Mấy chốc chung cư họ xây đã vào giai đoạn hoàn tất.
Thành tích cũng rõ rệt trước mắt khiến ai nấy đều vui vẻ.
Cố Thừa Luân lần nữa kéo Thượng Thần Hi về nhà tạm gác phàn nàn với anh: “Lương tháng này sao chỉ phát phân nửa, trong khi hôm trước Helen đã nhắn tao bàn bạc về chuyện quảng cáo và nghi thức khánh thành.
Tiền bỏ ra không nhỏ.
Mày lại không phân biệt nặng nhẹ...”
“Chỉ còn lắp máy lạnh và thiết bị gia dụng nữa thôi.
Chuyện này có nhóm nhân công khác thực hiện.
Cho nên, công việc của đám thợ bên Đại Lục coi như hoàn tất rồi.” Uông Thành góp lời phàn nàn.
Thái độ của Thượng Thần Hi vẫn tươi tỉnh như cũ.
“Thời điểm này quảng cáo rất quan trọng.
Chúng ta phải mạnh tay hơn Tân Cơ mới được.”
“Mày luôn miệng nói đến chuyện này...” Cố Thừa Luân hậm hực, đang nói thì nghe bên ngoài ồn ào một trận.
Bốn người liền chạy ra bên ngoài xem.
Điện thoại gọi tới, Thượng Thần Hi bắt máy, thần sắc vô cùng lãnh đạm.
Trông thấy anh như vậy Uông Thành liền lập tức vặn hỏi:
“Có chuyện vậy Tép Nhỏ?”
“Đám người đó thuộc băng bọn của đại ca họ Co, có tiếng nhất khu này.”
“Băng bọn ở đây thay nhau chọc phá chúng ta...!Nhưng ngặt nỗi không thể báo cảnh sát.” Cố Thừa Luân lên tiếng phiền muộn.
Ai cũng hiểu, nhân công từ Đại Lục qua không có giấy phép nhập cảnh và giấy tờ tùy thân nên mới phải làm chui, chi phí rẻ.
Nếu báo cảnh sát bắt đám lưu manh đồng thời sẽ nguy hại đến họ.
Về vấn đề này khiến tất cả rất phiền lòng.
“Tao đã báo rồi.” Thượng Thần Hi điềm tĩnh trả lời.
Câu nói này không chỉ khiến Cố Thừa Luân tái mặt mà Ân Hi và Uông Thành cũng không khỏi bàng hoàng.
Băng bọn lưu manh vừa hung hăng đến đập phá, không ai bước ra can ngăn, đúng lúc này tiếng còi hú xe cảnh sát xa xa réo tới.
Đám lưu manh vẫn như cũ nhởn nhơ, chỉ có nhân công đến từ Đại Lục nháo nhào chạy loạn.
Khung cảnh trước mắt hỗn độn chưa từng có.
Bốn người đứng ở đây bất động thanh sắc, cảm xúc dâng trào.
Trong vòng tích tắc đám thợ đã bị tóm hết kéo lên xe đặc vụ, tất cả bị cảnh sát mạnh tay khống chế, hạ thủ không lưu tình.
Dẫu sắc đá cũng không giấu được nỗi thương tâm.
Vì cảnh khốn cùng mới chịu để bản thân lăng xả ở nơi xứ lạ quê người, đồng lương ít ỏi.
Thượng Thần Hi, anh biết mình tàn nhẫn độ nào.
Mà đám lưu manh tương tự cũng bị bắt giải, điều này khiến Cố Thừa Luân vô cùng ngỡ ngàng.
“Tại sao cảnh sát không bằng không chừng dám bắt mấy người phá rối đó? Mày lại giở trò gì.”
“Máy lạnh của chúng ta...!ở kho chứa hàng của bọn chúng.” Thượng Thần Hi không chút biểu cảm trả lời rành mạch.
Cố Thừa Luân càng thêm nhíu chặt chân mày.
“Mày đã tính toán hết.
Cốt ý vẫn là muốn dồn đám nhân công vào đường cùng để không cần phát lương cho họ.
Mày thật tàn nhẫn.”
“Tép Nhỏ, mày có tính người hay không?” Uông Thành cũng tức giận hét lên.
“Im hết đi, đám người của tên họ Co đó không dễ đối phó, tao phải bỏ ra 50 nghìn mua chuộc đàn em của Đại Cương mới nhờ di chuyển máy lạnh về kho chứa hàng.
Ván cờ này tao tỉ mỉ suy tính.
Tao không hối hận.
Cho dù quay trở lại một lần nữa tao vẫn không hối hận.
Tụi bây dạy tao cách làm sao mới đúng đi.
Công ty không có tiền, không có chỗ dựa...!thù trong giặc ngoài thế này...!nếu cứ kéo dài dù sao cũng bị chà đạp đến chết.” Thượng Thần Hi gân cổ cãi lại.
