Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai)

Chương 58: Thương nhớ




Tôi không biết mình lại nhanh chóng quen thuộc thân thể của một người đến thế, mà lại quen thuộc đến mức như từ khi ra đời tôi đã ở bên cạnh anh.

Sau khi tình cảm mãnh liệt trôi qua, chúng tôi lẳng lặng ôm nhau. Tôi thở dài trước ngực anh: "Em nghĩ sau khi em trở về sẽ có một thời gian dài em không ngủ được mất." Da thịt ấm áp cọ sát lẫn nhau khiến cho người ta nghiện mất rồi.

Nói đúng hơn, đặc biệt da thịt này thuộc về người yêu bạn. Nhưng nghỉ đông sắp kết thúc, tôi bắt buộc phải rời xa cánh tay thoải mái này.

Nhiếp Duy Dương không nói, chỉ dùng cánh tay ôm chặt hơn một chút.

Một lát sau anh mới nói: "Anh học sẽ rất nhanh rồi trở về. Muộn nhất là tháng năm anh sẽ chấm dứt chương trình học ở bên này."

"Ừ." Bây giờ là tháng hai, tháng năm sẽ tới rất nhanh. Tôi ngửa mặt nhìn anh: "Vậy sau khi anh trở về thì sao? Ngày nào chúng ta cũng hẹn hò ở ban công?"

Anh cười khẽ một tiếng: "Em sẽ ném dây thừng xuống cho anh từ ban công như Juliet đúng không?"

Lời trêu chọc của anh khiến tôi tức giận. Tôi cong môi lên: "Sẽ không, em sẽ cầm dây thừng buộc vào cổ anh rồi kéo, treo ngược lên."

Anh cười trầm trầm, lồng ngực chấn động, môi đặt trên cái trán phẳng của tôi: "Em đang lo lắng cha và dì Nguyễn?"

"Ừ." Ngón tay của tôi lướt qua xương quai xanh của anh: "Mẹ em vẫn luôn nói cho em biết trước kia kết hôn không được lên giường với đàn ông."

Lại ngẫm lại, cái này coi như là yêu cầu duy nhất của bà đối với cuộc sống bên ngoài của tôi giống như "Không được uống nước lã", "không được không đánh răng mà đi ngủ".

Tôi thở dài: "Không biết phải nói với mẹ như thế nào đây? Thậm chí em còn thiếu một năm nữa mới đến tuổi kết hôn."

Ngực của anh chấn động, cười ôm chặt tôi: "A, Tô Tô, bé cưng của anh, anh còn chưa cầu hôn em đâu nha."

Tôi phục hồi tinh thần lại, a, thật là! Nhìn anh cười đến thoải mái, tôi thẹn quá hóa giận: "Em lại chưa nói muốn gả cho anh! Đàn ông đầy đường kìa!"

Anh ngừng cười, nâng cằm tôi lên, mắt đen nheo lại: "Em nói gì?"

Tôi xoay mặt hừ một tiếng.

Anh cười than thở: "Tính tình trẻ con." Vừa cúi đầu dán vào bên tai tôi nói: "Anh không phải là cười em, Tô Tô, Chỉ là anh__ em không biết là anh rất cao hứng khi em nói vậy sao."

Tôi giương mắt, nương theo bóng đêm nhàn nhạt ngoài cửa sổ nhìn anh. Trong ánh sáng nhạt, khuôn mặt anh hết sức dịu dàng, ánh mắt anh chuyên chú, ánh sáng trong mắt anh tỏa ra vui sướng và thỏa mãn, không chút che giấu.

Xuất hiện trong mắt bất kỳ người đàn ông nào đều khiến cho tình nhân của người đó vì anh ta mà cam tâm tình nguyện bị hòa tan.

Vì vậy tức giận của tôi hoàn toàn tiêu tán, vì trong ngực được tình cảm lấp đầy mà thỏa mãn than nhẹ một tiếng, dựa sát vào ngực anh, nửa thật nửa giả phàn nàn: "Làm sao bây giờ? Nhiếp Duy Dương, dường như em bị anh ăn sạch hoàn toàn rồi."

