Bùi Sơ Ảnh

Chương 3




Cố Diễn Trạch vừa bước vào phòng, đám người Thân Thiên Phong lập tức nhốn nháo hẳn lên, quay sang bắt ép một người uống rượu. Cố Diễn Trạch liếc bọn họ một cái rồi ngồi xuống ghế: “Lấy tôi ra cá cược phải không, cược cái gì?”.

Thực ra cũng không có gì to tát, chẳng qua trước đây mỗi lần tụ tập, bọn họ đều không lôi kéo được Cố Diễn Trạch tham gia, dần dần nhận định anh chính là một kẻ trọng sắc khinh bạn. Từ sau khi có vợ, ngoài thời gian cho công việc, Cố Diễn Trạch đều không rảnh rỗi ra ngoài gặp bạn bè, thế nên đám bạn của anh cũng biết ý không gọi anh đi nữa.

Lần này tụ tập là do Dương Hựu Khải cầm đầu, anh ta vừa đến liền uống vài ly, nhìn xung quanh không thấy Cố Diễn Trạch đâu bèn giục mọi người gọi Cố Diễn Trạch đến. Thân Thiên Phong gọi điện cho Cố Diễn Trạch, tưởng rằng anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại đồng ý. Thế nên đám người mới đánh cược với nhau, có người cho rằng Cố Diễn Trạch chỉ nói để đấy, có người cho rằng Cố Diễn Trạch nhất định sẽ tới.

Bọn họ vốn chẳng thiếu gì tiền, cùng tụ tập một chỗ cho vui nên đương nhiên hình phạt sẽ là uống rượu, chỉ có điều đây là loại rượu “đặc biệt” – trộn lẫn nhiều thứ rượu với nhau.

“Vô vị!” Nghe họ nói xong, Cố Diễn Trạch lắc đầu.

“Cậu đương nhiên là không vô vị.” Ai đó cười, lên tiếng: “Trong nhà có vợ đẹp như ngọc, bên ngoài còn có tình nhân xinh như hoa, thế còn vô vị cái nỗi gì nữa”.

Cố Diễn Trạch đang lấy ly rượu, tay bỗng khựng lại, liếc người nọ một cái: “Nói vớ vẩn cái gì thế?”.

“Ôi dào, với bọn tôi, cậu còn giả vờ làm cái gì nữa?” Đối phương hoàn toàn không để ý tới Cố Diễn Trạch:

“Chuyện này bọn tôi đều hiểu cả!”.

Cố Diễn Trạch cầm ly rượu lên uống, phớt lờ bọn họ.

“Ha ha ha…” Dương Hựu Khải có vẻ đã uống khá nhiều, anh ta chỉ vào Cố Diễn Trạch mà cười: “Trước kia khi vợ tôi còn chưa là vợ tôi…”.

Có người cắt ngang lời anh ta: “Giờ cũng sắp không còn là vợ cậu nữa rồi”. Mọi người ở đây đều biết vợ của Dương Hựu Khải đang đòi li hôn.

Mặt Dương Hựu Khải đỏ bừng bừng, xem ra ly rượu hỗn hợp ban nãy đã phát huy tác dụng: “Khi đó vợ tôi còn nói Cố Diễn Trạch cậu là một kẻ si tình, liều lĩnh cưới bằng được một cô gái không quyền không thế, hoàn toàn khác với đám người chơi bời trác táng bọn tôi. Ha ha, giờ phải cho vợ tôi thấy cậu cũng cùng một giuộc với bọn tôi mới được. Cờ đỏ trong nhà còn chưa ngã mà cờ màu bên ngoài đã phất…” Nói xong, Dương Hựu Khải còn ợ no một cái.

Thân Thiên Phong thấy mặt Cố Diễn Trạch sa sầm lại, vội vàng ngăn Dương Hựu Khải: “Uống say rồi bớt nói đi, tôi đưa cậu đi nghỉ…”.

“Tôi say đâu mà say!” Dương Hựu Khải đẩy Thân Thiên Phong ra. Dương Hựu Khải mới kết hôn chưa được một năm, nhưng vợ anh ta không thể chịu đựng nổi tính trăng hoa của anh ta nên đòi li hôn. Dương Hựu Khải đang rất bực bội về chuyện này, vừa nhìn thấy Cố Diễn Trạch, anh ta liền nhớ tới ngày trước vợ mình coi Cố Diễn Trạch là thần tượng, đang lúc say rượu, không kiềm chế được mà nói hết ra: “Tôi có nói gì sai đâu, giới truyền thông đưa tin đầy ra đấy còn gì, chẳng lẽ mọi người không biết? Giả vờ cái gì mà giả vờ? Chưa biết chừng lúc này vợ cậu ta đang ngồi nhà dùng nước mắt để rửa mặt ấy chứ!”.

