Bưng Cành Vàng - Lục Trúc Thanh Thanh

Chương 9: Phần 9




10

 

Đường huynh mang theo thư, vừa rời khỏi nha môn thì bị Mã sư gia gọi lại.

 

Hai người quen biết nhau, nói vài câu rồi kéo nhau vào Hạnh Hoa Lâu.

 

Đến tối muộn, khi đường huynh rời đi trong cơn say mèm, Mã sư gia liền đến nha môn của tri phủ.

 

Sáng hôm sau, đường huynh bị gọi đến nha môn của Vương tri phủ, khi trở ra, mặt hắn rạng rỡ tươi cười, lập tức đến tiệm cầm đồ.

 

Ta đứng ngoài không rõ hắn cầm bao nhiêu ngân phiếu, nhưng nhìn sắc mặt hắn, rõ ràng không ít.

 

Phụ thân giận đến mức đau thắt ngực.

 

Người mà phụ thân tin tưởng, từ thuộc hạ đến thân nhân, đều âm thầm cấu kết để bán đứng ông.

 

“Mọi chuyện đã rõ ràng, kiếp trước đường huynh đã bán lá thư của phụ thân gửi cho Trần thừa tướng, nên hắn mới phát tài.”

 

Phụ thân cũng thở phào nhẹ nhõm: “May mà con đã dặn ta đừng nhắc đến chuyện đê điều trong lá thư.”

 

Ta an ủi phụ thân, ít nhất chúng ta không uổng công, và cũng đã giải được nghi ngờ của kiếp trước.

 

“Vậy cứ làm theo cách của con đi. Dù có là mưu kế vặt vãnh, nhưng nếu hữu ích thì cũng nên thử.”

 

Phụ thân không thể thắng lý với ta, mà lúc này cũng chẳng có cách nào tốt hơn.

 

Cuối tháng sáu, khi nạo vét lòng sông Thanh Lan, người ta vớt được một tấm bia đá dưới đáy sông.

 

Trên bia khắc dòng chữ cổ: "Đội lũy sơn hà, vạn thế vô cương." ( Giữ vững giang sơn, ngàn đời không đổi.)

 

Tấm bia này vừa được vớt lên, cả phủ Tế Đông xôn xao. Bố chính sứ Tế Đông và Vương Nghiêu ban đầu không muốn làm to chuyện, nhưng không thể giữ bí mật, đành cho người đưa tấm bia về kinh thành, tặng Thánh Thượng nhân ngày sinh nhật.

 

Thánh Thượng vô cùng vui mừng, liền ban đại xá thiên hạ.

 

Sau sự việc này, thư từ giữa Vương Nghiêu và kinh thành trở nên thường xuyên hơn. Vài ngày sau, phụ thân đi kiểm tra đê điều, những khúc gỗ mục nát và đá tồi tệ trước đây đã được thay thế.

 

“Tuy vật liệu vẫn không đồng đều, nhưng so với trước đây, đã tốt hơn nhiều.”

 

Vương Nghiêu đã sợ.

 

Giờ đây, trong sông Thanh Lan đã vớt được bia đá mang ý nghĩa tốt lành, Thánh Thượng càng quan tâm đến việc xây dựng đê điều. Nếu sau này đê xảy ra chuyện, dù hắn có c.h.ế.t hóa thành bộ xương trắng, Thánh Thượng cũng sẽ không bỏ qua cho con con hắn.

 



Tiền có thể trộm, nhưng không thể đụng vào lòng kiêng dè của triều đình.

 

Phụ thân thở phào nhẹ nhõm, tối đó vui vẻ mở một bình rượu.

 

Giữa tháng bảy, Du Song Song và Du Lộc lại đến chơi, phụ thân hỏi họ có phải vừa về quê không. Du Lộc cười nói: “Phải, chúng con về mừng sinh nhật của cữu cữu.”

 

“Nếu biết các con về quê, ta đã chuẩn bị ít lễ vật cho các con mang theo.”

 

“Lần tới về cũng được mà, mang sau cũng như nhau thôi.” Du Lộc cười đáp: “Thúc phụ, nghe nói người ta vớt được bia đá trong sông Thanh Lan?”

 

Phụ thân gật đầu, đứng dậy đóng cửa, nói nhỏ: “Con là người nhà, ta không giấu gì. Tấm bia là ý của Đậu Yến.”

 

Du Lộc và Du Song Song kinh ngạc nhìn ta.

 

“Thúc phụ, ngài cố tình tặng bia đá để chúc thọ Thánh Thượng sao? Nhưng công lao lại không thuộc về ngài.”

 

“Công lao không quan trọng.” phụ thân vẫy tay, cười mãn nguyện: “Đê điều được xây dựng, bá tánh không phải chịu cảnh khổ, đó mới là điều quan trọng nhất.”

