Doãn Ân Hi ngồi trong nhà tạm gác đi tới đi lui chờ đợi phản hồi của Thượng Thần Hi.
Cho đến khi gần 10 giờ tối, nhắm chừng Thượng Thần Hi từ bến tàu đã sớm sang tới Macau giải quyết sự tình.
Mà Uông Thành cũng không ngừng gọi đến hỏi thăm tình hình của cô hiện tại.
Cứ như thế này Doãn Ân Hi thật sự đứng ngồi không yên, lo đến sốt ruột.
Một cú điện thoại khác gọi đến.
Ân Hi chồm người bắt lấy chiếc điện thoại bàn, cô dự cảm đây sẽ là cuộc gọi đến từ Thượng Thần Hi.
“Alo! Anh Thần Hi có phải hay không?”
“Là anh đây.
Ân Hi! Hiện tại ở Vịnh Ngân Sa đang xảy ra ẩu đả, em gọi cho thằng Thành và thằng Luân đến đó chở hai xe hàng của chúng ta về đi.
Nhớ là tuyệt đối không được báo cảnh sát.
Còn nữa, buổi sáng nhớ bảo thằng Thành đến sở cảnh sát làm thủ tục lấy về chiếc xe hàng còn lại vừa rồi dùng để giá họa cho bọn thằng Co.
Anh nói, em nắm kịp không?”
Ân Hi run run vẫn kiên định trả lời: “Em hiểu, em sẽ đi làm ngay.
Anh cũng phải cẩn thận.”
“Yên chí đi.
Bọn chúng bạo loạn vẫn là thù ghét anh, không có anh ở công trường tụi nó sẽ không đến quấy phá đâu, nhất là hôm qua cảnh sát đã đến đó.
Sau khi đủ ba xe hàng chở máy lạnh, em bảo Luân liên lạc với nhân công lắp thiết bị chỗ anh Kiên tiến hành nhanh chóng nha.
Không cần đợi anh về.”
“Anh Thần Hi!”
Thượng Thần Hi sớm đã cúp máy, Ân Hi bồn chồn ở trong lòng, nhưng cô biết bây giờ có lo lắng cũng vô ích, cần nhất là cô phải thực hiện đúng với những gì Thượng Thần Hi đã giao phó.
Cô nhanh tay bấm gọi số của Uông Thành và Cố Thừa Luân, cố gắng dùng giọng điệu ngắn gọn và khẩn trương gọi hai người đó đến công trường đưa cô đến Vịnh Ngân Sa.
Hai người kia đương nhiên không nề hà, cũng không thể để cho Doãn Ân Hi một thân một mình chống chọi mọi chuyện.
Rất nhanh Thừa Luân đã lái xe chở Uông Thành đến nơi họp mặt với Ân Hi, nghe cô giải trình.
“Ân Hi! Đã xảy ra chuyện gì?” Vừa xuống xe Cố Thừa Luân đã lo lắng hỏi.
“Đêm qua bọn đàn em của Đại Cương nảy lòng th@m muốn đánh cắp hai xe chở hàng của chúng ta chở qua bến tàu, may mà anh Thần Hi nắm kịp tin tức...!kích động nội loạn...!Hiện tại...!hiện tại chúng đang chém giết lẫn nhau.
Anh Thần Hi nói, xe hàng không thể để rơi vào tay cảnh sát, hay bất kì phe nào trong bọn họ, bảo chúng ta phải chia nhau chở về.”
“Tép Nhỏ ở đâu rồi?” Cố Thừa Luân nhíu mày hỏi.
Ân Hi run nhẹ cặp vai, cô bối rối nói: “Không rõ...!Anh ấy...!anh ấy nói là tìm Đại Cương.”
“Hai người điên rồ rồi ư? Tại sao biết chuyện mà vẫn không muốn báo cảnh sát.
Bây giờ cũng đâu phải là đóng phim, làm vậy để xưng anh hùng.” Cố Thừa Luân vẻ mặt căng thẳng trách móc.
Uông Thành đồng tình, nhưng thấy vẻ mặt tiều tụy của Ân Hi không khỏi xót xa nhẹ giọng khuyên giải: “Phải đó, họ là xã hội đen, không thể động chạm giỡn chơi được đâu.”
“Bây giờ tôi cũng không biết tính sao...!Nhưng mà các anh có thể bình tâm giải quyết và nghe theo anh Thần Hi một lần nữa được không? Mọi chuyện do anh ấy từng bước xác lập, không thể vì chút chuyện khiến kế hoạch bị phá nát.
Biết chừng anh ấy trong tay bọn lưu manh thì sao? Không thể báo cảnh sát được đâu.”
“Tôi cũng có thể hiểu.
Được.
Thì làm liều một lần.
Luân à, chúng ta đến Vịnh Ngân Sa lái xe chở hàng về nha.”
“Chuyện không thể giải quyết như vậy, tao không điên theo Tép Nhỏ kiểu này.” Cố Thừa Luân nói dứt lời thì bực dọc kéo mở cửa xe muốn bỏ mặc hai người họ bị Thượng Thần Hi làm cho mù quáng.
Nhưng Ân Hi cũng không ngần ngại hối hả kéo anh trở lại và không ngừng thuyết phục.
