố Thừa Luân không vội đề máy cho xe chạy, anh nhìn sang Ân Hi và hỏi: “Phía Star J mời Dật Vĩ dự party à? Sao trước đó không nghe em nhắc tới.”
“À, Star J tổ chức party từ thiện đấu giá, giao lưu các doanh nghiệp.
Dật Vĩ là một những khách hàng của họ nên cũng được nhận thư mời.
Chỉ là thời gian này mọi người không ai vui vẻ, loại tiệc tùng như thế tôi e rằng không ai thiết tha tham dự nên mới chủ trương không nói.”
“Cũng đúng, Tép Nhỏ bây giờ ngày đêm đều đi bên cạnh Lôi Kình.
Ngay cả chú Nghiêm lớn cũng không thường xuyên gặp nó.
Uông Thành thì sợ nhất là dự tiệc kiểu vậy.
Còn tôi thì...” Với quan hệ không mấy vui vẻ giữa anh và Lục Tuấn, sự ái ngại chạm mặt với Helen thì sao có thể...
“Nhưng vừa rồi chạm mặt họ, họ đã mở lời như vậy rồi nếu tới chừng đó mình vắng mặt có khi nào hơi thất lễ hay không?”
Cố Thừa Luân nghiêm mặt suy nghĩ, anh đề máy cho xe lăn bánh, rồi nói với Ân Hi: “Vậy thì tôi và em dành thời gian đến đó uống ly rượu vậy.”
Ân Hi gượng nở nụ cười, vừa hay muốn từ chối thì lại nghe Cố Thừa Luân nói: “Em đi nhé! Đừng bỏ mặc tôi một mình.
Trường hợp như thế rất khó xử và buồn chán.”
“Vâng.”
Ân Hi nhận lời.
Cô hiểu và không nỡ từ chối Cố Thừa Luân.
Phía này trong phòng VIP của nhà hàng, Lôi Kình đi cùng Simon và Thượng Thần Hi có hẹn dùng cơm với ông chủ Ngô làm về địa ốc.
Vừa thấy ba người họ mở cửa đi vào, ông chủ Ngô cùng trợ thủ bên cạnh đứng dậy, niềm nở bắt tay: “Mike! Đến rồi ha.
Nghe nói anh mới có thêm một trợ thủ...!À, là người này sao?” Ông chủ Ngô quay sang, hướng Thượng Thần Hi lên tiếng.
Không đợi Lôi Kình giới thiệu, Thượng Thần Hi lễ độ bắt tay với ông chủ Ngô, “Chào ông Ngô, mọi người đều quen gọi tôi là Tép Nhỏ.”
“Chà, cái tên nghe dễ thương vậy ư? Trông cậu cũng lanh lợi thông minh lắm!”
Lôi Kình khẽ nhướng mày, vừa cười vừa nói: “Qua đò rồi sẽ không nhớ người chèo lái đâu.”
Thượng Thần Hi thu liễm bản thân lại, dịu giọng đáp: “Cũng đều nhờ ông Lôi đề bạc thôi.”
“Được rồi.
Mời ngồi, mời ngồi.” Ông chủ Ngô đưa tay mời Lôi Kình, thái độ nhiệt tình.
Năm người họ đồng thời kéo ghế ngồi xuống.
Lôi Kình vừa ngồi xuống cạnh ông chủ Ngô đã nghe ông ấy cất tiếng chúc mừng: “Mike! Lô đất ở Nguyên Lãng – Tân Giới của anh mất rồi lại được, ăn mừng đi ha!”
“Tin tức cũng nhanh nhạy thật!” Mike vui vẻ nói.
“Không biết là may mắn hay bất hạnh, gần đây trong tay tôi ít khi có được cổ phiếu của Lôi thị lắm.” Ông chủ Ngô cười hì hì.
Ý muốn nói cổ phiếu Lôi thị có giá, người chơi chỉ có mua vào chứ không bán ra, cho nên không dễ mua được..