“Mày ích kỉ và không tử tế mới luôn sợ bị người khác giẫm chết.
Nếu còn lần sau tao tự phạt mình thẻ đỏ ra khỏi cuộc chơi.”
Cố Thừa Luân nói xong thì quay lưng bỏ đi.
Tâm trạng nặng nề không thể thở nổi.
Uông Thành dù oán trách hành động của Thượng Thần Hi đến đâu trông thấy Cố Thừa Luân bất mãn như vậy bản thân cũng không nỡ nói ra lời cay đắng nào khác.
Anh thở dài, nhưng cũng không muốn cứ tiếp tục ở đây nhìn Thượng Thần Hi, cho nên anh cũng buồn bực rời đi.
Thượng Thần Hi cùng Ân Hi đi quanh công trường thu dọn chỗ bừa bộn, có bao nhiêu mồ hôi cũng đổ ra ướt cả gương mặt, bản thân anh cũng cảm nhận được nỗi niềm cay đắng.
“Ân Hi! Em có trách anh không?”
“Có trách.
Nhưng...!em cũng không biết phải san sẻ với anh như thế nào.”
“Khi công trình hoàn công và thu lợi, anh sẽ bồi thường cho người nhà của họ.”
“Vâng.”
“Ân Hi! Anh thật khốn nạn...”
“Anh rất hiểu mình đang làm gì mà, đúng chứ? Nếu cảm thấy mình sai, thì anh hãy sửa đổi.”
Thượng Thần Hi gật đầu vừa muốn kéo Ân Hi ôm vào lòng thì ngại cơ thể nặng mùi mồ hôi nên dừng lại.
Anh đưa tay chạm nhẹ vào một bên gò má của cô, thều thào nói: “Cảm ơn em đã cổ động cho anh.”
“Em...!đã hết giận anh rồi.
Thần Hi! Mong rằng anh sẽ được vui vẻ và thành công.”
Hai người loay hoay đến trời sập tối, Thượng Thần Hi lại nhận được thêm cú điện thoại khác.
Ân Hi thấy điểm bất ổn trên gương mặt của Thượng Thần Hi thì sợ anh ấy lại làm chuyện nông nỗi, lần này cô quyết ý hỏi cho ra lẽ.
“Lại xảy ra chuyện đúng chứ? Anh nên bàn bạc với anh Thành và anh Luân, đừng ôm đồm tìm lấy nguy hiểm.
Chí ít phải nói cho em được biết...!Thượng Thần Hi!”
Thượng Thần Hi đứng bật dậy, vò đầu bứt tóc.
Khó chịu đến thở hì hục, anh đá mạnh vào cái thùng thép dưới chân, tạo ra âm thanh ồn ã.
Nhìn Ân Hi vẻ mặt lo lắng, anh cũng không cố chấp giấu giếm, kể rõ tường tận cho cô được hiểu: “Thật ra anh dùng kế ly gián với đám anh em của Đại Cương, nhưng bọn nó đúng thực ham lợi trước mắt, muốn cướp xe hàng chở máy lạnh của chúng ta chuyển qua bến tàu xuất đi.
Anh sẽ mượn cơ hội này kích động đàn em của Đại Cương lấy lại xe hàng.
Em ở đây trông chừng, anh sang Macau một chuyến, tìm gặp Đại Cương.”
“Anh đi một mình như vậy thật quá nguy hiểm.”
“Nếu anh không sang đó, sẽ không gây bạo động nội bộ đến bọn nó.
Nếu đôi bên chém giết thương vong thì hay rồi, chúng ta sẽ được giải thoát thật sự.”
Doãn Ân Hi không ngừng lắc đầu.
Cố níu tay cản Thượng Thần Hi trở lại, nhưng bị anh gạt tay ra.
“Yên tâm, anh sẽ biết trân trọng cái mạng này...” Thượng Thần Hi lấy bút viết xuống mảnh giấy nhỏ đưa vào tay Ân Hi: “Đây là địa chỉ của anh ở bên Macau, nếu không an tâm em cứ sang đó đợi.
Nhớ, đừng kể lại với hai đứa bạn của anh, anh sợ bọn nó sẽ lo lắng làm hư chuyện.
Dẫu thế nào cũng không được báo cảnh sát.” Thượng Thần Hi tiếp tục tháo một chiếc chìa khóa trong sâu khóa của mình.
Anh hôn mạnh một cái xuống trán Ân Hi, dứt khoát rời đi.
Ân Hi đứng đấy bất động nhìn Thượng Thần Hi chạy ra lộ lớn vẫy tay gọi taxi, cô không biết mình đứng yên ở đây như vậy là đúng hay sai.
Nhìn bóng lưng vững chãi của Thượng Thần Hi khuất dần trong chiếc xe, cô nghe lòng mình thắt lại.
Con đường thành công gian truân là vậy..