Bước Đến Bên Em

Chương 4: Chúng ta sẽ mãi như vậy




Những ngày tháng tiếp theo có lẽ là thời gian đẹp nhất của cô. Thời gian hai người họ ở bên nhau cũng nhiều hơn, cuộc sống của cô có nhiều màu sắc hơn kể từ khi có Đường Tử Hiên. Mỗi lần hắn thi đấu bóng rổ cô đều đến xem, cũng thường xuyên mang nước cho hắn mỗi khi luyện tập. Thỉnh thoảng Đường Tử Hiên đưa cô đi chơi, có lúc chỉ có hai người, có lúc có thêm cả Mạc Kỳ Kỳ. Mạc Kỳ Kỳ luôn tránh không đi cùng nói rằng: "Tao chưa muốn làm kỳ đà đâu. Tao còn phải đi chơi với Minh Vũ nữa." Minh Vũ là bạn trai của Kỳ Kỳ, hai người bọn họ quả thực đẹp đôi quấn lấy nhau không rời. Lần đi chơi này cô định rủ thêm cả Nhi, nài nỉ mãi, cuối cùng tử Hiên cũng đồng ý. Khi cả ba đã tụ tập đông đủ thì thống nhất địa điểm đến sẽ là quán kem. Cửa hàng này không cách xa trường lắm, là một cửa hàng nhỏ, cách bày trí bên trong khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, hài lòng. Hơn nữa bà chủ cũng rất nhiệt tình.

Ăn được vài thìa kem thì cô thấy có vệt kem dính trên khóe miệng hắn. Cô cười rồi cầm lấy giấy ăn định lau cho Tử Hiên.

" Anh Hiên, mặt anh dính vệt kem kìa, để em lau cho."

Nhi bỗng nói rồi cầm lấy giấy, nhổm người lên lau cho hắn, động tác còn nhanh hơn cô. Cô nhìn nó với ánh mắt nghi hoặc rồi phủ nhận ngay, có lẽ nó chỉ là có lòng tốt thôi. Nhưng sao cô luôn có cảm giác ánh mắt của Trần Bảo Nhi dành cho Tử Hiên không đơn giản chỉ là hâm mộ nhỉ?

Thấy tay Bảo Nhi sắp chạm vào mặt mình, Đường Tử Hiên liền nghiêng đầu ra sau tránh đi.

"Cảm ơn, nhưng để anh tự làm."

Tay của Trần Bảo Nhi để giữa không trung cứng đờ lại rồi ngượng ngùng thu về, cười gượng nói:

"Ha, em chỉ là muốn giúp anh."

"Không cần đâu, cảm ơn em."

Đường Tử Hiên khéo léo từ chối. Quả thật hắn có chút bài xích với cô bé này, nếu không phải vì đây là người mà Tô Lam quý thì hắn còn lâu mới tiếp xúc với cô ta. Sau lần đó, cô luôn thấy nó nhắc tới Tử Hiên. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt mỗi khi nó nhìn thấy cô đi cùng hắn là ánh mắt thù địch chứ không phải là ánh mắt ghen tị đơn thuần như người khác. Nhưng mỗi lần đứng trước mặt cô, Trần Bảo Nhi lại mang cái vẻ mặt thánh thiện đó ra, bộ mặt giả dối này của nó quả thật cô không muốn nhìn dù chỉ là một chút. Hôm nay là tròn một năm hai người quen nhau, tuy thời gian đó không được lãng mạn, suốt ngày chỉ có đóng sách vở là luôn hiện diện, cũng không gặp nhau thường xuyên nhưng lại là thời gian vui vẻ nhất. Kì thi cuối kì cũng vô cùng thuận lợi cũng đều nhờ hắn giúp bổ sung kiến thức.

Ngày kỉ niệm của hai người cũng là lúc một năm học kết thúc. An Tô Lam thức dậy thật sớm vì muốn chuẩn bị một chút. Sinh nhật vừa rồi của hắn cô không tặng gì, chỉ ở bên chúc mừng. Hắn nói: " Ngày sinh nhật hằng năm của anh chỉ cần có em cùng ở bên là đủ rồi." Có được một người như thế ở bên, cô cần trân trọng.

