Bước Ngoặt Hoàng Kim

Chương 38: 38: Tìm Kiếm Cơ Hội





“Windy! Mình thấy nhiều ông chủ lớn rất nể mặt bạn.”
“Họ nể mặt ba mình thì đúng hơn.” Windy cười trừ.
Hai người rời phòng họp riêng vòng ra khu sảnh tiệc, đứng ở phía trên lầu một nhìn xuống chỗ trung tâm đang náo nhiệt chúc rượu lẫn nhau.

Một vài tiếng hô vang đón tiếp người có địa vị xuất hiện:
“Lôi tổng!” – “Chào ông bà Lôi!”
Ân Hi nhìn quang cảnh dưới tầng trệt xuýt xoa mấy câu: “Hoành tráng thật.

Ở đây đều là những doanh nhân tiếng tăm lừng lẫy, nếu đổi ngược là anh Thần Hi tham gia dạ tiệc chắc chắn anh ấy sẽ háo hức lắm.

Anh ấy rất thích kết giao với những người tài giỏi.”
“Trong ba người đàn ông ở Dật Vĩ, rốt cuộc ai mới là bạn trai của bạn?” Windy bỗng dưng hỏi đến.
Ân Hi ngượng ngùng, lắc đầu đáp: “Không có ai cả.”
“Đêm đó đánh nhau, bạn tuy rằng sốt sắng xem vết thương của Cố Thừa Luân, lại đi xoa bóp tay cho Uông Thành, nhưng...!mình trông thấy sự chú ý của bạn lén lút quan tâm đến biểu hiện buồn bã của Thượng Thần Hi.

Bạn thích anh ta?”
Ân Hi ngạc nhiên nhìn Windy, mắt hạnh tròn xoe, cô không trả lời chỉ im lặng đứng ngây ngốc ở đó.

Cuối cùng thì chính cô cũng không phản đối.
Windy mỉm cười không muốn gây khó dễ, vội kéo tay Ân Hi qua chỗ bậc thang vòng cung đi xuống bên dưới...!Cô vẫn duy trì nắm giữ bàn tay của Ân Hi, di chuyển về phía cặp vợ chồng trung niên đang rất được mọi người hoang nghênh, gọi một tiếng:
“Cha mẹ! Hai người đến trễ thật ha.”
“Windy!” Hai vợ chồng họ Lôi ngỡ ngàng gọi tên, sau đó thì niềm nở bật cười, đón lấy vòng ôm của cô con gái.
Windy giới thiệu Ân Hi cho họ và ngược lại, tuy nhiên sau đó tỏ ra không muốn làm phiền họ giao thiệp bạn bè cho nên lại kéo tay Ân Hi đi chọn thức ăn.

Hai người vô tư hơn hẳn, không màng đến sự tráng lệ sau lưng mình, chỉ nói cười xoay quanh trong chính câu chuyện của họ.
“Bạn đứng đây đợi.


Mình đi lấy xe đón.” Windy nói rồi đi xuống gara lái xe.

Chỉ còn mỗi Ân Hi đứng ở ngoài cửa chính.
Ân Hi hít một ngụm gió mát lấy hai bàn tay xoa nhẹ gương mặt bị gió thổi vào, lúc này đã buốt lạnh.

Cô nghe có tiếng bước chân chậm rải ở sau lưng, cảnh giác quay lại nhìn.
“Không nhìn nhầm mà, Ân Hi!”
Lục Phiến! Sao lại là ông ta?
Doãn Ân Hi theo bản năng sợ hãi lui về sau mấy bước.

Cô bất chợt nhớ đến những lời căn dặn của Thượng Thần Hi, nhớ đến khích lệ của anh ấy, cho nên cô tự nhủ mình phải kiên cường đối mặt.

Cô không cần sợ sệt.

Ông ta sẽ không làm được gì cô.
“Em theo kim chủ nào đến được đây?”
Lục Phiến đưa bàn tay ra muốn chạm vào mặt Ân Hi, nhưng bị cô dứt khoát gạt ngang.

Không chút nghĩ ngợi cô chạy ập ra ngoài đường.
Lục Phiến vì thể diện của mình đương nhiên không hồ đồ đuổi theo, nhìn bóng lưng cô gái nhỏ chạy hối hả.
Ân Hi chân mang giày cao gót, vì chạy trốn trong hoảng loạn nên trượt chân ngã ập xuống dưới mặt đường, đau đớn một trận.
Đúng lúc này Windy cho xe chạy tới, Ân Hi nhận ra gắng gượng đứng dậy đi về xe mở cửa ngồi vào bên trong, hì hục th ở dốc.
Windy nhìn ngược lại chỗ cửa chính vẫn còn trông thấy bóng lưng quen thuộc của Lục Phiến.

