Vừa ngồi vào chỗ thì Kỳ Kỳ ghé vào tai cô nói nhỏ:
"Cẩn thận đấy!"
"Cái gì?"
Vừa định hỏi lại cho rõ thì có một giọng nói 'thánh thót' từ đằng sau vang lên khiến cho mọi người có mặt trong phòng học nổi hết da gà.
"Ôi, Tô Lam xinh đẹp của lớp ta đến rồi!"
Giọng nói đó không phải của Đổng Ngọc thì tuyệt không có ai. Cô nàng Đổng Ngọc này một ngày không đi soi mói người khác thì hình như là không chịu được.
"Đổng Ngọc, lại chuyện gì đây?"
Tô Lam mặc dù hỏi cũng không ngẩng đầu lên, tay vẫn tiếp tục lấy sách vở ra để lên bàn.
Đổng Ngọc thấy Tô Lam không thèm ngẩng dầu lên nói chuyện với mình thì cảm thấy rất mất mặt, giọng nói bất giác cao hơn.
"Hừ, An Tô Lam, một người không tài, không sắc, đến cả vòng một cũng...chẳng có gì như cô. Rốt cuộc anh Tử Hiên thích cô ở điểm nào chứ? Tôi cho cô biết, anh Tử Hiên đối với cô chỉ là cao hứng nhất thời, tuyệt đối không thật lòng, cô đừng có mà làm cao. "
Đã là con gái thì ai mà chẳng thích cái đẹp, cô cũng không ngoại lệ. Cái gì nhịn thì nhịn chứ cô không bỏ qua việc này đâu nhé. Hơn nữa, tại sao bọn họ không tìm đến tên hách dịch kia mà nói, cứ tìm cô để công kích như vậy chứ.
"Cắt, Đổng Ngọc, tôi cho cô hay, thứ nhất tôi thế nào cũng không liên quan tới cô. Thứ hai, nhìn lại bản thân đi, cô mang hai trái dưa gang trên người không nặng sao! Mà đâu ai biết được cô có bơm silicon hay không? Đúng không ĐỔNG NGỌC?????"
"Cô...."
Cô mỉm cười chống lại ánh mắt như muốn phát hỏa của Đổng Ngọc. Khuôn mặt cô ta sau khi nghe xong hết xanh rồi lại tím, y hệt cái bảng pha màu, tức giận bỏ đi.
Kỳ Kỳ chạy đến giơ ngón cái tán thưởng.
"Mày không biết đâu, nghe mày nói xong là tao cảm hả dạ cực kỳ. Mà cô ta là con của cậu Đường Tử Hiên đấy, mày tránh xa ra kẻo phiền phức."
" Được, dù sao cô ta cũng không có ác ý."
Hôm sau khi cùng Kỳ Kỳ đến lớp thì thấy mọi ánh mắt trong lớp đều hướng về mình. Cô liền cảm giác có chuyện rồi.
"Dừng, mọi người có thể nói cho mình biết có chuyện gì xảy ra không? Đừng nhìn mình như thế."
Một bạn nữ cười, lên tiếng: "Ha ha, Tô Lam, bạn và nam thần khoa Quốc tế quen nhau thì cũng nên cho mọi người biết chứ. Dù sao thì cũng chúc mừng cậu nhé."
Là tên nào gan to bằng trời dám tung tin đồn rằng cô đang quen tên hách dịch kia? Hừ, nếu để bà đây bắt được thì kẻ đó chết chắc.
"Ai đó làm ơn nói rõ ra một chút được không." An Tô Lam khẽ đề nghị.
"Là thế này, hôm qua sau khi chịu đả kích từ lời nói của cậu thì Đổng Ngọc đã chạy đi mách anh Tử Hiên đòi công đạo. Nhưng mà...haiz, cuộc sống lắm bi ai với Đổng Ngọc. Anh Tử Hiên đã nói thế này...'Đổng Ngọc, Tô Lam là bạn gái anh, em mà động vào cô ấy thử xem, anh sẽ không tha cho em đâu.' "
Cô bạn đó vừa nói vừa diễn vai rất nhập tâm. Còn sắc mặt của cô thì rất tệ. Đùa nhau đấy à! Tên hách dịch, đồ con ruồi, họ Đường kia hại chết cô rồi, ôi danh danh của An Tô Lam cô. Sau khi nghe tin đó thì An Tô Lam luôn tránh né Đường Tử Hiên, nơi nào có hắn cô nhất định sẽ không xuất hiện, nếu bắt buộc phải đi qua thì cô sẽ đợi hắn đi rồi mới lộ diện.
Buổi học hôm nay cô là người về muộn nhất, giờ này có lẽ Đường Tử Hiên cũng đã về ký túc xá nam rồi nên tâm trạng của cô thả lỏng. Đang đi qua vườn trường thì có một bóng người xuất hiện đứng chắn trước mặt cô.
