Cố Thừa Luân nôn thốc nôn tháo ở dưới hầm đỗ xe, mặt mày tái mét như vừa bị rút cạn máu.
Thượng Thần Hi vừa hay từ chỗ thang máy bước ra trông thấy cảnh tượng trước mắt thì hối hả chạy tới:
“Không uống được thì đừng cố, mày mới vừa khỏe, đâu cần thiết đày đọa chính mình.” Vừa phàn nàn vừa dìu Cố Thừa Luân đang loạng choạng đến chỗ bậc thềm ngồi nghỉ.
Cố Thừa Luân gạt tay Thượng Thần Hi ra khỏi, ý tứ xua đuổi: “Mày cứ mặc tao, đừng vì tao chạy ra đây mà không thể bồi bên ông chủ tiếp chuyện.
Mày cũng biết tánh cậu út của tao rồi, miệng lưỡi rất khôn khéo, không có mày ở đó sẽ giành hết tiếng tốt.”
“Chính vì mày không muốn làm cậu út khó xử cho nên đã nhận lời ăn bữa cơm thân mật này?!” Thượng Thần Hi chống hai tay vào thắt lưng, biểu tình trịnh trọng cảnh báo: “Bữa cơm vừa rồi không hề đơn giản, mày biết không? Nữa là, mày tưởng Lôi Kình hào phóng tặng mày thẻ hội viên chỉ vì muốn tìm bạn chơi cùng thôi sao?”
Cố Thừa Luân hít một ngụm gió mát cho khuây khỏa, bình thản đáp lời: “Tao biết chứ, giá trị chiếc thẻ đó là bao nhiêu...”
“Tao rất rõ con người của Lôi Kình! Ông ta chịu bỏ tiền ra, nhất định sẽ lấy lại lợi nhuận gấp đôi thậm chí là gấp ba gấp bốn lần từ trên người mày.
Bắt đầu từ bữa cơm vừa rồi mày đã không thể tách khỏi ông ta.
Con người đó vô cùng xảo huyệt.”
Cố Thừa Luân lảng tránh, ánh nhìn mông lung, nhưng lời nói lại rất vào trọng tâm...!“Tao cũng không có nói là tao không nghĩ như mày mà!”
Thượng Thần Hi khựng lại, có vẻ bàng hoàng không dám tin.
“Cái gì, mày nói vậy là sao?”
"Thì cũng là mày nói với tao đừng tự đi vào ngõ cụt, thế gian này cười nghèo chứ không chê giàu.
Không muốn bị người khác chà đạp thì phải tìm cách đi thật nhanh.”
Thượng Thần Hi nóng nảy chất vấn: “Vậy khi đó mày đã trả lời tao thế nào chứ hả?”
“Thế thì bây giờ mày lấy cái gì trách ngược lại tao?”
Cố Thừa Luân đối đáp như vậy càng xa lạ hơn trong mắt Thượng Thần Hi lúc này, hắn thực sự không hiểu nổi.
Mặc dù nóng nảy bực mình vì thái độ dửng dưng của thằng bạn nhưng Thượng Thần Hi vẫn nhẫn nại nói ra suy nghĩ thật tâm trong lòng mình:
“Mày là bạn tốt cũng là ân nhân của tao, chẳng qua tao không muốn lại dồn ép mày làm những chuyện mày không muốn, mày có hiểu không?”
Cố Thừa Luân rơi vào trầm tư, xúc động đứng bật dậy tiến về chỗ chiếc xe đang đỗ, vừa đi vừa làm như thản nhiên phân trần cho Thượng Thần Hi hiểu rõ lý do anh đưa ra quyết định ngày hôm nay, và hoàn toàn không phải là nông nỗi.
"Em tao ở bên đó còn nợ người ta mấy triệu...!Dù sao cũng phải nhanh chóng giải quyết tao mới an lòng."
"Sao?" Thượng Thần Hi kinh ngạc đuổi theo dáng vẻ thê lương của thằng bạn: "...!chẳng phải nói đã giải quyết xong xuôi và thỏa đáng mọi chuyện rồi?"
"Khi đó mẹ và em của tao đều nằm trong tay bọn chúng, tao thực sự không thể liều lĩnh hơn mà nhận định món nợ đó, gồng gánh trên vai.
Tao nghĩ mình cần phải tìm lối thoát."
"Okay! Tính như một triệu, suy cho cùng, chỉ cần là xoay sở một triệu thôi mà, mày cũng không cần khổ sở tự ép mình nhập bọn với đám người ô hợp kia!" Thượng Thần Hi kích động khuyên ngăn.
Hắn thật không nỡ nhìn một Cố Thừa Luân chính trực nguyên tắc phải dẹp bỏ tự tôn và kiêu hãnh đi vào bước đường tăm tối khom lưng cúi đầu như hắn.
"Mày nghĩ tao làm việc thiếu tính toán vậy sao?"
"Nếu như mày chỉ vì muốn vượt qua giai đoạn khó khăn này cũng đâu cần bó buộc ý chí trên người Lôi Kình, chịu để ông ta thao túng!"
