Thượng Thần Hi từ trong thùng chứa rác ngoi đầu lên, hai tay gạt mớ thùng giấy và bao chứa rác qua một bên, hì hục thở ra.
Anh nhìn dáo dác xung quanh một lượt, xác định mình đã an toàn thì liền phóng ra ngoài.
Bước chân vội vã chạy ra lộ lớn không ngừng vẫy tay gọi taxi.
Trước mặt lại có một thằng giang hồ cầm thanh sắc dáo dác nhìn quanh, Thượng Thần Hi lạnh cứng người, hai chân run bần bật.
Đúng lúc này taxi dừng lại.
Anh hối hả mở cửa xe ngồi vào trong.
Tay kéo lấy thân áo sơ mi khoác ngoài che đi chỗ vết máu chảy còn vết dính máu đỏ.
Lúc chiếc xe lướt qua tên lưu manh vẫn còn lườm vào xem xét.
Thượng Thần Hi hít thở.
Sau đó cố gắng bình tĩnh thả lỏng đọc địa chỉ chỗ ở của mình cho tài xế.
Anh trở về khu phố nhỏ, tìm về căn nhà cũ mà mình từng thuê trọ ở đây.
Chủ nhà thấy anh bị dính máu muốn hỏi thăm nhưng bị anh phớt lờ.
Lúc tìm được phòng thì sau lưng có người vỗ mạnh một cái, Thượng Thần Hi giật điếng người la lên.
“Anh Thần Hi! Sao máu chảy nhiều vậy?”
Thượng Thần Hi kéo mạnh Ân Hi vào trong căn nhà rồi nhanh nhẹn khóa chặt cánh cửa, anh vuốt ngực thở hổn hển một hơi.
“Có đau hay không? Để em giúp anh lau rửa vết thương.” Ân Hi dồn dập quan tâm.
“Không sao.
Trầy ngoài da thôi, máu cũng đã khô.”
“Anh ngồi xuống cho em xem đi đã.” Ân Hi kéo Thượng Thần Hi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ở trong nhà, sau đó vạch xem chỗ vết thương.
Xác thực không nghiêm trọng mới thở ra một cái.
“Đang hỗn loạn, sao em lại liều lĩnh qua tận đây?”
“Em nghe tin tức, sợ anh gặp nguy hiểm.”
“Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, chỉ thấy bọn chúng chém giết.
Cũng không xác định có phải là băng bọn đàn em của Đại Cương làm phản hay không? Tình hình vừa rồi rất là nguy hiểm...!Em sang đây, lỡ như có chuyện gì anh không có săn sóc nổi đâu.” Thượng Thần Hi vừa kể vừa lo lắng quát nhẹ mấy tiếng với Ân Hi.
Ân Hi run nhẹ, nhưng vẫn giữ bình tĩnh động viên ngược lại với Thượng Thần Hi: “Em nghĩ sẽ không sao nữa rồi, bên Hong Kong đã yên bình, công trình Thành Nam hầu như đã hoàn tất.
Còn nữa, bọn người Đại Cương đã bị thương nặng nằm ở bệnh viện.”
Thượng Thần Hi bất ngờ quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Ân Hi, xác thực hỏi: “Thật? Sao em biết?”
“Đáng lẽ khi nghe tin tức em muốn đến bệnh viện xem tình hình của anh, tình cờ nghe cảnh sat và người dân quanh đó bàn tán nói rằng đã xảy ra nội loạn, tình hình thương vong rất nghiêm trọng.”
Thượng Thần Hi thì thầm: “Nội loạn nghiêm trọng thì tốt rồi.
Từ nay mình sẽ được yên ổn.”
Nói rồi anh lao đến mở radio trên kệ sách, ấn nút rà.
Mấy lượt như vậy cho đến khi anh tắm gội trở ra vẫn không ngừng đợi tin tức phát sóng.
Thượng Thần Hi lại xem đồng hồ, tin tức buổi chiều cuối cùng cũng đưa tin ở nhà hàng đó.
Ân Hi và Thượng Thần Hi hồi hộp lắng nghe, cho đến khi phát thanh viên liệt kê số người thương vong, và nhắc lại cái tên Đại Cương đã qua đời cả hai mới được thả lỏng nhìn nhau mỉm cười.
“Đám người đó đã không xong rồi, chúng ta tốt rồi.” Ân Hi vui mừng nói.
Thượng Thần Hi thở ra, chỉ biết gật đầu.
Chuyện đến thật vừa ý của anh.
Buổi tối hai người gọi rất nhiều món ngon, cùng nhau ăn uống, không dám tin chuyện nguy hiểm mấy chốc đã qua đi, họ cũng có lúc được thoải mái như bây giờ.
Thượng Thần Hi nhìn Ân Hi, điềm đạm trải lòng mình: “Thật ra lúc anh sang Macau cũng không có nhiều lòng tin, cứ nghĩ tới đâu lo tới đó.
Cho đến khi bàn xong với Đại Cương, anh vẫn còn mù mờ về tương lai trước mắt.
Ân Hi! Nhưng khi anh trở ra thấy họ chém giết lẫn nhau, sự sống và cái chết cận kề trong gang tấc, anh thấy mình rất là sợ hãi.
