Buộc Chặt Ánh Sáng

Chương 3




Tối qua sau khi xong việc, Vương Quang ê ẩm cả người nhưng vẫn cố đặt đồng hồ báo thức. Sáng sớm thức dậy cậu hít hà mấy hơi rồi đỡ thắt lưng đi đến phòng bếp, vừa đi vừa dật dờ, còn ngáp một cái nữa chứ.

Lời hôm qua Lão Vương nói cậu không đồng ý, nhưng nó vẫn chạm vào đáy lòng cậu. Có thể vì yêu mà sợ nên Vương Quang không muốn mình cứ ngồi không ở đó rồi thoải mái hưởng thụ Nhiếp Thúc đối xử tốt với mình. Cho nên, thừa dịp vẫn còn canh cánh trong lòng lời nói của Lão Vương, Vương Quang thầm nghĩ muốn biểu hiện một chút.

Biểu hiện chính là sáng sớm dậy làm điểm tâm cho Nhiếp Thúc, nhưng cậu còn chưa đến phòng bếp thì đã bị Nhiếp Thúc ôm lấy từ phía sau.

"Bảo bối, đi đâu vậy em?" Nhiếp Thúc nghe tiếng đồng hồ báo thức vang, vừa tỉnh dậy thì thấy bảo bối của anh rời giường. Anh còn tưởng là Vương Quang muốn đi vệ sinh nên không lên tiếng, đợi đến khi cậu ra khỏi cửa thì anh mới thấy bất thường nên bèn tranh thủ xuống giường đuổi theo.

"Em đến phòng bếp." Vương Quang đang ngáp thì bị người ta ôm, cậu lay bàn tay lớn bên hông: "Anh tránh ra nào." Nghe giọng là biết cậu vẫn còn buồn ngủ.

"Em đến phòng bếp làm gì?"

"Em đi nấu cơm, nhanh nào, sắp không kịp rồi."

"Không kịp cái gì?" Nhiếp Thúc dở khóc dở cười.

"Anh bị muộn giờ làm rồi, phòng tài chính trừ tiền thưởng của anh bây giờ."

"Bảo bối à, hôm nay là thứ bảy, anh không có đi làm." Nhiếp Thúc không nhắc nhở cậu rằng hôm qua về nhà ba mẹ ăn cơm là nhằm vào thứ sáu hằng tuần, hôm qua là thứ sáu thì chẳng phải hôm nay là thứ bảy sao.

Rõ ràng là bảo bối của anh ngủ không đủ giấc nên đầu óc chưa hoạt động kịp đây mà.

Ừm, tất cả là do ngủ không đủ giấc chứ không phải lỗi của Vương Quang nhà anh.

Vương Quang nghe vậy thì trừng mắt, xoay đầu qua nhìn Nhiếp Thúc rồi lặp lại: "Thứ bảy hả?"

"Ừ, nên em đừng làm nữa, chúng ta quay về phòng ngủ thêm xíu nữa đi."

Vương Quang bị anh lôi kéo trở về, vừa đi được hai bước thì cậu cảm thấy đau mông không thôi nên bèn xoay người nhào lên lưng Nhiếp Thúc. Anh lập tức cúi người cho cậu leo lên rồi nghe cậu phàn nàn: "Lão Vương đúng là có độc mà."

"Sao vậy?" Nhiếp Thúc cõng cậu đi đến phòng ngủ.

"Ba nói em để cho anh nấu cơm hoài là em không thương anh." Đồng chí Tiểu Vương thêm mắm dặm muối tố cáo Lão Vương: "Làm em sợ đến mức nằm mơ thấy ác mộng luôn."

"Ác mộng gì?" Nhiếp Thúc thả cậu lên giường rồi kéo mền qua đắp lên người cậu, cười hỏi.

"Mộng thấy anh ghét em không nấu cơm nên nổi giận với em." Còn có thể thế nào nữa chớ, Vương Quang bĩu môi, không vui nói: "Em đáng ghét như vậy à?"