Cố Diễn Trạch đứng bật dậy: “Cậu nói lại lần nữa xem!”.

Dương Hựu Khải cười: “Ái chà, tức giận rồi à? Ha ha… Vợ cậu nhất định không bằng vợ tôi. Vợ tôi nóng tính, còn đang đòi li hôn kia kìa. Vợ cậu ấy à, chỉ có thể một mình nén giận, không dám làm ầm lên…”.

Cố Diễn Trạch xông tới tóm cổ áo Dương Hựu Khải, hạ một cú đấm lên mặt anh ta. Mọi người vội vàng can ngăn.

“Nó uống say, nói linh tinh thôi!”

Dương Hựu Khải bị đánh vài cú, mặt thoáng cái tím bầm, đầu óc cũng tỉnh táo ra phần nào, cuống quýt ôm mặt nói: “Tôi… tôi say nên nói lung tung. Cậu đừng để bụng, đừng để bụng…”

Những người ở đây không ai dám đắc tội với nhà họ Cố, Cố Diễn Trạch vài năm nay danh nổi như cồn khắp thành phố Thâm Hạ, huống hồ còn có Cố Vân Tu làm mưa làm gió trên thương trường bấy lâu nay. Có ai không muốn kết thân với họ? Nếu đắc tội với Cố Diễn Trạch, chẳng những bản thân gặp rắc rối mà còn liên lụy tới người nhà.

Cố Diễn Trạch chỉnh lại quần áo, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Chuyện của tôi không phải ai cũng có thể phán xét!”.

Thân Thiên Phong biết Cố Diễn Trạch thật sự đã tức giận, nhưng dẫu vậy cũng không thể gộp tất cả mọi người vào được, anh ta bèn kéo tay Cố Diễn Trạch nói: “Đều là bạn bè cả, Hựu Khải quá chén nên nói năng không ra sao, cậu chấp nó làm gì!”

Cố Diễn Trạch gạt tay Thân Thiên Phong ra: “Tôi về trước”

Cố Diễn Trạch vừa mới ra khỏi phòng đã có người lên tiếng: “Ghê thật, bảo vệ nhân tình như thế chẳng lẽ lần này là thật? Nghe nói em này cũng xinh lắm”.

“Tôi rất muốn biết vợ và nhân tình của Diễn Trạch ai đẹp hơn ai. Những người dự lễ cưới về chẳng phải đều xuýt xoa khen ngợi nhan sắc cô ta đấy thôi”

“Chắc chắn là rất đẹp, nếu không thì sao lọt vào mắt Cố Diễn Trạch được?”

“Bớt lời đi!”

Phòng được cách âm, nhưng Cố Diễn Trạch ra ngoài còn chưa đóng cửa. Nghe những lời họ nói, hai bàn tay anh siết chặt, nhưng kiềm chế không xông vào trong. Anh tìm phòng trống ngồi một mình uống rượu. Hóa ra tất cả mọi người đều nghĩ về anh như vậy, thậm chí còn khinh bỉ anh. Thế nhưng, người có tư cách lên tiếng nhất trong chuyện này đang làm gì?

Phòng được cách âm, nhưng Cố Diễn Trạch ra ngoài còn chưa đóng cửa. Nghe những lời họ nói, hai bàn tay anh siết chặt, nhưng kiềm chế không xông vào trong. Anh tìm phòng trống ngồi một mình uống rượu. Hóa ra tất cả mọi người đều nghĩ về anh như vậy, thậm chí còn khinh bỉ anh. Thế nhưng, người có tư cách lên tiếng nhất trong chuyện này đang làm gì.

Anh một mình uống hết mấy chai rượu. Cô gái có đôi mắt to bưng rượu vào, quan sát quần áo trên người Cố Diễn Trạch, đặt rượu lên bàn, sau đó không ra khỏi phòng ngay mà ngồi xuống: “Anh trai sao lại ngồi đây uống rượu một mình thế?”.

Cố Diễn Trạch mở nắp chai rượu, hoàn toàn không để tâm tới việc trong phòng có thêm một người.

“Uống một mình càng buồn thêm đấy, em uống cùng anh nhé!” Khi bàn tay cô ta chạm tới tay Cố Diễn Trạch, anh mới chịu ngẩng đầu lên nhìn.

