Bước Ngoặt Hoàng Kim

Chương 117: 117: Đòi Nợ





“Bây giờ Helen không còn là bạn gái của cậu, chúng tôi đương nhiên không có quyền gặng hỏi chuyện riêng gia đình cậu, đồng thời chúng tôi cũng không có trách nhiệm phải giúp cậu làm bất cứ chuyện gì.

Cậu là người đầu tiên bỏ vốn cho Helen tạo dựng sự nghiệp, ân tình đó 1 triệu không có đáng là gì.

Tôi là người biết phân nặng nhẹ, không hề chấp chuyện vật chất này đâu.”
Cố Thừa Luân vô cùng kinh ngạc.

Những lời này nghe vào tai kì thực không khác nào đang sỉ nhục anh.

Anh vốn không phải đòi lại ân tình, hay nghĩ rằng Helen phải có trách nhiệm này với anh.
Nhưng còn chưa đợi anh lên tiếng bà Trương lại nói tiếp tục:
“Nhưng cậu nói cũng không hề sai, 1 triệu không phải là con số nhỏ.

Trước đó cậu lên tiếng mượn tiền Helen, có lẽ trong lòng biết chắc được Helen nhất định cho cậu mượn, vì cậu xác định trong lòng nó vẫn còn có cậu.

Rõ ràng cậu đã có loại suy nghĩ đó, nhưng tôi hôm nay dứt khoát phải cắt đứt suy nghĩ ấy trong đầu cậu.”
Cố Thừa Luân không khỏi kích động, lập tức phân trần: “Bác à, có vẻ như bác đã nhầm lẫn, thật ra trong chuyện này...”
“Hay cậu cứ coi như bản tính của tôi hơi bi quan, đừng có chấp nhất hay tính toán với tôi qua lời nói, vậy ha.

Tôi chỉ muốn nhấn mạnh cho cậu hiểu, việc Helen cho cậu mượn tiền là vì bản tính nó thương người.

Cậu là người có tình có nghĩa, thông cảm cho tương lai của nó, nhưng đừng có trông mong chuyện vô ích như thế.

Còn số tiền đó, cậu không cần chấp nhất, có thể coi là mượn, cũng có thể xem như bù đắp phần tổn thương cho mình thời gian qua.

Tôi chỉ mong sau lần này, mọi thứ được rõ ràng dứt khoát.”
Cố Thừa Luân không thể gắng gượng thêm được nữa trước lời lẽ áp đặt đầy thành kiến và đả kích lên người anh như thế.


Nội tâm cứ cồn cào xúc động khiến anh không thở được, anh đã rất mệt mỏi.

Anh đứng bật dậy, mở ví rút tiền mặt để lên bàn, xem như thanh toán bữa ăn ngày hôm nay.

“Tiền thì cháu đã mượn rồi, bác nghĩ cháu như thế cháu cũng không có lời nào biện bạch thêm.

Bác nghĩ cháu dây dưa tình ý gì cũng được, nhưng cháu nhất định thu xếp số tiền đó trong khoảng thời gian nhanh nhất.

Bởi vì thực tế cháu không muốn nợ mẹ con bác bất cứ thứ gì.

Xin lỗi bác cháu phải đi trước.”
Cố Thừa Luân nói rồi liền gật nhẹ đầu chào bà Trương vội quay lưng đi.

Buổi chiều tan sở, Uông Thành lại chịu khó đón tàu điện ngầm đến tận chỗ làm tìm anh.
Anh cả ngày không mở điện thoại, lúc này xem trong máy nhắn, mới biết Ân Hi cũng đang rất lo lắng cho anh.

Anh lái xe muốn đưa Uông Thành đến đâu đó ăn chút đồ.

Cả ngày hôm nay anh hầu như để bụng trống.
Nhìn Cố Thừa Luân trầm ngâm nặng nề, Uông Thành càng thêm nóng lòng.

Anh không khỏi nài nỉ:
“Mày nói chuyện đi được không? Tao không phải con sâu trong bụng của mày, không biết mày muốn gì? Càng không biết mày đang có chuyện gì, tay của mày bị thương, có phải bị đám người đó chém hay không?”
Cố Thừa Luân miễn cưỡng lên tiếng: “Tao đã nói không có gì.”
“Không có gì, không có gì.

Mày có biết mọi người rất lo cho mày hay không? Đêm qua Ân Hi không an tâm bảo tao phải tìm gặp mày hỏi thăm mọi chuyện.

Mày đó, về tới Hong Kong cũng không thèm nói cho tao hay.”
Cố Thừa Luân vẫn im lìm không nói.

Uông Thành nhìn thấy thì không khỏi thở dài.
Phía sau chiếc xe bóp còi inh ỏi.

Đoán chừng muốn Cố Thừa Luân chạy nhanh.

Vì làn đường bên kia cũng có xe, không thể vượt lên trên qua mặt.
Chiếc xe phía sau lại tiếp tục ấn còi, khiến Uông Thành và Cố Thừa Luân đang buồn bực càng thêm phiền.
“Hay là mày...”
“Tao không muốn vượt quá tốc độ cho phép.”
Uông Thành hết nói nổi.
Đợi đến đèn đỏ, Cố Thừa Luân liền cho xe dừng lại.

