Bước Ngoặt Hoàng Kim

Chương 48: 48: Tương Lai Của Bạn





Doãn Ân Hi bàn giao lại công việc với nhóm thư kí của Windy, sau đó thì gõ cửa đi vào trong văn phòng riêng của cô ấy.

Trông thấy cô Windy liền nở nụ cười.
“Chúng ta cùng ăn trưa với nhau đi.” Windy đề nghị.
Ân Hi vội xua tay: “Tôi muốn tranh thủ trở về Dật Vĩ trước.”
“Bạn làm việc thật là hăng hái quá.

Nhưng nhớ phải giữ gìn sức khỏe.

Còn nữa, chuyện mà mình bàn lúc sáng bạn cân nhắc suy nghĩ nhé!”
“Thật ra không cần thời gian suy nghĩ thêm đâu, tôi đã sớm quyết định.

Tôi muốn tập trung làm việc ở Dật Vĩ.

Nếu như sau này không tìm được phiên dịch tốt thì bạn có thể cân nhắc tìm đến tôi.

Còn chuyện ở lại đây làm tổng thư kí...!có lẽ khiến bạn thất vọng rồi.


Mình xin được từ chối.”
Windy mím môi, có chút buồn bã: “Bạn nghĩ kĩ rồi ư?”
Ân Hi gật đầu chắc nịch.

Windy muốn nói thêm lời níu kéo hi vọng có thể lay động được cô: “Nhưng bạn tài giỏi, làm việc gì cũng tháo vác và tiếp thu nhanh, tôi tin rằng nếu bạn còn ở đây duy trì công việc, lương hướng cao và sẽ có tương lai hơn nữa.

Bạn cảm thấy Dật Vĩ sẽ tốt hơn hay sao? Lăng xả ở công trình khói bụi...!đối với một cô gái kì thực rất vất vả.”
Ân Hi hơi khó xử, ánh mắt rũ xuống.

Không dám nghĩ từ chối Windy cũng khiến cô khó xử và áy náy đến như vậy.
“Tôi chỉ biết nếu mình cứ phân vân sẽ không được công bằng với bạn.”
Windy thở dài, cô đứng bật dậy đi vòng qua chỗ bàn làm việc đặt tay vào vai của Ân Hi: “Nhưng điều mình quan tâm là tương lai của bạn, dường như bạn không dự tính gì cho tương lai của bản thân cả.” Windy chợt dừng lại nhìn sâu vào trong ánh mắt của Ân Hi, “Còn không thì bạn biết rất rõ tương lai của bạn phụ thuộc vào Thượng Thần Hi.”
Doãn Ân Hi sững người, ngượng ngập đến bối rối.

Windy bắt trúng điểm này càng cười rạng rỡ hơn.
“Được rồi, bạn có quyền không giải thích với tôi mà.”
“Windy!”
“Thật ra tôi cũng không đành lòng, nhưng mà tôi chấp nhận lời từ chối của bạn.”
Ân Hi đứng lên nắm lấy đôi bàn tay của Windy, tươi cười xúc động: “Cảm ơn bạn, Windy! Cảm ơn bạn đã ủng hộ mình.” Ân Hi vuốt nhẹ chiếc váy công sở đang mặc trên người, lần nữa nói cảm ơn.
Hai người nhìn nhau tựa như sắp phải chia xa.
Tiếng chuông điện thoại reo lên Windy vừa đi trên đường vừa bắt máy.
“Alo! Windy nghe đây.”
“Windy! Lần này cô hại văn phòng luật sư của chúng ta rồi có biết không? Ứng cử trở thành đoàn luật sư cố vấn cho Lục thị đã bị đánh rớt, chính vì cô làm cố vấn pháp lý cho công ty Dật Vĩ đã làm mất lòng rất nhiều công ty phát triển.”
Windy chậm lại bước chân, khẽ nhíu lại chân mày: “Đất Hong Kong này rộng lớn không lẽ văn phòng luật sư của chúng ta không có đất dụng võ ư?”
“Cô là thiên kim tiểu thư và được Lôi thị chống lưng cho nên đâu có nỗi lo lắng như chúng tôi.

Cảm giác bàn tiệc thịnh soạn dọn ra trước mặt lại bị kẻ khác xơi hết, nghĩ xem có giận không?”
“Thật lấy làm tiếc!”
Windy dứt khoát tắt máy, bước ra lề đường thở một hơi dài não nề.
Lúc này có một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, không phải taxi mà người trong xe hạ kính xuống vẫy tay không ai khác chính là mẹ của cô.
“Mami!”
“Mới nghỉ trưa đã thở dài rồi à? Sáng nay bận lắm sao?” Linda ở trong xe tươi cười nhìn con gái hỏi.
Windy nhún vai, gượng nở nụ cười sau đó kéo mở cánh cửa ngồi xuống cạnh mẹ mình.