"Thế hở." Nhiếp Thúc cũng leo lên giường, rất tự nhiên nhích lại gần Vương Quang.

Anh ôm lấy cậu rồi nghe cậu giận dỗi: "Trong mộng anh siêu tệ luôn."

Nếu Nhiếp Thúc trở nên y chang trong mộng thì dù có độc thân cả đời Vương Quang cũng không ở bên anh đâu.

Mộng tùy tâm sinh, Nhiếp Thúc nghe Vương Quang nói vậy thì biết rõ nguyên nhân tại sao cậu lại nằm mơ như thế rồi. Đơn giản chính là lời nói của ba Vương ảnh hưởng đến cậu khiến Vương Quang cảm thấy quan hệ giữa bọn họ không ổn, sau đó dẫn đến giấc mơ anh tức giận với cậu như thế.

Vấn đề ở chỗ không phải là anh không đủ tốt ở trong mộng, mà là Vương Quang nảy sinh hoài nghi với phương thức ở chung hiện tại của họ, cậu không đủ tự tin.

Trong nhà Nhiếp Thúc có hai anh em, anh trai của anh khá là ưu tú, do bị hào quang chói lóa của anh trai ngăn trở nên từ nhỏ anh đã không được ba mẹ coi trọng, đó cũng là một khoảng thời gian rất khó khăn đối với anh. Vì thế cho nên anh đã tập cho mình thói quen bình tĩnh, thích phân tích mọi chuyện để giải quyết vấn đề.

Với anh mà nói, phương thức duy nhất để giải quyết vấn đề chính là phát hiện ra vấn đề, coi trọng vấn đề rồi sau đó giải quyết nó. Nhất định không được tránh né hoặc bỏ qua, nếu không nó chỉ khiến vấn đề càng khó giải quyết hơn mà thôi.

Với tính cách này của Nhiếp Thúc nên anh mới có thể chủ động, không sợ từ chối mà điên cuồng theo đuổi Vương Quang. Cũng không phải chỉ có một nguyên nhân như thế, còn có một nguyên nhân khác đó là Vương Quang là ánh sáng của anh.

Anh muốn mình và Vương Quang giống như những đôi vợ chồng bình thường khác, mặc kệ có chuyện gì thì đều có thể cùng nhau giải quyết, nắm tay nhau đi đến cuối đời. Đợi đến khi già đi, trong tóc bạc của anh có hình bóng Vương Quang, trong tóc bạc của Vương Quang có hình bóng của anh.

Vương Quang là bạn đời mà anh theo đuổi, là người mà anh yêu, đương nhiên anh sẽ không để Vương Quang thiếu tự tin trong mối quan hệ của bọn họ. Anh nghiêng đầu tựa cả người lên vai Vương Quang, trong lòng sắp xếp ngôn ngữ một thoáng rồi nói: "Đó chỉ là anh giả thôi, em thử nghĩ xem, bây giờ anh đang chân thật đứng trước mặt em, dù em nói cả đời em không nấu cơm thì anh sẽ trả lời thế nào?"

"Còn có thể thế nào nữa." Vương Quang trợn mắt: "Có thời gian thì anh làm, không có thời gian thì dì làm."

Những lời này Nhiếp Thúc đã nói qua rất nhiều lần.

"Anh sẽ trách em rồi xông tới tức giận với em sao?"

"Anh dám!" Vương Quang nghĩ tới đó thì tức không chịu được, cậu thở phì phò.