Thực ra anh chỉ là sức người bé nhỏ, thích làm càn tới đâu thì vẫn là Tép Nhỏ.
Cái gan không được lớn, lại cứ thích làm liều.
Chuyện đời cũng không đơn giản như mình nghĩ, được và mất chỉ trong phút chốc.”
Ân Hi nhẹ nhàng mỉm cười: “Nhưng đến cuối cùng anh vẫn không sao.”
“Phải.
Cho nên anh biết anh đang được may mắn.
Cái mạng này không chết, chuyện khó gì cũng qua, anh càng có lòng tin công trình Thành Nam sẽ được khá.
Chúng ta nhất định sẽ thành công.”
Ân Hi gật đầu chắc nịch, hai người ăn ý cạn ly với nhau, uống lấy một ngụm bia lớn.
“Khuya nay 2 giờ sáng phải ra bến tàu trở lại Hong Kong thôi.
Ở bên này anh vẫn không được an tâm, lần sau sang Macau mới dẫn em dạo chơi một vòng.”
Ân Hi vội xua tay: “Công việc quan trọng ấy mà.
Buổi tối này được anh đãi ăn uống no nê thì đã ngoài tưởng tượng của em rồi.
Em còn lo...” Nói đến đây Ân Hi chợt ngưng lại, cô chắm chú nhìn vào mắt Thượng Thần Hi, nỗi lòng xúc động.
Cô rất lo, lo nhiều thứ lắm, lại sợ rằng những lúc anh cần cô lại không có bên cạnh san sẻ.
Cho nên dù có nguy hiểm, cô cũng muốn được nhìn thấy anh.
Thượng Thần Hi nhìn được tình cảm sâu sắc trong ánh mắt đẹp đẽ của Ân Hi.
Anh mỉm cười ấm áp, đưa tay lên chạm vào một bên má của Ân Hi, cõi lòng thanh thản.
“Cảm ơn em, luôn bên cạnh động viên anh.”
“Vì em thích anh nhiều đến vậy.”
Thượng Thần Hi đưa Ân Hi về lại căn nhà trọ.
Kéo cô vào lòng.
Khẽ khàng đặt xuống môi cô nụ hôn say đắm.
Bấy giờ chuông điện thoại của Ân Hi lại reo lên.
“Chắc là thằng Thành...”
“Thôi đi, em không nghe máy.
Dù sao cũng không chạy về nhà kịp hiện diện trước mặt anh ấy, cũng không thể nói rõ...”
Thượng Thần Hi thở dài, hôn xuống trán Ân Hi một cái, rồi bảo cô tranh thủ đi ngủ.
Anh nhìn đồng hồ, rồi ra ngoài hút một điếu thuốc.
Đợi khi Ân Hi đã chìm vào giấc ngủ anh mới trở vô phòng, ngã lăn xuống chiếc ghế sofa dài ngủ thiếp đi.
Một ngày ồn ã dồn dập khiến anh thực sự mệt chết.
Đồng hồ báo thức reo, Thượng Thần Hi đang trong cơn ngủ say thì bừng tỉnh dậy, trên trán đẫm mồ hôi.
Giống như vừa xong trải qua cuộc rượt đuổi đường dài.
Động thái của anh cũng làm đánh thức Ân Hi, cô đưa tay tắt tiếng chuông đồng hồ reo, sau đó chạy đến chỗ sofa anh đang ngồi.
“Anh sao thế? Gặp ác mộng à?”
Thượng Thần Hi gật đầu thở ra một hơi dài, anh lại đưa tay lên sờ vào trán, “Anh hơi sốt.
Không sao đâu.
Chúng ta thu dọn rồi tranh thủ ra bến tàu.”
“Vâng ạ.”
Bắt taxi đến khu vực bến tàu, trời khi này vẫn mù tối đẫm hơi sương, Thượng Thần Hi nắm tay Ân Hi thật chặt đi nhanh về lối qua khu vực chờ.
Lúc này vòng qua đoạn đường trơn trượt Ân Hi bị vuột khỏi tay của Thượng Thần Hi té ập xuống đất.
Thượng Thần Hi vừa muốn quay lại đỡ lấy cô thì bị một gã kéo mạnh trở lại, rút lấy dao găm ra kề sát cổ.
Thượng Thần Hi chưa kịp hoàn hồn thì thấy tên đó xụi lơ ngất đi.
Quay qua thì thấy Ân Hi cầm thanh sắt mặt mày tái nhợt.
Thượng Thần Hi thấy thật buồn cười, vội đưa ngón tay lên trước mặt: “Giỏi lắm!”
Anh lại nắm lấy tay Ân Hi đi thật nhanh về phía trước.
Sau lưng Ân Hi vẫn còn lo lắng nói:
“Không biết người vừa rồi có sao hay không? Trước nay...!trước nay em chưa từng bạo lực với ai như vậy...”
“Nó đánh nhau còn nhiều hơn là em ăn cơm nữa, đập một cú thì có ăn thua gì.”
Thượng Thần Hi khẽ cười.
Cảm thấy chính mình dần dần đã dạy hư Ân Hi..