Quả nhiên là một người đẹp, đáng tiếc, trang điểm quá dày, lông mi quá giả, giọng nói quá điệu, nụ cười thì quá thiếu tự nhiên. Cố Diễn Trạch cười khẩy, phớt lờ đối phương, tiếp tục rót rượu vào ly.

“Một mình uống rượu giải sầu chắc chắn là có chuyện không như ý, nếu không là công việc thì hẳn là tình cảm? Em đoán không sai chứ?” Cô gái không bận tâm thái độ của Cố Diễn Trạch, tiếp tục lảm nhảm.

Cố Diễn Trạch cầm ly rượu lên, nhìn cô ả và nói: “Mọi người đều nói tính cách tôi không tốt, cô cảm thấy sao?”

“Sao có thể chứ, nhất định là họ hiểu…”

Không đợi đối phương nói xong hai chữ “hiểu lầm”, Cố Diễn Trạch đã hất cả ly rượu lên người cô ta. Anh mỉm cười nói: “Tôi cũng cảm thấy họ hiểu lầm”.

Cô ả đứng phắt dậy, bấy giờ mới biết không nên động tới người đàn ông này. Quản lí rất nhanh đã có mặt, cuống quýt bắt cô ả xin lỗi Cố Diễn Trạch nhưng Cố Diễn Trạch mặc kệ bọn họ, tiếp tục uống rượu. Quản lí bất đắc dĩ lôi cô ả kia ra khỏi phòng.

Ngay cả uống rượu cũng không thoải mái, Cố Diễn Trạch cầm ly rượu, dựa lưng vào tường.

Bùi Sơ Ảnh từ trong phòng tắm đi ra đã thấy cửa bị đập ầm ầm. Cô chăm chú lắng nghe một lúc, xác định là cửa nhà mình mới chậm rãi đi ra mở. Cửa vừa được mở ra, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt cô. Sơ Ảnh lập tức bịt mũi lại, liếc nhìn Cố Diễn Trạch. Rốt cuộc anh ấy đã uống bao nhiêu rượu? Cứ như là người vừa chui ra từ hũ rượu không bằng. Cô cũng không biết anh làm thế nào mà về nhà được.

Cố Diễn Trạch say mềm, ánh mắt mờ mịt như được phủ một tầng hơi mỏng. Sơ Ảnh không đoán ra tâm tư của anh nhưng dám chắc anh đang nhìn mình. Cô dìu anh vào nhà, bỗng nhiên anh chộp lấy gương mặt cô, tay dùng sức rất mạnh.

“Anh làm cái gì thế?”

“Làm cái gì à?”

Cố Diễn Trạch bật cười, không để Sơ Ảnh đỡ mình mà còn kéo xồng xộc cô vào phòng. Sơ Ảnh không thể chống chọi nổi, chỉ có thể để mặc anh kéo đi.

“Cố Diễn Trạch, anh muốn làm gì?”

“Muốn làm gì?” Anh túm tay cô: “Muốn làm gì em còn không rõ?”.

Dứt lời, Cố Diễn Trạch đẩy Sơ Ảnh xuống giường, nằm đè lên người cô, mắt trừng lớn: “Em nói xem anh muốn làm gì?”.

Sơ Ảnh không hiểu vì sao Cố Diễn Trạch tự dưng trút giận lên đầu mình. Cô gắng sức dùng tay đẩy, dùng chân đạp, đáng tiếc cả tay và chân đều bị người đàn ông kia khống chế.

“Em phản kháng cái gì chứ? Chẳng lẽ em quên nghĩa vụ vợ chồng rồi à? Nhưng không sao, em quên thì để anh nhắc cho em tỉnh táo lại!”

“Không, không được…” Sơ Ảnh giãy giụa.

Cố Diễn Trạch phớt lờ thái độ của cô, cúi xuống hôn lên mặt cô, đến khi đầu lưỡi cảm nhận được vị mặn, anh phẫn nộ: “Em căm ghét anh như vậy sao? Vì sao phải khóc? Vì sao?”

Anh không ngừng gào thét, thậm chí bàn tay còn siết chặt cổ cô.

Nước mắt cô liên tục trào ra. Cô không phản kháng nữa, nhưng anh dường như đã nổi điên lên: “Em rốt cuộc đang làm gì? Em thủ thân vì ai? Vì ai? Nói!”

Đôi mắt đỏ rực của Cố Diễn Trạch càng ngày càng mờ đi trong tầm nhìn của cô, không còn cảm giác đau đớn, cũng không kháng cự.

Vì sao? Vì sao lại biến thành như vậy?

Chửi mắng cô đi! Cả đời này, cô không có tư cách hưởng hạnh phúc.