"Vậy thì đúng rồi." Nhiếp Thúc hôn nhẹ lên trán cậu, nói: "Chúng ta cứ cố hết sức duy trì cuộc sống hiện tại là được rồi, đừng để cho những chuyện vặt vãnh ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta. Hơn nữa, anh thích nấu cơm, thích chuẩn bị bữa sáng, trưa, tối cho em, anh muốn theo đuổi em, muốn cùng em tạo thành một tổ ấm có ý nghĩa. Em thích cơm anh nấu thì đó chính là nguyện ý tiếp nhận tấm lòng của anh, anh cảm ơn em nguyện ý yêu anh còn không hết nữa kìa. Nếu nói tới ác mộng thì lúc em không muốn yêu đương với anh mới chính là ác mộng của anh đấy."

Nghĩ đến tình huống bi thảm mà Nhiếp Thúc bị cậu từ chối liên tục lúc trước, Vương Quang không nhịn được cười, cười đến mức hả hê: "Lúc trước anh đúng là phá của, ngoài thì ra vẻ nhã nhặn, bại hoại nhưng trong lòng thì bứt rứt không yên, em chấp nhận anh là do đầu em rớt vô vũng sình rồi đó."

Vương Quang là người đầu tiên mà Nhiếp Thúc theo đuổi, anh còn cố ý hỏi thăm kinh nghiệm của bạn bè, hỏi han anh trai mình nữa. Cho nên, tổng hợp lại tất cả kinh nghiệm của người ta, anh cố hết sức phô bày ra tài lực và sức ảnh hưởng của mình cho Vương Quang coi. Anh tặng quà cho Vương Quang, tìm văn phòng cho Vương Quang, dùng mối quan hệ của mình giúp cậu phát triển sự nghiệp... Những chuyện này anh làm trong mấy ngày ngắn ngủi khiến Vương Quang sợ đến mức vừa nghe thấy anh tới thì bỏ chạy thật xa, cậu còn báo cảnh sát nói anh là lừa đảo để cảnh sát bắt anh đi nữa.

Cũng may Nhiếp Thúc thông minh, anh nhanh chóng thay đổi sách lược theo đuổi. Nhưng tất cả đều vô dụng đối với Vương Quang, lúc đó Vương Quang biết anh thật lòng, nhưng cậu chỉ cho rằng anh tâm huyết dâng trào nên hoàn toàn không để Nhiếp Thúc có cơ hội tiếp xúc gần gũi với mình, cậu vẫn tiếp tục trốn tránh Nhiếp Thúc.

Nhiếp Thúc không bỏ cuộc, Vương Quang cảm thấy càng áp chế thì anh càng dũng cảm, cậu lại không bằng lòng gặp anh nên không cho anh bất kỳ cơ hội nào cả.

Nhiếp Thúc bị cậu làm cho bó tay, anh đành xin gặp ba mẹ mình đến gặp Vương Quang để cho cậu biết là anh nghiêm túc theo đuổi. Tuy lần đó dọa Vương Quang một trận, nhưng cậu cũng bắt đầu buông lỏng, không còn xoắn xuýt việc Nhiếp Thúc xuất hiện trước mặt mình nữa.

Con đường theo đuổi Vương Quang của Nhiếp Thúc đầy máu và nước mắt, bây giờ, Chủ tịch Nhiếp có quan hệ không tốt với anh, nếu ông muốn thân thiết với cậu con trai này thì sẽ lấy công lao lúc trước ra, rồi sau đó cười nhạo con trai mình một trận.

Bởi vậy, nếu vì thế mà Nhiếp Thúc nằm mơ thấy ác mộng thì cũng hợp lý, Vương Quang càng nghĩ càng buồn cười, cậu cười đến mức giường rung rinh: "Ha ha, anh thảm thật đó, nhưng cũng không thể trách em, biểu hiện của anh cứ như dân nam ác bá đi đoạt lấy con người ta vậy, có quỷ mới tin anh."

Cậu nở nụ cười, còn cười đến mức không tim không phổi, chắc áp lực trong lòng cậu cũng tản đi rồi nhỉ. Nhiếp Thúc yên lòng, anh mỉm cười, ôm chặt rồi hôn lên môi cậu một cái: "Được rồi, anh biết lúc đầu biểu hiện của anh không tốt cho lắm, nhưng không phải mỗi ngày anh đều cố gắng thể hiện bản thân để mỗi ngày em đều yêu anh nhiều hơn một chút hay sao?"