Cô nhìn vẻ hoảng sợ của Ân Hi rồi nhìn xuống dưới chân cô ấy đang bị trầy một mảng lớn thì nhanh nhẹn lấy khăn ướt giúp bạn mình lau đi vết máu và chỗ bụi bẩn.
“Ivy! Bạn sao lại sợ hãi như thế? Lục Phiến khó dễ đến bạn sao?”
Ân Hi lắc đầu: “Không có.


Mình chỉ tự dọa bản thân chạy loạn thôi.”
Ân Hi tỏ ra thản nhiên tự lau vết thương ở chân, còn cố gắng nở nụ cười: “Bạn lo lái xe đi.

Mình không hề gì.

Thật là vụng về quá.”
Windy cho xe chạy ra khỏi khuôn viên khách sạn vòng ra đường lớn.

Không ngờ chưa chạy đc bao xa liền bị một chiếc xe khác ép sát vào lề rồi cố ý phanh gấp, khiến Windy và Ân Hi bị dọa sợ nín thở một trận.
Lúc bàng hoàng ngước mặt lên thì trông thấy một cô gái trẻ đẹp hạ kính xe ló đầu ra cười đắc ý: “Xe thật tốt quá! Gửi lời cảm ơn của tôi đến cha cô nha.

Bye!”
Chiếc xe đó được cô gái điều khiển chạy mất.

Windy dõi theo sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, còn Ân Hi ngược lại không hiểu gì.
“Windy! Bạn ổn chứ?”
“Xin lỗi, liên lụy đến bạn.”
Ân Hi nhìn theo ánh đèn xe khuất xa muốn hỏi rồi lại thôi, chỉ qua loa nói: “Trễ rồi, chúng ta tranh thủ về nhà thôi.”
Windy gật đầu cho xe tiếp tục chạy đi.
“Hai triệu lần một!”
“Hai triệu sáu!” – “Hai triệu tám!”
Người dẫn chương trình đấu giá đất không ngừng nói qua micro, rất chú tâm quan sát từng cái đưa tay của những doanh nghiệp tham gia đấu thầu mảnh đất.
“Hai triệu tám lần một!” – “Hai triệu tám lần hai!”
Một bàn tay bất chợt đưa lên cao, MC nhìn thấy thì kêu lên: “Ba triệu!”
Thượng Thần Hi đảo mắt nhìn quanh hồi hộp không kém.


Sau đó thì nghe được MC kêu thêm mấy tiếng: “Ba triệu lần thứ nhất! Ba triệu lần thứ hai!” Chuông điện thoại trong hội trường reo lên, một cánh tay khác lại giơ cao.

MC tiếp tục thông báo: “Người này trả ba triệu hai.

Có ai trả cao hơn không?”
Thượng Thần Hi hồi hộp nhìn qua ông chủ Châu bên cạnh, sắc mặt ông ấy tỏ ra khó chịu nhưng vẫn đủ điềm tĩnh đưa tay lên cao ra giá thay vì để trợ lý bên cạnh hành động, cho thấy chính ông ấy cũng rất đỗi nôn nóng.
MC lại thông báo: “Ba triệu tư!” – “Ba triệu tư lần thứ nhất!”
Thượng Thần Hi muốn quay sang chỗ doanh nghiệp vừa rồi ra giá ba triệu hai để xem họ có động thái mới không, chỉ là thông báo của MC vẫn vang lên bên tai: “Ba triệu tư lần thứ hai!”
Hai kẻ đại diện cho doanh nghiệp kia cũng nhìn sang bên đây rồi bực dọc đứng bật dậy, cùng lúc MC gõ cây búa gỗ xuống bục hô lớn: “Ba triệu tư lần thứ ba! Thành giá!”
Ông chủ Châu, Thượng Thần Hi và trợ lý đi ra khỏi trung tâm đấu thầu đất, vừa đi vừa bàn luận chuyện thầu đất hồi hộp vừa rồi:
“Nhìn dáng vẻ hai tên kia rõ ràng muốn giành mua miếng đất ấy, nghe xong cú điện thoại liền đổi ý.”
“Mặc kệ bọn nó.

Muốn giành với tôi ư? Tôi chơi tới cùng mà.