“Ăn trưa xong hai mẹ còn mình đến cửa hàng thời trang chọn cái đầm nha!”
“Hay lắm! Mẹ đi dự tiệc hả? Để con giúp mẹ chọn vài bộ trẻ trung hơn, đỡ phải mặc màu tối buồn chán nữa.”
Linda lật mở xem tạp chí khẽ nở nụ cười, “Nhưng mẹ thấy màu tối hợp với mình hơn đó.”
“Mẹ mặc hay không cũng đẹp lắm rồi.” Windy khẽ nói nhỏ vào tai mẹ mình tỏ ra ái muội.
Linda nghe thấy thì không khỏi sững sờ và có chút buồn cười, bà liếc xéo cô con gái, cảm thán nói: “Này, con học cách nói chuyện nham nhỡ từ khi nào vậy chứ?”
Windy bật cười thích thú: “Di truyền của cha đó!”
Hai mẹ con nhìn nhau cười, Linda lại quay sang nói: “Tối nay ở nhà ăn cơm với cha mẹ nha! Mẹ đích thân xuống bếp, cha con cũng nói sẽ về nhà ăn cơm.”
“Cha con cũng về ăn cơm hả? Lâu rồi gia đình mình không ngồi ăn chung...”
Nói đến đây thì trông thấy sắc mặt Linda trầm xuống, mặc dù vẫn giữ trên môi nụ cười, bà “Ừm hửm” một tiếng thì đặt quyển tạp chí xuống.

Windy nhất thời nhìn đến thì im bặt không nói gì, cũng xịu mặt cười gượng gạo.

Trang bìa quyển tạp chí chính là hình ảnh của cha cô cùng các minh tinh trẻ vây quanh đi kèm một biểu tượng dấu chấm hỏi lớn.

Có lẽ nội dung bên trong càng thu hút hơn cả ảnh bìa mang tính mập mờ này.
Nhưng khi Windy ngước mặt lên quan sát biểu tình của mẹ mình một lần nữa vẫn không nhìn ra điểm nào bất thường.

Bao nhiêu năm nay lời đồn nào cũng có, dù không phải sự thật liệu người vợ nào có sức chịu đựng tốt được như mẹ cô chứ? Dù sao đó cũng là cha của cô, cô lâu nay cũng tương tự như mẹ, phớt lờ và dành đến đối phương sự tôn trọng hết mực.

Mong rằng có thế duy trì được hạnh phúc của gia đình.
Ăn trưa xong hai mẹ con Linda cùng nhau đi mua sắm.

Điểm đến cuối cùng chính cửa hàng lễ phục dạ tiệc cao cấp.

Windy hăng hái giúp mẹ mình chọn rất nhiều bộ cánh sang trọng, quý phái, tâm tình ai nấy đều vui vẻ.
“Hi Jay!” Linda đang đứng ở quầy thu ngân thì bất chợt trông thấy Lục Tuấn tiến đến phía họ, tươi cười nói lời chào.
Lục Tuấn cúi đầu chào trưởng bối, sau đó liếc nhìn Windy có chút ái ngại, biểu cảm rất lạ.
“Nếu con đoán không lầm thì bác cũng đến dự buổi tiệc tối thứ Bảy này chứ ạ? Bác có ngại con mời bác nhảy điệu mở màn hay không?”
“Con có ngại bác cản trở hay không đây?”
Lục Tuấn gãi đầu xấu hổ, những dạ tiệc như vậy thường thì mấy cô minh tinh người mẫu cứ quấn lấy anh không buông, dì Lôi mấy lần trông thấy đều trêu chọc.
Lục Tuấn lại nhìn qua Windy, khí chất điềm tĩnh, trong đầu liền nổi lên ý trêu đùa.

Anh bỏ tay vào túi quần, cười và nói: “Chào cô luật sư cố vấn! Mấy ngày không hẹn hò với nhau rồi.”
“Chỉ nhớ là lần cuối cùng gặp nhau anh nhìn em cười rất là miễn cưỡng.”
“Wow, câu đầu tiên đã khó chịu vậy ư? Có cần trổ tài luật sư trước mặt bác gái như vậy không.”
“Phải ha, dạo này ông ngoại của con thế nào rồi? Vẫn khỏe nhiều chứ?
“Dạ, khỏe mạnh lắm ạ, đi bộ cũng nhanh hơn con.

Ây! Thông minh hơn con, và sắc bén hơn con, chỉ có điều không đẹp trai bằng con thôi.”
Linda bật cười, chưa kịp trêu chọc lại đã nghe Windy đánh đá đáp trả:
“Đẹp trai cũng không nhất thiết phải mặc đồ phụ nữ, ở đây đâu có kiểu nam.”.