Vương Quang nghe vậy thì tim đập thình thịch, nụ hôn của Nhiếp Thúc khiến toàn thân cậu mềm nhũn, cậu để mặc Nhiếp Thúc di chuyển trên người mình, Vương Quang lập tức mở chân ra ôm chặt lấy eo anh.

...

Chiều chủ nhật chính là thời gian về nhà của Nhiếp Thúc, thời gian này là do ba Nhiếp định ra. Hiện tại Chủ tịch Nhiếp đã sắp về hưu, anh trai Nhiếp Tuấn của anh thì nhận lấy hơn nửa lượng công việc, mẹ Nhiếp cũng bắt đầu buông công việc trong tay cho cấp dưới làm, thời gian hai ông bà ở nhà cùng nhau nhiều hơn trước.

Mỗi tối chủ nhật cả nhà đều tụ tập lại ăn cơm, đây là do ba Nhiếp quy định, nhưng ông thông báo là nếu Nhiếp Thúc không vội thì có thể về sớm một chút, rồi ở đây chơi một buổi.

Ba Nhiếp, mẹ Nhiếp và con trai lớn ở chung một nhà, Nhiếp Thúc thì từ khi còn cấp hai anh đã ra nước ngoài học tiếp, sau đó cũng không ở trong nhà, đợi đến khi hai ông bà sực tỉnh trong mớ công việc bề bộn thì Nhiếp Thúc đã hoàn toàn xa cách với bọn họ.

Có nhiều chuyện trong cuộc sống của Nhiếp Thúc mà hai ông bà thân là ba mẹ ruột cũng không biết, anh cũng không nói cho bọn họ. Gần hai năm nay quan hệ giữa bọn họ mới trở nên tốt đẹp, nguyên nhân chính là do ba Nhiếp xuống nước liên hệ với con trai nên Nhiếp Thúc cũng nguyện ý bắt đầu lại với bọn họ.

Quan hệ giữa ba Nhiếp, mẹ Nhiếp và con trai nhỏ hoàn toàn trở nên tốt đẹp là do hai ông bà giúp anh theo đuổi Vương Quang, cho nên bọn họ không chỉ đối tốt với cậu mà hơn cả là yêu thương. Hai ông bà muốn dụ dỗ Vương Quang có thể dỗ Nhiếp Thúc trở về nhà nhiều lần hơn.

Hai lão đều rất tinh tường, đối với Vương Quang – một người chỉ cần ăn no uống đủ mà không quá ham muốn vật chất thì dùng chiêu bài tình thân để dụ dỗ được. Còn con trai nhỏ của bọn họ nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện đấy, trong mắt đồng nghiệp thì anh vừa dịu dàng vừa ga lăng. Chỉ có ba Nhiếp và mẹ Nhiếp dù làm bất kỳ cách gì cũng không thể đả động tới anh mới biết, thật ra con trai của bọn họ rất vững lòng, mỗi ngày gọi điện cũng không lung lay được tâm của anh.

Còn Vương Quang thì khác, từ nhỏ cậu lớn lên bên cạnh ba mẹ, là một đứa trẻ trưởng thành trong sự yêu thương và quan tâm của người lớn nên cậu rất dễ mềm lòng. Một khi cậu cho rằng mình nhận được sự yêu thương từ người thân thì cậu sẽ không nhận suông không thôi, mà Vương Quang sẽ biếu quà, sẽ phụng dưỡng ba mẹ của bọn họ. Cho nên, đến sớm nửa buổi chiều không phải là ba mẹ Nhiếp tranh thủ được từ chỗ Nhiếp Thúc, mà là tranh thủ được từ Vương Quang.

