Bước Ngoặt Hoàng Kim

Chương 6: 6: Khởi Nghiệp





Lúc chạy xe trên đường trông thấy dáng người quen thuộc của Helen đi cùng một thanh niên trẻ, Thượng Thần Hi ngờ ngợ trong lòng, muốn dừng xe lại đến đó chào hỏi họ, nhân tiện mua pin dự phòng cho điện thoại.
Anh đánh vô lăng vòng vào chỗ trống đỗ xe, vừa đẩy cửa bước xuống thì Helen đã nhận ra và chủ động đến chào trước.
“Hi! Anh Thượng Thần Hi.

Đúng lúc thật.”
Thượng Thần Hi nhìn đến người thanh niên bên cạnh Helen tự dưng lại thấy hối hận vì đã cho xe dừng lại.
Helen thấy Thượng Thần Hi cứ nhìn chăm chăm, đoán chừng anh ta đang nghĩ ngợi lung tung liền trực tiếp giới thiệu hai người làm quen với nhau:
“Đây là Lục Tuấn, cổ đông mới của Tòa soạn Star J.

Còn đây là...”
“Mọi người đều gọi tôi là Tép Nhỏ.

Cứ tùy ý gọi vậy đi.”
Lục Tuấn ngỡ ngàng, sau đó ngẫm nghĩ liền bắt tay với đối phương, lịch thiệp nói: “Không đâu, tôi chỉ sợ mình gọi như vậy không được tôn trọng anh.

Tên tiếng Anh của tôi là Jay, tên tiếng Anh của anh là gì?”
“Thật ngại, tôi không có tên tiếng Anh.”
Helen ngửi được mùi thuốc súng liền phản ứng nhanh kéo Lục Tuấn sang một bên.
“Anh vào trong xe ngồi đợi tôi, nói vài câu với anh ấy tôi sẽ trở lại.”
“Được, cứ thong thả.” Lục Tuấn thoải mái cười sau đó vẫy tay chào, đi đến chỗ đỗ xe trước mặt.
Helen quay mặt qua nói với Thượng Thần Hi: “Anh Thượng à, nhìn sắc mặt anh tốt vậy mà vẫn còn tâm sự sao? Anh có vẻ muốn gây hiềm khích.”
“Do cô luôn có thành kiến với tôi nên cảm thấy như vậy.

À, nhưng đúng là tôi nhìn không thuận mắt với tên Lục Tuấn đó.


Cổ đông của Tòa soạn cô và thằng Luân làm? Chuyện này chắc chắn thằng Luân chưa biết nhỉ? Tính của nó cô rõ mà, xem trọng lý tưởng của hai người, lúc này có người ngoài vào cuộc không nghĩ cho tâm trạng của nó sao?”
Helen nheo nheo mí mắt rất bình tĩnh kiềm chế cơn giận dữ trong lòng.

Như một người học thức luôn biết cách cư xử, cô nhếch môi cười đạm, từ tốn nói:
“Thượng Thần Hi! Anh xem xe anh chạy và đồ anh mặc đều là hàng hiệu cao cấp, anh ra ngoài làm ăn rất biết trưng diện cho chính mình.

Anh càng biết cách đánh lừa suy nghĩ của người khác.

Nói đến lý tưởng tôi sợ anh không có tư cách.”
Thượng Thần Hi đã quen với cách ăn nói khéo léo của Helen.

Dân báo chí miệng lưỡi hơn người, anh cũng chẳng muốn dây dưa, càng biết rõ cô ấy luôn xem thường cách làm việc của anh và con người anh.

Vì nghĩ cho Thừa Luân anh không có nổi giận trước lời mỉa mai đó.
“Cô yên tâm, tôi không để số tiền của thằng Luân chi ra là hoang phí, càng không để cô có gút mắc đối với chuyện này.

Tôi có việc, tạm biệt.”
Helen nhìn Thượng Thần Hi xoay lưng bỏ đi trong lòng không khỏi bực dọc.

Tuy nhiên rất nhanh cô đã thả lỏng chính mình.

Thật ra cô không nên nặng lời với anh ta như thế, trong những lúc khó khăn có lẽ tâm trạng ai cũng sẽ nhạy cảm.
Cô tiến tới chỗ đậu xe, mở cửa ngồi vào bên trong.
“Bác tài à, chạy được rồi.

Phiền hai người đã đợi.”
“Helen! Anh ta khó chịu với cô sao?”
Xe lăn bánh, Lục Tuấn quay sang quan tâm hỏi.
Helen nhún vai, tỏ ra rất thoải mái: “Tính khí anh ấy hơi bấp bênh một chút, cũng không phải xấu.

Tôi quen rồi.

Anh cũng đừng để tâm.”
“Tôi không sao.

