Cuối tháng tư, Nhiếp Duy Dương nói cho tôi biết sau khi kết thúc buổi diễn độc tấu của Mặc Hoàng tại học viện âm nhạc hoàng gia sẽ về nước.
"Tổ chức ở học viện ạ?" Tôi nói: "Có muốn em đi cổ vũ cho anh không?"
"Không cần đâu." Tiếng cười trầm thấp của anh truyền tới bên tai: "Em mà ở đây anh sẽ phân tâm."
Là tôi điên rồi hay là anh lại tán tỉnh? Một câu nói bình thường của anh lại giống như dỗ ngon dỗ ngọt.
"Em nghe nói sẽ có thành viên hoàng thất Bỉ đến xem anh biểu diễn... A, Thật sự ư? Ừ, em biết là anh không thèm để ý nhưng mà nghe chuyện này thật sự quá sức cool." Tôi dừng một chút, lại phàn nàn: "Anh biết không, Mặc Hoàng đã dán áp phích của anh tràn đầy khắp nơi. Anh trở thành nhân vật chủ đề mới nhất ở đại học N, em suýt chút nữa bị bạn học đuổi giết đấy."
Không biết Mai Hữu Thiên và Tiểu Đinh nói chuyện như thế nào, hai người trao đổi tình báo, A Mai biết được Nhiếp Duy Dương là anh trai kế kiêm bạn trai của tôi, chạy thẳng qua gầm rú với tôi tròn mười phút, trách tôi không có suy nghĩ lại che giấu nội tình lớn như vậy. Tôi mời cô ấy ăn ba bữa tiệc lớn mới làm tiêu tan phẫn giận của cô ấy.
Anh cười: "Có thể giải quyết được?"
"Khá tốt." Tôi sờ sờ mũi: "Lúc anh về chắc em sẽ không đi đón anh được. Bọn em có hoạt động đến Tây Tạng sưu tầm dân ca. Lúc anh về chắc em chưa về được."
"Lại đi điền dã nữa rồi." Anh nói: "Đi cùng với những ai?"
"Ừ..." Tôi ngừng một chút, vẫn nên thẳng thắn: "Hội liên hiệp nhiếp ảnh thành phố đến khoa chúng em tìm người. Em và hai bạn nữa theo chân bọn họ. Ừ, anh biết đấy, Felix là hội trưởng đương nhiệm của hội liên hiệp nhiếp ảnh nên đương nhiên đương nhiên là anh ta sẽ tham gia lần hoạt động này."
Anh im lặng rồi nói: "Hình như anh vẫn nên tin tưởng với báo cáo thành khẩn của em."
Giọng điệu mang chút khó chịu kia khiến tôi bật cười: "Ừ, người tin em được vĩnh viễn."
Anh hừ một tiếng: "Tin em cũng sẽ không thể vĩnh viễn nhưng không tin em nhất định em sẽ chạy trốn. Đây chính là buôn bán lỗ vốn mà anh lại không thể không làm."
Tôi bật cười, không cam lòng như vậy? Chúng tôi của hiện tại, anh không phải không tin tôi mà chỉ là cái tính tình kia là hận không thể khóa tôi lại bên cạnh ngăn chặn hết các ánh mắt khác phái. Loại tính cách muốn hoàn toàn có đối phương này không liên quan tới tin tưởng. Tôi hiểu, giống như tôi nói, bạn biết cái thảm này là của bạn, sẽ không chạy trốn nhưng bạn vẫn không muốn người khác đụng tới dù chỉ là ngồi một chút.
Trong lòng thấy ấm áp, không cam lòng như vậy nhưng anh vẫn làm trái với tính tình của mình để cho tôi tự do, còn cầu gì hơn?
Em yêu anh. Ba chữ lởn vởn trong cổ họng, vẫn cố nén. Tôi muốn chờ anh trở về, đứng trước mặt nói cho anh biết, sau đó cẩn thận nhìn khuôn mặt và ánh mắt của anh phát ra ánh sáng như thế nào, nghe giọng nói và hô hấp của anh run rẩy như thế nào, rồi trân trọng lưu giữ lại sâu trong trí nhớ để đến khi về già lấy ra nhớ lại.
Khi muốn tắt điện thoại, đột nhiên anh lại hỏi: "Tô Tô, gần đây cái cô Bình Bình kia có liên lạc với em không?"
"Không!" Sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy?
"Ừ." Anh nói: "Không sao, anh chỉ lo lắng cô ta chưa từ bỏ ý định làm phiền em.Nhớ kỹ, đừng tiếp xúc với cô ta."
"Được." Tôi hơi nghi hoặc, rồi lại nghĩ không ra.
Mẹ tiễn tôi đến sân bay. Đến đại sảnh lại trông thấy Đào Ý Đường đã lâu không gặp đang đứng nói chuyện với Felix.
Tôi đến gần chào hỏi: "Hi!"
Bọn họ vừa nhìn thấy tôi lập tức ngừng nói chuyện. Felix mỉm cười: "Chào dì Nhiếp, đã lâu không gặp. Tô Tô, đồ mang đủ chưa?"
Tôi gật đầu. Hình như mẹ có cảm tình với Felix sáng sủa lễ phép, vẻ mặt tươi cười bắt chuyện với anh ta.
Đào Ý Đường nháy mắt mấy cái với tôi: "Tiểu Tô Tô, đến Brussles có tận hứng không?"