Gần đây Vương Quang mới biết từ cấp hai Nhiếp Thúc đã rời nhà ra nước ngoài học, một năm mới trở về một, hai tháng. Hơn nữa trong hai tháng này anh cũng chỉ có một, hai lần là được gặp ba mẹ. Từ nhỏ anh không lớn lên cùng với ba mẹ của mình mà anh trưởng thành trong vòng tay của ông bà ngoại.

Trong thời gian anh học cấp hai rồi lên cấp ba thì ông bà ngoại lần lượt qua đời. Sau khi Nhiếp Thúc đến tiễn bà ngoại thì anh trở về nước học cấp ba hai năm, tiếp đó anh tự tay đưa tiễn ông ngoại bị bệnh nặng cho đến khi ông lão qua đời thì ba mẹ Nhiếp mới biết anh đã trở về nước hai năm để chăm sóc ngoại của mình.

Tình thân lãnh đạm đến thế, Vương Quang vô cùng khổ sở, nhưng lúc này cậu đã tiếp nhận lòng tốt của ba mẹ Nhiếp, đâm lao thì phải theo lao, nhưng cũng chính vì vậy nên trong lòng cậu nảy sinh kháng cự, gần đây không quá tình nguyện về nhà họ Nhiếp.

Nhiếp Thúc đã chuẩn bị xong xuôi hoa để tặng ba mẹ của mình, lúc anh dẫn cậu đi thì chỉ thấy Vương Quang lười biếng ngồi trên ghế sô pha ăn khoai tây chiên, trông có vẻ không muốn di chuyển.

"Bảo bối, em thay đồ đi rồi chúng ta về nhà." Lúc nhân viên cửa hàng giao hoa đến thì Nhiếp Thúc cũng thay đồ xong xuôi, hơn nữa anh còn lựa quần áo của Vương Quang để sang một bên.

Vương Quang lười biếng "à" một tiếng, cậu vẫn không nhúc nhích.

"Sao vậy em?"

Trước kia, mỗi khi về nhà anh thì cậu bé lạnh lùng Vương Quang rất tích cực, không cần anh nhắc nhở cậu cũng sẽ biến mình trở nên ngăn nắp, xinh đẹp như một con khổng tước. Nhưng từ tuần trước cậu đã không còn tích cực như vậy nữa, lại còn hơi miễn cưỡng, ngay cả di chuyển cũng không muốn. Nhiếp Thúc nhìn thấy hết, anh hỏi cậu, còn trong lòng thì loại bỏ từng nguyên nhân.

"Em không muốn đi lắm, Nhiếp Thúc à, tối chúng ta hẵng tới." Vương Quang không vực dậy được chút sức nào, bây giờ nhìn thấy ba mẹ của Nhiếp Thúc thì trong lòng cậu cảm thấy không thoải mái cho lắm. Vừa nghĩ đến chuyện hơn ba mươi năm mà anh chỉ chung đụng với ba mẹ mình chưa tới một năm thì cậu đã muốn khóc rồi.

Cậu quyết định phải từ từ xa cách với ba mẹ anh, đừng nói là về sớm một buổi, ngay cả việc ăn cơm cậu cũng dần phai nhạt, tốt nhất là sau này không cần đi, cậu và Nhiếp Thúc mỗi ngày ở bên nhau là được rồi.

"Sao vậy em?" Hơi sai sai, hơn nữa còn có vấn đề, Nhiếp Thúc đi qua, ngồi xuống rồi ôm cậu hỏi.

"Không có gì, em chỉ không muốn đi mà thôi, hay là chúng ta gọi điện nói là có việc nên không đi nữa, được không anh?" Lần trước đi là vì mới nghe được Nhiếp Thúc tâm sự, Vương Quang cảm thấy xấu hổ, qua sông đoạn cầu lập tức thì không tốt cho lắm, bây giờ nghĩ lại thì cậu thấy bứt rứt, nếu có thể thì tốt nhất là không đi.