Vừa mới ra khỏi kí túc xá vài bước thì có một chiếc xe ô tô màu đen chặn đường. Cô đang định lách qua thì người ở trên xe bước xuống nói:

"Xin dừng bước"

Cô quay đầu hỏi lại:

"Bác gọi cháu à?

"Vâng, cô có phải là An Tô Lam không?'

Cô cảm thấy gượng gạo, để cho một người lớn hơn cả bố cô nói từ "vâng" với mình, cô không thể chịu được đâu:

"Dạ đúng rồi, nhưng có việc gì sao ạ?"

Nhìn chiếc xe với bộ quần áo mà người này mặc chứng tỏ gia đình giàu đến cỡ nào chứ. Dùng toàn đồ đắt mà tại sao lại tìm cô?

"An tiểu thư, chủ tịch chúng tôi cho mời."

"Bác à, cháu không biết chủ tịch của bác là ai vậy nên cháu không thể đi, hơn nữa, bác đừng gọi cháu là An tiểu thư, gọi cháu là An Tô Lam được rồi."

"Chủ tịch là Đường Phong, cha của thiếu gia Đường Tử Hiên. Hiện tại, Tô Lam tiểu thư, cô có thể đi cùng chúng tôi rồi chứ."

Sau một hồi suy nghĩ cô cũng quyết định đi cùng người đàn ông đó. Một lúc sau xe dừng trước tiệm cà phê nhỏ. Cô xuống xe và bước vào trong với nỗi lo cùng với sự căng thẳng bao trùm. Trước khi đẩy cửa vào trong, cô cố làm cho tinh thần thoải mái, dù thế nào cũng không được để sai xót.

"Chào bác cháu là An Tô Lam."

"Cô ngồi đi."

Đây là bàn nằm phía ngoài cùng, cạnh cửa sổ sát đất, có thể nhìn ra phía ngoài đường phố tấp nập nhưng lại không mất đi vẻ yên tĩnh vốn có trong quán.

"Tôi nghĩ cô cũng hiểu được lí do tôi tìm gặp cô hôm nay. Tôi nói thẳng, cô An, rời xa con trai tôi đi, cô không hợp với nó."

Cô bình tĩnh đáp lời: "Cháu không thể."

" Năm mươi triệu, rời xa nó cô sẽ có số tiền này."

Ông ấy nghĩ cô yêu hắn chỉ vì tiền ư? Cô yêu hắn, tuyệt đối không buông. An Tô Lam cười khẽ:

"Thưa bác, 50 triệu này...chỉ đủ để cháu tránh mặt anh ấy hai ngày."

"Cô..., đồ tham lam. Cô muốn bao nhiêu thì mới đồng ý?"

"Xin lỗi bác nhưng cho dù bác có cho cháu nhiều tiền hơn nữa thì cháu cũng không thể rời xa anh ấy. Cho dù anh ấy chỉ là một người bình thường cũng không sao cả."

Ngừng một chút, cô nói tiếp:

"Cháu sẽ rời xa anh ấy khi mà anh ấy chủ động buông tay. Câu trả lời này chắc không làm bác ưng ý rồi. Cháu xin phép đi trước, chào bác."

Nói xong cô đứng dậy để lại Đường lão cha đang tức giận.

Trên khuân mặt già nua của Hàn quản gia xuất hiện một tia bất đắc dĩ nhìn theo bóng An Tô Lam rời đi.

Rời khỏi quán cà phê, cô thất thần bước đi. Xe cộ vẫn tấp nập, người qua kẻ lại như bình thường. Bóng cô trải dài trên đường trông thật cô đơn, từng câu nói của Đương lão cha cứ quẩn quanh đầu cô. Buổi tối cô vẫn ở cùng Đường Tử Hiên, chúc mừng sinh nhật hắn. Cô dựa đầu vào vai hắn và mỉm cười. Cứ để cho cô ích kỉ giữ hắn bên cạnh. Cô cũng không thể nhớ trước khi gặp hắn cô đã sống cô đơn như thế nào.

"Hiên, em yêu anh. Chúng ta sẽ mãi như vậy phải không?"

Hắn cười ôm cô vào lòng và nói: "Ừ, sẽ mãi như vậy."