“Anh Luân! Xin anh đó.
Cho dù anh Thần Hi làm việc có vấn đề nhưng mà anh ấy rất là sốt sắng.
Anh ấy vì công ty vì chúng ta, cũng không phải muốn làm anh hùng đâu.
Nếu như cả anh cũng bỏ mặc...!thì cái gì cũng mất trắng.”
Cố Thừa Luân dừng lại động tác, hơi thở phập phồng...!Với giọng điệu này của Ân Hi và Uông Thành, nếu anh rời đi họ sẽ lập tức đến liều mình chạy đến Vịnh Ngân Sa.
Chừng đó anh báo cảnh sát đến, chuyện Thượng Thần Hi viết chi phiếu cho Đại Cương và đám đàn em bạo loạn của nó...!mọi chuyện bị xâu chuỗi lại, thì Thượng Thần Hi lại phiền phức.
Anh quay mặt lại nhìn vẻ mặt sốt ruột tóc tai rối bù của Ân Hi thì càng thêm không đành lòng.
Anh biết công trình Thành Nam là một vũng lầy, nếu như Thượng Thần Hi đã liều mình thì anh cũng không thể ở yên nhìn mọi người lao vào nguy hiểm mà không giúp được gì.
Anh thở dài, nghiến răng hậm hực.
Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý nghe theo Ân Hi.
Cả ba lên xe, nhanh chóng chạy đến hiện trường.
Xa xa tiếng chó sủa và những âm thanh hỗn độn kì dị...!nhưng hai chiếc xe hàng cứ như bị chủ nó bỏ mặc.
Dừng ngổn ngang ở cặp bến tàu...!xa xa tiếng truy hô đuổi giết, đã không ai bận tâm đến xe hàng của bọn họ.
Thượng Thần Hi thật sự kích động được thù trong nội bộ, chỉ là Ân Hi lo lắng, tình cảnh của anh ta ở Macau cũng không dễ thở hơn.
Cố Thừa Luân và Uông Thành xuống xe, ra hiệu cho Ân Hi chạy đi ngay.
Mặc dù Ân Hi lo lắng cho hai người bọn họ, nhưng cô biết mình ở đây nếu như có người phát hiện sẽ càng nguy hiểm hơn, mà có thể trở thành gánh nặng cho hai người đàn ông này.
Cô đã lâu không chạy xe, mặc dù từng học và thi đỗ bằng lái...!nhưng lúc điều khiển cho xe rời đi cũng không được trơn tru.
Cô lúng túng và căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng tập trung cao độ giúp chiếc xe di chuyển, cô thầm cầu nguyện...!đêm nay mọi sự an lành.
Trên xe vẫn còn nguyên chìa khóa xe, cửa thì mở toang, Uông Thành và Cố Thừa Luân vẫn cố gắng mở cánh cửa phía sau xem qua, xác thực mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn ở bên trong mới cẩn thận lái xe đi.
Uông Thành bị một tên lưu manh phát giác, thì quýnh quáng tung cước, bấy giờ Cố Thừa Luân chạy một đoạn thì nhìn vào gương chiếu hậu thấy bạn mình đang giằng co.
Anh mở cửa lập tức phóng xuống xe.
Cố Thừa Luân ngày thường chăm tập thể thao, thân thủ không tệ, so với Thượng Thần Hi hay ra ngoài đánh nhau, thì động tác của anh nhuần nhuyễn hơn rất nhiều.
Chỉ mấy chốc đã cùng Uông Thành hạ được tên đó.
Nhìn bạn mình lên xe an toàn anh mới chạy lao về phía xe của mình cùng lái đi.
Phía sau tiếp tục nhìn thấy có người phát giác và đuổi theo, nhưng sức người không thể thi với một chiếc xe vận tải.
Mấy chốc hai người bọn anh đã bỏ hai mấy kẻ đó.
Các anh ban đầu đã có hẹn tụ họp lại kho chứa hàng của anh Kiên, không về công trình ngay được, tránh bị bọn người đó phát giác ra bọn anh.
Cho dù bình an chở xe hàng về công trường thì cũng tiếp tục bị bọn chúng quấy nhiễu.
Về lại nơi hẹn, trông thấy dáng người mảnh mai của Ân Hi trơ trọi đứng đợi, trong lòng hai người đàn ông không khỏi xót xa.
Lúc trông thấy Uông Thành bước xuống xe, Ân Hi không khỏi lo lắng kêu lên mấy tiếng, vội vã lấy chiếc khăn trong xách tay lau lại vết máu trên trán.
Sau đó cô nhìn sang Cố Thừa Luân, sắc mặt cũng đạm bạc hầm hầm, thì thở dài một trận.
“Còn một chiếc xe hàng ở chỗ cảnh sát, sáng sớm mai làm thủ tục lấy ra, vậy có thể xem như ổn thỏa.”
Cố Thừa Luân nhíu mày, buồn bực hỏi vặn lại: “Thật sự ổn thỏa ư?”
Thượng Thần Hi chưa trở về...!Đám người kia liệu có buông tha cho bọn anh hay không? Công trình có yên ổn khánh thành hay không?
Tất cả vẫn còn là một ẩn số nguy hiểm..