"Em không muốn đi à?" Nhìn cậu quệt miệng không vui, Nhiếp Thúc chớp mắt hỏi.

"Ừm, em không muốn đi, không muốn." Vương Quang quệt miệng.

"Có thể nói cho anh biết nguyên nhân được không?"

"Không có nguyên nhân!"

"Em không muốn nói cho anh biết hả?"

Vương Quang muốn nói là anh đừng hỏi nữa, nhưng tưởng tượng ba mẹ anh đối xử với anh như vậy thì cậu không thể chịu được, cậu muốn trao cho Nhiếp Thúc tấm lòng chân thật nhất.

Vương Quang lau mũi, nói: "Chỉ là em không muốn mà thôi, bọn họ đối xử với anh cũng không tốt."

Chuyện Nhiếp Thúc thấy chỗ không đúng đã đến rồi.

Nhìn qua thì thấy ba mẹ anh đối xử với anh không có gì là không tốt cả, tuy anh trai thừa kế công ty trong nhà, nhưng cổ phần hiện tại trong tay anh cũng không ít hơn anh trai. Hơn nữa, ba mẹ anh đã lập di chúc, sau này tài sản mà anh nhận được không kém gì anh trai, đây là chuyện ai bên cạnh bọn họ cũng biết.

Ba mẹ anh cũng từng nói với Vương Quang chuyện này cho nên cậu cũng biết rõ, vậy nên không có nguyên nhân gì mà cậu lại nói ba mẹ anh đối xử với anh không tốt cả.

Ba mẹ cho anh tài phú, và đó cũng là thứ duy nhất mà bọn họ cho anh.

Chỉ có Nhiếp Thúc biết rõ anh vẫn chỉ là đứa con mà bọn họ đặt tên mà thôi, anh không ở chung với ba mẹ mình được mấy ngày. Trước kia, dù anh có xin xỏ thế nào thì bọn họ cũng chưa một lần làm bạn với anh, sau này anh không còn cầu xin nữa.

Nhưng mấy năm trước, sau khi công việc đạt được thành công thì bọn họ đã thỏa mãn, đã có thời gian nên họ lập tức nhớ tới anh. Đột nhiên bọn họ áy náy rồi nói là muốn đền bù, thật ra Nhiếp Thúc cũng chấp nhận sự đền bù của họ rồi, anh đã sớm không phải là đứa con vì không chiếm được tình thương của ba mẹ nên oán hận nữa. Cho nên, dưới sự dẫn dắt của lý trí, anh nguyện ý tiếp nhận trở lại bên cạnh họ, chẳng qua là không cách nào thân thiết được mà thôi.

Về sau có Vương Quang nên anh gần gũi họ hơn một xíu, trong một năm này thì một tuần sẽ về nhà ít nhất một lần, anh không muốn những chuyện đó ảnh hưởng đến Vương Quang, nhưng xem ra cậu đã biết không ít.

"Em nghe ai nói vậy? Anh trai của anh à?" Vương Quang vừa dứt lời thì Nhiếp Thúc lập tức đưa ra phán đoán, sau đó anh nhìn sắc mặt Vương Quang thì biết mình đã đoán trúng rồi.

"Ảnh cũng đối xử với anh không tốt." Vừa nhắc tới người nhà của Nhiếp Thúc, trong lòng Vương Quang cảm thấy phiền.

"Cũng không thể trách anh ấy." Nhiếp Thúc bình tĩnh nói: "Anh ấy lớn hơn anh hai tuổi, lúc anh còn bé thì ảnh cũng mới tí tuổi đầu, ngay cả chăm sóc cho mình cũng không xong, anh ấy chỉ là anh trai anh thôi, anh không phải trách nhiệm của anh ấy."

"Được rồi, không phải chuyện của ảnh, nhưng còn ba mẹ anh thì không tốt." Vương Quang lạnh lùng nói.