"Em cứ tránh mặt anh là sao?"
Cô giật nảy mình, nhìn lại thì nhận ra đó là Đường Tử Hiên, cô cao có 1m56 còn hắn lại cao tận 1m8, chiều cao chênh lệch quá lớn khiến cô có cảm giác mình giống như em gái hắn vậy. Cô lùi lại mấy bước rồi mới nói: "Tôi đâu có tránh anh. Còn nữa, tôi đồng ý trở thành bạn gái của anh lúc nào?"
Hắn ta thế mà còn nhe nhởn cười được. Cô trừng mắt nhìn hắn, còn hắn thì lại cười tươi hơn.
"Vậy, là bạn gái của anh em không vui ở điểm nào? Anh có nhiều ưu điểm, lại tốt với em. Em có gì không hài lòng mà không đồng ý?"
Cô á khẩu, xét cho cùng thì hắn rất ưu tú nhưng những gì cô cần là lòng thủy chung, cảm xúc thật của cả hai. Cô dám thừa nhận, những ngày tháng vừa qua là những ngày vui vẻ, cô cũng là con người không phải động vật máu lạnh. Nếu nói không có cảm giác với hắn thì là giả nhưng cô luôn cảm thấy trong lời nói của hắn thiếu gì đó, cái thiếu đó khiến cho cô không thể chấp nhận hắn.
"Đồ tự luyến."
"Được rồi, anh tự luyến, nhưng em không thấy anh đáng thương sao. Anh theo em cũng đã được 3 tháng 29 ngày" Dừng một chút hắn cúi đầu xem đồng hồ đeo tay bằng bạc, bên trong có con số 12 được đính kim cương rồi ngẩng đầu lên nhìn cô nói tiếp "Và tính đến bây giờ là được 13 giờ 35 phút."
Cơn gió thổi nhẹ qua khuôn mặt cứng nhắc của An Tô Lam, phải mất vài giây cô mới có thể nghe thấy giọng nói của chính mình.
"Anh để ý từng giây đấy hả?"
Thấy hắn gật đầu, cô có cảm giác hắn ta điên rồi. Nhưng rất nhanh sau đó hắn có bổ sung thêm một câu: "Anh dùng máy đếm giờ."
Lần này thì An Tô Lam hóa đá toàn tập.
"Mặc kệ anh" Nói rồi cô lách qua người hắn đi tiếp. Mới đi được vài bước......"An Tô Lam, có thể anh không được lãng mạn, không như người ta có thư, có hoa...anh không có gì cả. Nhưng, anh không đùa, tình cảm của anh đối với em là thật lòng, không phải là do thú vị nhất thời, em hiểu không. Anh không thể hứa hẹn với em rằng mai sau sẽ cho em một cuộc sống giàu sang phú quý đến hết đời bởi anh không biết mai này sẽ có những chuyện gì xảy ra, không biết mai sau tập đoàn Hoàng Kỳ có thể luôn thịnh vượng hay không. Thương trường giống như chiến trường, cũng có rủi ro tiềm ẩn. Nhưng anh nhất định sẽ làm hết sức để cho người anh yêu có được một cuộc sống thanh bình, hạnh phúc. Bởi vì đó là người anh yêu nên anh sẽ luôn ở bên để bảo vệ, không để cô gái đó bị thương tổn, anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho người đó. Tin tưởng anh được không!"
Bước chân chợt dừng lại. Cô nghe thấy trong giọng nói đó đều là kiên định, cũng chợt nhận ra thứ còn thiếu kia chỉ đơn giản là một điều chắc chắn từ hắn, để cô có thể an tâm tin tưởng mà yêu hắn.
An Tô Lam xoay người chạy đến ôm chầm lấy hắn, sự chủ động này khiến hắn bất ngờ, sau đó là vui vẻ nhận ra rằng cô đồng ý rồi.
"Anh đã nói là sẽ luôn ở bên em không để em bị thương tổn rồi đấy nhé. Em tin, nhất định anh sẽ làm được."
Chỉ vì sợ bị tổn thương nên chẳng dám mở lòng, nhưng ngờ đâu em yêu anh mất rồi.
Sẽ là đau đớn hay hạnh phúc em không biết. Dù sau này bị tổn thương em cũng cam lòng.
Bởi vì tình yêu giống như một hố đen bất tận, dù không biết trong đó là đau thương hay niềm hạnh phúc thì con người ta cũng sẽ tình nguyện nhảy vào đó.
Khi yêu cũng sẽ có lúc con người ta trở nên ngu ngốc, mặc kệ trước đó họ có thông minh hay lý trí đến cỡ nào.
Tình yêu cũng giống như một tách cà phê, chứa đựng cả vị ngọt lẫn vị đắng.