Chỉ là hỏi cái tên...”
“Anh ấy là Thượng Thần Hi, đang hợp tác xây dựng một công ty phát triển với bạn trai tôi.

À, lần sau mở party sự kiện cho Tòa soạn Star J tôi sẽ giới thiệu họ làm quen với anh.”
“Thượng Thần Hi? Tên anh ta...!chỉ khác một chữ với ông ngoại của tôi thôi.”
Helen nhướng mày, bất giác cũng cảm thấy là lạ đáng ngờ.

...
Cố Thừa Luân học xong thì nhanh chóng thu dọn sách vở lái xe chạy đến nhà của Tép Nhỏ.
Tép Nhỏ tuy rằng ra ngoài bôn ba làm việc kì thực hoàn cảnh gia đình cũng rất tốt.

Hắn sống cùng cha và chú ruột, hai người họ có công việc rất ổn định còn vô cùng yêu thương hắn.

Chú Tép Nhỏ được hắn xem như người cha thứ hai.

Ba người đàn ông sống dưới một mái nhà, rất san sẻ cho nhau.
Cố Thừa Luân vừa đến liền được mời dùng cơm tối, bốn người đàn ông vui vẻ thảo luận về tình hình nhà đất ở Hồng Kông.

Cũng không ai có lòng nhắc đến những khó khăn mà gần đây Tép Nhỏ phải đối mặt, tránh làm hắn tủi lòng.
Cố Thừa Luân và Tép Nhỏ dọn rửa bát xong liền kéo nhau vào phòng riêng để họp.
Tép Nhỏ rất khẩn trương trình bày ý tưởng của hắn, Thừa Luân càng nghe càng hoang mang trong lòng.
“Tao vẫn chưa quyết định nhận công trình ở nhà thờ St.

Johns mà mày đã lên kế hoạch cung ứng thiết bị.

Lại giống như lần trước liều lĩnh...!Phải nói mày không biết sợ là gì.”
“Dù gì xây trường học nội trú khác với xây nhà ở, thiết bị ngoài vòi nước, bồn rửa...!thật sự còn nhiều thứ Dật Vĩ cần mua thêm.

Tao phải kiếm đơn đặt mới để duy trì công ty song song giải quyết đống hàng tồn.

Ra ngoài làm ăn cần nhất đi nhanh hơn người khác một bước.”
Cố Thừa Luân gật đầu.

“Còn việc đăng ký công ty?”
“Tao sẽ đến một văn phòng luật sư nhờ tư vấn thủ tục, làm đại diện.

Phải đặt tên công ty mới là gì nhỉ? Mày có ý kiến gì không?”

“Cứ lấy tên cũ Dật Vĩ đi.

Tên này theo mày gần 10 năm, rất có ý nghĩa mà.”
Tép Nhỏ cảm động.
“Dự án đầu tiên của công ty sẽ là thầu lại công trình Thành Nam, mày nghĩ thế nào?” Tép Nhỏ vào đề chính quan trọng.
“Đứng lên từ chỗ thất bại, khá đấy! Nhưng mà mày đã tìm hiểu kĩ chưa mà dám đưa ra quyết định như vậy? Nên biết bên đó không tự dưng mà phá sản, càng hiểu là bấy lâu không có nhà đầu tư mới bắt tay vào?”
Cố Thừa Luân khoanh tay trước ngực, bộ dáng thư sinh hiền hòa sớm đã mất dạng.
Tép Nhỏ cảm thấy có chỗ đáng ngờ, lập tức nghi vấn: “Mày sớm đã tìm hiểu công trình nơi đó? Thật ra là có vấn đề gì?”
“Ban đầu chỉ là tò mò hỏi, hôm nay trùng hợp có chung ý tưởng với mày, cũng không muốn bỏ dở công trình Thành Nam mới có lòng hỏi thăm bạn bè trong giới.

Thật ra khu đó an ninh rất kém, đám giang hồ hay quấy phá thu phí bảo kê gây phiền toái rất nhiều.

An ninh kém khó lòng thu hút khách thuê mày biết mà.

Đợi khi Hồng Kông thịnh vượng ngược lại khu đó địa lý rất có tiềm năng.

Tép Nhỏ, mày cần suy nghĩ kĩ.

Vì công trình này bắt tay vào khó, thu lợi chậm, phải mất thời gian để đánh đổi.”
Tép Nhỏ mặt đầy căng thẳng tựa người vào thành ghế, nhắm mắt thật chặt và không ngừng phân tích.

Nhịp tim anh dồn dập, anh sợ mình hối tiếc đưa ra quyết định sai lầm hủy hoại bản thân, lại lo âu chính bản thân không có bao nhiêu chắc chắn.
“Có phải cảm thấy thiếu tự tin không?”.