Nhìn thấy cậu như vậy thì Nhiếp Thúc bật cười đứng lên.

"Anh cười cái gì? Vậy mà anh còn cười được hả?" Vương Quang thấy anh cười thì tức đến mức đẩy mặt anh một cái: "Cười cười cười, gặp ai cũng cười, anh không biết khóc nên mới khiến bọn họ lừa gạt anh, tùy tiện đối xử với anh như thế đấy."

"Anh cười vì anh có em rồi, cũng không ai lừa gạt anh cả, cũng không có ai đối xử tùy tiện với anh, chẳng lẽ chuyện này không đáng cười hay sao?" Nhiếp Thúc cười nói.

Vương Quang nghe vậy thì cảm thấy trong lòng mình thật khó chịu, khó chịu đến mức mắt cậu xót cả lên, ngay sau đó, cậu hít mũi bật khóc.

Nhiếp Thúc cười ôm đầu của cậu: "Đồ ngốc, khóc cái gì chứ?"

"Em khó chịu! Em khó chịu lắm!"

"Ngốc quá, đừng khóc nữa mà." Nhiếp Thúc hôn tóc cậu, nhiều năm chưa rơi lệ vậy mà giờ anh lại thấy mắt cay cay: "Anh ổn mà, anh đã không quan tâm mấy chuyện này từ lâu rồi, hơn nữa sau khi gặp em thì cuộc sống của anh tốt hơn nhiều."

"Em biết vì sao anh lại liều mạng theo đuổi em không? Vương Quang à, vì ngày đó nhìn thấy em, trong đầu anh chỉ suy nghĩ một chuyện duy nhất, đó là anh muốn ở bên em, anh muốn cảm nhận những thứ mà bọn họ không cho anh được. Vương Quang của anh, bảo bối của anh."

Nhiếp Thúc cúi đầu hôn hai mắt đang rơi lệ của cậu: "Thật ra anh rất ích kỷ, anh biết em mạnh mẽ, mạnh mẽ ngoài dự kiến của anh, rồi sau đó em bước vào sinh mạng của anh. Em ở rất xa, nên dù có thông qua ba mẹ mình để có được em thì anh cũng nguyện ý, đây là sự bù đắp, em hiểu không?"

Vương Quang khóc lớn, khóc đến mức không kiềm chế được.

Nhiếp Thúc nở nụ cười, trong mắt không còn sự chua xót nữa, anh đã có người sẽ vì anh mà khóc, người sưởi ấm lòng anh, cuộc sống sau này của anh đều là ánh sáng. Anh sống đến khi đào được một bảo tàng, anh kiêu ngạo vì mình, cũng tự thấy mình may mắn, mà hơn cả là sự thỏa mãn.

"Nhiếp Thúc, Nhiếp Thúc..." Lúc này, Vương Quang nhắm mắt, thì thào gọi tên anh, hai mắt không ngừng rơi lệ, cậu lẩm bẩm: "Nhiếp Thúc, em yêu anh, em yêu anh lắm."

"Ừ." Nhiếp Thúc cười đáp rồi ôm cậu vào lòng, cũng nói lời hứa hẹn: "Anh cũng yêu em, và sẽ luôn yêu em, cảm ơn em đã chờ anh đến."

Hơn nữa vẫn luôn ở bên cạnh anh.

Nhiếp Thúc nghĩ, sở dĩ vận mệnh kỳ diệu như vậy là vì luôn có hy vọng. Con người chỉ cần luôn cố gắng nhìn về phía trước thì một ngày nào đó sẽ đạt được món quà trong vận mệnh của mình, nhận được lời ca ngợi tình yêu.

Anh yêu vận mệnh này, yêu sinh mệnh này, anh yêu mỗi ngày đều có nhiệt độ và hơi thở của người yêu làm bạn bên cạnh.

- Toàn văn hoàn-



Lời tác giả: "Tôi cũng yêu hai người, thật lòng đó."