Anh bật cười: "Anh cho rằng những lời này nên là anh nói mới đúng chứ. Anh nghĩ vì sao mà vội vàng trở về trước thời gian đã hứa với Mặc Hoàng chứ?"

"Bởi vì em ư?" Tôi giả vờ ngây thơ chớp chớp mắt nhìn anh: "Trời ơi, thật là quá lãng mạn rồi!"

Anh vừa bực vừa buồn cười, nhéo mặt tôi: "Không có lương tâm!"

Lại nói: "Chờ anh trở về, anh đi nói với dì Nguyễn. Trước em không cần lo, ngộ nhỡ dì trách em thì sao."

Tôi gật đầu, sau đó chúng tôi không nói gì thêm nữa, chỉ ôm chặt nhau, thỉnh thoảng nhẹ nhàng nhúc nhích, cố gắng làm cho da thịt của chúng tôi gần nhau hơn nữa.

Ngày tôi rời khỏi Brussels trời cũng mưa như ngày tới.

Cả đêm kích tình triền miên hạnh phúc, tôi không hề có cảm giác đau buồn khi ly biệt...

Nhiếp Duy Dương thấy tôi không yên lòng chào từ biệt, nổi cáu: "Sao anh thấy thế nào em cũng là loại người không tim không phổi vậy chứ?"

Tôi cười khì khì: "Đây là báo ứng đấy anh trai à." Sau đó ngáp dài đi check-in.

Rất nhanh đã tới khai giảng, ngủ trong ký túc xá, thiếu ngực của anh cũng không khó ngủ khi cô đơn một mình như vẫn tưởng. Nhưng có một buổi sáng sớm, Tiểu Đinh nhìn tôi bằng vẻ mặt kỳ lạ, nói: "Tô Tô, hôm qua cậu mơ thấy gì vậy? Liên tục gọi "Uy Dương", "Uy Dương"."

Mơ gì cơ? Không có ấn tượng.

Tôi ngây ngốc một chút, chùi chùi mặt: "Mình mơ thấy mình biến thành Tô Vũ."

"A?" Tiểu Đinh cười xấu xa dùng cùi chỏ chọc chọc tôi: "Vậy Tô Vũ tiên sinh, có phải anh vừa chăn dê vừa luyện giọng hay không? Liên tục "Ừ", "A a"."

Gì? Tôi đỏ mặt, chẳng lẽ tôi gặp mộng xuân?

"Đừng giả bộ," Tiểu Đinh cười: "Người bạn trai kia của cậu tên là Duy Dương đúng không?"

Cô ấy biết rồi? Đúng rồi, cái tên miệng rộng Felix kia.

Tôi nói: "Vậy cậu có biết rằng anh ấy còn là anh mình không?"

Tiểu Đinh mở to mắt: "Cái gì? Anh ruột cậu á?"

Thì ra Felix không nói cho mọi người biết chuyện ấy.

Tôi làm vẻ trầm trọng: "Cậu không chú ý thấy chúng mình cùng họ Nhiếp hay sao? Tiểu Đinh, mình nói bí mật này cho cậu biết, mong cậu đừng khinh bỉ bọn mình. Bọn mình rất đau khổ... Anh mình anh ấy... Bởi vì chuyện này mà phải ra nước ngoài, mình cũng vô cùng đau khổ. Bọn mình không biết nên đối mặt với nhau như thế nào... Còn phải lừa cha mẹ..."

"Thật.. Thật sự?" Tiểu Đinh quá sợ hãi, nói không thành lời: "Cái cậu loạn... Loạn..."

Tôi "phụt" bật cười: "Lừa cậu đấy, ai bảo vừa rồi cậu chọc mình."

Tiểu Đinh gào lên oa oa.

Tôi đi vào phòng tắm, thấy gương mặt đỏ ửng của mình trong gương, thì ra tôi nhớ anh nhiều hơn những gì tôi nghĩ.