 

Căn phòng lặng ngắt, Du Song Song và Du Lộc nhìn nhau, rồi cùng quay sang nhìn ta và phụ thân.

 

Du Song Song nói: “Thúc phụ thật là người có lòng vì thiên hạ, ngài đúng là một vị quan tốt.”

 

Phụ thân bỗng nhướn mày: “Song Song chẳng lẽ nghĩ rằng thúc phụ cũng tham những đồng tiền kia?”

 

“Thấy những khúc gỗ hư hại mà thúc phụ không quản, quả thực lúc đầu con đã có ý nghĩ như vậy.” Du Song Song thẳng thắn, nói xong liền nâng chén trà kính phụ thân: “Là con có lòng tiểu nhân.”

 

Phụ thân nghe xong lại càng vui vẻ.

 

“Chuyện gì đáng làm thì làm, không đáng thì bỏ qua. Làm quan một huyện, tuy ta không có tài cán gì, nhưng tuyệt đối không bao giờ hại dân chúng, trái với đạo lý làm người.”

 

Ta tiễn phụ thân về nghỉ ngơi.

 

“Ừ, ta đi chợp mắt một chút, các ngươi cứ trò chuyện.” Ta đỡ phụ thân say rượu về phòng, khi quay lại thì Du Lộc đã rời đi.

 

Du Song Song hỏi ta: “Gần đây mọi chuyện ổn cả chứ?”

 

“Rất ổn, mọi thứ đều thuận lợi.” Ta đáp.

 

Thực sự là mọi chuyện đều rất tốt, chỉ trừ Hàn Chu. Sau khi hắn thành thân, hắn lại tìm đến ta một lần nữa, khơi lại chuyện cũ.

 

Hắn tìm ta vì kiếp trước bài luận hắn viết trong kỳ thi mùa xuân là bài đã được ta sửa lại, và bài đó vô tình trùng với đề thi.

 

Hắn nhớ nội dung bài viết, nhưng không nhớ ta đã sửa gì.



 

“Bài văn của chính ngươi mà ngươi còn không nhớ, làm sao ta có thể nhớ được?”

 

Lần này hắn không nổi giận, giọng điệu dịu xuống: “Nếu ta đỗ cao, cũng có lợi cho nàng mà.”

 

“Ta nào dám nhận lợi lộc từ Hàn đại nhân.”

 

“Được thôi, nàng cứ chờ mà xem.” Hắn đi được vài bước, lại quay đầu nhìn ta: “Cuối tháng này ta sẽ vào kinh, nhưng rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại.”

 

Hắn đã đi từ hai ngày trước, nhưng lời hắn nói vẫn khiến ta thấp thỏm không yên.

 

"Nhà muội sao rồi?" Ta hỏi.

 

"Không tốt lắm" nàng tựa vào ghế, có chút chán nản: “Đậu Yến, tỷ nói xem, quyền lực thực sự quan trọng đến mức nào? Quan trọng đến nỗi lấn át mọi thứ sao?"

 

Ta ngạc nhiên, ngồi xuống đối diện, nhìn nàng rất lâu.

 

Nàng nói với vẻ thờ ơ: "Chỉ là thuận miệng nói thôi, có chút cảm xúc bộc phát."

 

"Quyền lực rất quan trọng" ta trả lời: “Nó có thể bảo vệ chính mình, cũng có thể bảo vệ người khác. Nếu có cơ hội, ta cũng sẽ dốc hết sức để nắm lấy nó."

 

Nàng nhìn ta, trầm tư suy nghĩ: “Tỷ thực sự cần quyền lực đến vậy sao?"

 

Ta gật đầu.

 

"Nếu chúng ta có quyền cao chức trọng, chuyện xây đê lần này sẽ không bị động như vậy." Ta uống một ngụm rượu, giọng trầm xuống: “Phụ thân ta chẳng cầu mong công lao gì lớn lao, chỉ mong đừng để những kẻ kia làm khó thôi."

 

"Nhưng vẫn rất khó."

 

Du Song Song im lặng nhìn ta, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, nàng khẽ gật đầu: “Tỷ nói có lý."

 

Ta ghé lại gần nàng: “Tiểu cô nương này thực sự đã trưởng thành rồi. Hôm nọ ta thấy muội đi cùng một nam nhân, có phải muội..."

 

"Nam nhân?" Nàng nhíu mày, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Không thể nào, tỷ nhìn nhầm rồi."

 

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc của nàng, ta không nhịn được muốn trêu nàng: "Muội cũng không muốn lấy chồng phải không? Vậy sao không cùng tỷ sống chung cả đời?"

 

Nàng bị sặc rượu, ho khù khụ, tai và mặt đỏ bừng.

 

Ta vỗ nhẹ lên lưng nàng, nàng đỏ mặt nói: "Ta có việc, tỷ nghỉ ngơi trước đi."

 

Ta nhìn theo bóng lưng nàng, không nhịn được mà bật cười.