"Đương nhiên là vì tao không chỉ muốn lấy của Lôi Kình một triệu ít như vậy!" Cố Thừa Luân mỉm cười, vừa thê lương lại có phần khích lệ ngược lại dành cho Thượng Thần Hi.
Cố Thừa Luân tỏ bày một cách rõ ràng hơn:
"Tin tao đi Tép Nhỏ! Lần này tao đã nghĩ kĩ và thực sự giữ lòng quyết tâm.
Tao không muốn tiếp tục cuộc sống khờ dại như trước đây nữa..." Giọng Cố Thừa Luân chùng xuống, "Tao đã làm việc rất cố gắng nhiều năm qua, luôn là đổ ra mười phần công sức thì chỉ nhận được năm phần thành quả...!Cho nên tao bây giờ không phải là tự hành hạ chính mình.
Cũng như trước đây mày đã nói, tao làm người thật ra chỉ biết ích kỷ, ôm lấy cái nguyên tắc cứng ngắt đó để sống."
Thượng Thần Hi hoàn toàn chết lặng.
"...!Chỉ bằng vài thủ pháp thương mại Lôi thị dễ dàng thao túng thị trường cổ phiếu, khiến cha tao rơi vào cảnh khốn cùng.
Tao hận ông ta kỳ thực vô nghĩa, tao nhầm rồi, tao nên tự trách mình mới phải.
Trách mình đã gần 30 tuổi mà không có thành tựu gì, không thể chăm lo cho mẹ và em gái...!Giờ đây, vì người thân của tao, vì người con gái mà tao yêu...!tao cần tính toán mỗi bước của mình, tiến thật xa hơn nữa.
Tao phải tạo dựng hạnh phúc cho người tao yêu, muốn thấy cô ấy sung túc đủ đầy, không thể cùng một con người nguyên tắc nghèo hèn như tao sống cảnh lo củi lửa cơm nước..."
Thượng Thần Hi chấn động, trước mỗi lời Cố Thừa Luân nói, thực sự đã hoàn toàn bị đánh gục, môi hắn mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời làm sao.
Cuối cùng cũng thốt ra một câu gãy gọn, nhưng hầu như biết được câu trả lời: "Mày...!muốn nói đến ai vậy?"
"Là Ân Hi!" Ánh mắt Cố Thừa Luân ngập tràn sự ấm áp, "...!mặc dù hiện tại cô ấy đối với tao vẫn còn khoảng cách nhưng mà tao rất rõ vị trí của cô ấy ở trong lòng tao thế nào."
Mải nói, mải chìm đắm trong suy tư miên man, Cố Thừa Luân hầu như không nhìn thấy được vẻ xốn xang đầy bất đắc dĩ hiện trên gương mặt góc cạnh của Thượng Thần Hi.
Cố Thừa Luân cúi mặt mỉm cười, trong đầu dệt ra tương lai đẹp đẽ của hai người...!Quay sang, lại bắt gặp vẻ mặt u ám của Thượng Thần Hi, chợt nhớ đến chuyện giữa hai người họ ngày trước, anh không khỏi thẳng thắn bật hỏi theo bản năng: "Mày thấy ngại?"
Thượng Thần Hi cũng rất thành thật với chính mình, biểu tình trăn trở đầy hối tiếc, lúc có được không biết trân trọng giữ cho mình, đến khi mất rồi cũng không nên lưu luyến tìm về.
Lý lẽ đó, hắn thấu rõ và cam lòng rồi! Huống hồ đối tượng còn là người bạn già ưu tú của hắn, Cố Thừa Luân.
Muốn không chết tâm thì được sao?!
Hắn trầm giọng nói, tia mắt vô định nhìn về đằng xa: "Vì người đó là Ân Hi cho nên mày mới dễ thay đổi, còn đánh đổi nguyên tắc làm người của mày nữa...!Mày cần hỏi tao mà làm gì?!"
"Điều tao muốn hỏi là cả hai thứ?"
Tình cảm và quyết định sự nghiệp sao, Thượng Thần Hi giống như bị thê lương bao trùm lấy...!bên tai là giọng nói chân thành của thằng bạn.
"Tao muốn đạt được cả hai thứ..."
"Đáng tiếc, cả hai thứ đó...!tao đều không có tư cách để nói."
Cố Thừa Luân trầm tư, trực nhìn về phía Thượng Thần Hi, lại hỏi thật lòng: "Mày có khi dễ tao không?"
Đến cuối cùng, anh đã thay đổi lập trường làm người, so với cố chấp của Thượng Thần Hi thì không đáng gì...
"Tao lại không có tư cách đó..." Thượng Thần Hi thả lỏng người: "Thành thật mà nói, con đường tao đang đi bản thân tao cho là đúng.
Ngày trước mày không muốn đi, tao tôn trọng mày.
Giờ đây mày có hứng thú, tao sẵn sàng hoan nghênh mày.
Nhưng mà Lôi Kình là một kẻ thâm hiểm, chúng ta mưu cầu lợi ích từ chỗ một tên cáo già luôn phải cẩn trọng.
Tao không khi dễ mày còn phải canh chừng mày.
Tao chỉ muốn nhắc mày, đã đi bước đường này thì không thể quay lại."
Hai người nhất thời rơi vào im lặng.
...nhìn ra được quyết định cuối cùng!.