Chiếc xe bên dưới lại tiếp tục ấn còi.

Sau đó giống như cố ý, va mạnh vào đuôi xe, khiến Uông Thành và Cố Thừa Luân ngồi bên trong bị kinh động.
Có vẻ như không nhịn được nữa, nhóm người bên trong đã tức giận xuống xe.


Cả đám 4 người hung hăng đập vào cửa kính bên ngoài, không ngừng mắng chửi.
Cảnh tượng này thực sự quen thuộc.

Cố Thừa Luân nghiến răng.
Uông Thành mở cửa xe ra ngoài lý luận với bọn người đó, tiếng còi xe xa xa cũng thay phiên nhau inh ỏi.
Đầu óc Cố Thừa Luân căng như dây đàn, bao nhiêu âm thanh vùi dập vào đầu.

Tiếng quát nạt của gã đàn ông bặm trợn tối đêm đó khi đụng vào xe của anh, xấc xược ngang tàng.

Lời chua ngoa thành kiến của bà Trương cũng len lỏi từng chút một.

Những âm thanh thô lỗ của bọn người Bắc Kinh...!và rồi đến tiếng r3n rỉ sắp chết của tên cướp.
Mọi thứ trên đời này quả thực không có công đạo, không có nguyên tắc nào có thể đối ứng cho được.
Sự khốn nạn ấy sao phải cứ nhằm vào anh?
Cố Thừa Luân nghiến chặt răng, dứt khoát mở cửa xuống xe.
Uông Thành trông thấy vẻ mặt hầm hầm của Cố Thừa Luân thực sự không an tâm, vốn biết bạn mình đang nhiều chuyện phiền não, nghĩ rằng vẫn không nên dây dưa với bọn người này.
Tuy nhiên giây kế tiếp Uông Thành quả nhiên choáng váng.
Cố Thừa Luân cầm chiếc mỏ lết, khống chế một tên sỉ vả ngón tay vào mặt anh, mạnh bạo dùng mỏ lết đánh liên tục lên người tên lưu manh bặm trợn đó.

Ánh mắt căm phẫn như muốn giết người.
Uông Thành ngây người ra nhưng kịp thời bắt cánh tay của Cố Thừa Luân ngăn cản lại, giọng run lên: “Dừng tay! Luân! Sẽ chết người đó.”
Cố Thừa Luân dừng lại, nhìn vết thương cũ trên tay mình chảy máu, mới biết vừa rồi anh đã ra sức mạnh bạo thế nào.
Cả đám người bọn họ gây huyên náo, cuối cùng cũng bị bắt giải đến cảnh sát.

Uông Thành làm thủ tục bảo lãnh Cố Thừa Luân, phàn nàn mấy câu:
“Thủ tục bảo lãnh dài dòng như thế thật phiền.

Làm mất thời gian quá.”
“Ra ngoài tao rút tiền trả lại phí cho mày.”
“Bỏ đi.

Mày nhìn mày đi, mặt mày tái nhợt, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe trước vẫn hơn.”
“Ừ.”
“Luân! Tao thật không hiểu, đụng xe nhỏ nhặt như vậy, sao mày lại cố ý ra tay đánh người làm lớn chuyện.


Lỡ như bị khởi tố, không biết phải tính sao? Mày làm cho Chính phủ, không biết có bị ảnh hưởng gì hay không?”
Uông Thành và Cố Thừa Luân vừa đi dọc theo hành lang vừa nói.
“Xử ra sao cũng mặc.

Mày đừng phiền tao nữa.”
“Tao không hề làm phiền mày, còn trông cậy vào mày nữa sao? Lúc nãy hung bạo cứ như muốn giết người, trước đây mày đâu phải mất kiềm chế như vậy.”
“Mày đừng có nhắc đến trước đây với tao nữa được không?” Cố Thừa Luân hét lớn.
Uông Thành ngây người, vẻ mặt cứng lại.
“Mày, mày bậy lại nữa rồi.

Có cần lườm tao như sắp ăn thịt vậy hay không?
Anh chưa từng thấy Cố Thừa Luân nóng giận quát nạt anh như thế bao giờ.

Nó hôm nay đúng thực đã phát điên.

Uông Thành nhịn xuống, trầm thấp giọng quan tâm hỏi:
“Luân! Có phải mày đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Có thể nói cho tao biết?”
“Tao rất mệt, tao muốn về nhà.”
Cố Thừa Luân nhốt mình trong căn phòng tối.

Những âm thanh kia lại rượt đuổi trong tâm trí anh.
Anh ngồi yên ở đấy nhưng tưởng chừng sắp phải nghẹt thở.
Anh gượng dậy, ra ngoài tìm món gì đó lót dạ, sau đó ra ngoài thả bộ hứng gió mát.
Lúc vòng về khuôn viên trong khu chung cư thì trông thấy chiếc mui trần màu đỏ đỗ phía trước.
Người trong xe không cần nhìn cũng đoán biết là Helen..