Cậu biết không, đó là mảnh đất phong thủy, tôi nhất định ăn chắc trong tay.”
“Chính là vì cú điện thoại đó?” Thượng Thần Hi thắc mắc hỏi.
Ông chủ Châu đánh giá Thượng Thần Hi một lượt càng nhìn càng thuận mắt, ông vui vẻ nói: “Cậu cũng thông minh lanh lợi lắm! Từ ngày có cậu theo bên cạnh tôi làm gì cũng được thuận lợi và toàn thắng, hôm nay lại thầu được mảnh đất, tôi thấy mình được may mắn hẳn ra.

Khá lắm!”
“Tôi theo ông chủ Châu học hỏi thì đúng hơn, nhưng lại có tiền vào túi của mình nữa.”
“Tôi là dân nhà quê, theo tôi để học nuôi heo sao?” Ông chủ Châu bỏ tay vào túi quần sảng khoái cười một cái.
Thượng Thần Hi cũng cười theo ông: “Tôi thấy ông giơ tay một cái là 200 nghìn, nếu nuôi heo mà được khá như vậy thì cũng nên học lắm chứ.”
Ông chủ Châu thích thú cười vỗ vỗ tay vào vai Thần Hi.

Lúc này bên lề đường đã có tài xế chạy đến đón bọn họ, nhưng chưa kịp mở cửa xe ra đã có một thanh niên mặc vest lịch sự chạy đến lôi kéo ông chủ Châu và Trợ lý.

Thượng Thần Hi tuy rằng không hiểu cớ sự nhưng thông qua mấy câu của người nọ thì đoán biết anh ta là nhân viên môi giới của một công ty địa ốc, muốn thương thảo với ông chủ Châu mua lại một miếng đất khác.
Ông chủ Châu tỏ ra khó chịu phớt lờ đối phương, trợ lý bên cạnh tinh ý liền đưa tay ngăn cản nhân viên môi giới kia lại dành lối đi cho ông chủ Châu bước lên xe.


Thượng Thần Hi mở cửa xe ngồi vào chỗ ghế phụ.

Trong chốc lát xe đã lăn bánh chạy mất, qua kính chiếu hậu có thể trông thấy dáng vẻ bất lực của nhân viên môi giới bỏ lại phía sau.
“Không có chuyện gì chứ ông Châu?” Thần Hi quay đầu xuống hỏi thăm.
Ông chủ Châu bắt chéo chân tỏ ra thản nhiên nhún nhẹ vai, ông đáp: “Mấy công ty địa ốc tào lao, muốn trả 20 đồng một thước mua hết mảnh mất khu Thượng Thủy của tôi.

Thực sự nghĩ tôi dân nhà quê rồi không hiểu biết sao? Hừ...”
Thượng Thần Hi thấy ông Châu bật cười anh cũng cười theo, tuy nhiên trong đầu lại mường tượng những tính toán ở trong đầu.
Lúc này xe của ông chủ Châu đã chạy đến một bãi đậu xe chở hàng khu Thượng Thủy – Tân Giới.

Mọi người bước xuống xe, nhìn quang cảnh xung quanh một lượt.
Thượng Thần Hi không dám tin đây chính là mảnh đất được nhắc tới, bao quanh bởi nông thôn và mấy đồi thấp, chẳng nhìn ra có giá trị kinh tế gì hết.

Nếu không phải trước đó chắc chắn thông tin từ miệng của Cố Thừa Luân thì anh cũng e dè về tính sự thật.
Ông chủ Châu bật quẹt lửa châm một điếu xì gà rít một hơi dài, ánh mắt đảo quanh một vòng đầy vẻ suy tính: “Chính là chỗ này, sâu bên dưới có một lớp bùn dầy, theo khảo sát địa chất thì không thể đóng địa cơ làm nền móng xây nhà cao tầng, nói chính xác là không đáng giá.

Nhưng mà tôi không ngại, trước mắt cho làm bãi đậu xe đi.”
“Có phải xung quanh thực sự đều có một lớp bùn không vậy?”
Ông chủ Châu ngược lại nhíu chân mày, quơ tay hướng những nơi lân cận: “Chỉ do tôi không may.

Xung quanh đã bị Thượng Thần và các nhà phát triển khác hợp sức mua lại hết rồi.

Trong tương lai tôi đoán nhất định có dự án phát triển.

Thật ra bây giờ họ trả giá cao hơn một chút tôi sẽ bán cho họ, tránh nhìn thấy người ta hốt bạc đầy mâm làm mình chướng con mắt.”
“Đừng bao giờ nóng lòng.

Như ông nói là không có ngại đó mà.” Thượng Thần Hi cười nói.

Tia mắt được ánh hoàng hôn chiếu thẳng vào đặc biệt sáng lấp lánh..