Anh ta nhấn mạnh hai chữ "tận hứng" khiến cho tôi không nghi ngờ anh ta có ám chỉ khác không được, trong đầu không tự chủ nhớ tới mấy lần kích tình ở trong phòng có cửa sổ sát đất kiểu văn hóa thời Phục Hưng kia, khuôn mặt có chút nóng. Mẹ ở bên cạnh nên không thể nhiều lời mà chỉ có thể giả vờ cười: "Khá tốt, khá tốt."
Đào Ý Đường nhìn mẹ đang vui vẻ trò chuyện với Felix, ngoắc tay ý bảo tôi đi xa một chút. Tôi nghi ngờ đi tới. Anh ta móc hai thứ ở trong túi đưa cho tôi.
"Đây là cái gì?" Tôi trừng to mắt, hai chai thuốc?
Một là hộp vuông nhỏ không dài quá bàn tay, chiều rộng khoảng một ngón tay, dày một ngón tay, bên trên viết "Trợ tim hiệu quả nhanh", vỏ ngoài màu nâu hơi mờ, có thể nhìn thấy bên trong đựng mấy viên thuốc cỡ vài mili. Một là một lọ trong suốt giống như thuốc nhỏ mắt, bên trong là một chất lỏng lạ màu xanh biếc.
Đào Ý Đường cầm lấy hộp nhỏ kia, không biết ấn vào chỗ nào đó, miệng hộp "bụp" một cái bắn ra một lưỡi dao sáng như tuyết, thì ra cái hộp kia là chuôi dao.
"Gì vậy?" Tôi trừng to mắt, ngụy trang thật tài tình.
"Cái này," Đào Ý Đường đưa hộp nhỏ vào trong tay tôi: "Đây là Tiểu Nhiếp Nhiếp bảo anh đưa cho em, nói để em phòng thân. Ấn vào cái nắp bên này lưỡi dao sẽ bắn ra."
Thật sự là rất tinh xảo. Tôi cười: "Cảm ơn anh. Anh tìm được ở đâu vậy? Thật lợi hại!"
"Có một ngày anh đi trên đường, vừa vặn nói lại rơi xuống đúng đầu anh." Đào Ý Đường cười hì hì nói, lại đưa cái lọ nhỏ cho tôi, vẻ mặt nghiêm chỉnh lại: "Còn cái này, nếu Tiểu Phi Phi nói mắt khó chịu thì em đưa cho nó. Anh đưa cho nó một lọ rồi nhưng sợ nó quên dùng."
"Được." Tôi nhận lời, lại lo lắng hỏi: "Mắt anh ấy bị sao vậy? Có nghiêm trọng không?"
Đào Ý Đường lắc đầu: "Còn chưa rõ lắm. Chắc không có chuyện gì đâu."
Trên đường đi tôi lại hỏi Felix. Anh nhếch miệng cười: "Đào quá lo lắng thôi, thật sự không có gì."
Hoạt động lần này là do hội liên hiệp nhiếp ảnh thành phố khởi xướng. Các trường chọn lựa các sinh viên có tư chất tham gia. Một chuyến hơn hai mươi người trùng trùng điệp điệp mà đi. Felix mang hai dòng máu lại phá lệ được hoan nghênh, thêm việc anh sáng sủa như ánh mặt trời, giảng giải bí quyết nâng cao kỹ thuật không hề giữ lại chút nào, thường xuyên bị một đám học trò vây quanh không tha. Thỉnh thoảng tôi để ý đến anh thấy mắt của anh đúng là không có tình trạng khác thường, lúc này mới yên lòng.
Tháng tư hồ Nạp Mộc Thố còn chưa có tuyết tan nhưng tầng băng đã có dấu hiệu tan ra, khối băng đè nhau, nhú lên khỏi lớp băng trong suốt. Đối diện hồ là ngọn núi Tanglha quanh năm tuyết phủ, tầng tầng lớp lớp, từng lớp băng tích lũy, dưới bầu trời xanh thẳm trên cao nhìn thật không chân thực.
Bao la, xa thẳm, yên lặng, rung động.
Tôi đứng ở bên hồ, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, mở rộng hai tay, dường như chính mình dung hợp với trời đất, dường như cánh tay của mình có thể theo không khí lạnh giá này đi đến bất cứ nơi nào... có thể đi đến chỗ người tôi đang thương nhớ.
Khi chúng ta bị thế giới thiên nhiên làm cho cảm động thì lại cảm thấy lòng người sợ hãi cô độc. Giờ phút này, tôi nhớ anh, hi vọng anh có thể ở đây, có thể ở bên cạnh tôi để cho tôi ôm.
"Nhớ anh ta?" Giọng nói của Felix.
Tôi mở to mắt, mỉm cười gật đầu: "Làm sao anh biết?"
Felix cười rộ lên: "Lúc bản thân anh đi khắp nơi, thường xuyên có cảm giác như vậy. Trời đất bao la như vậy, mình lại nhỏ bé như thế, cô độc bất an, thấy có người ôm mới có thể cảm thấy đầy đủ."
Tôi dịu dàng nhìn anh chăm chú: "Felix, em tin anh nhất định sẽ hạnh phúc nếu không mới thật là trời đất không dung."
Felix nhìn tôi, ánh mắt trong veo, mỉm cười nói: "Anh tin."
SHARE.