Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai)

Chương 41: Gặp gỡ




"Cậu còn nhớ rõ chuyện lúc chúng ta mới quen không?" Miêu Miêu siết chặt khăn trong tay, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước.

Tôi gật đầu, đương nhiên tôi nhớ rõ. Khi đó Miêu Miêu đang bị vài tên côn đồ lớn tuổi chặn lại bắt nạt trong hẻm nhỏ, là tôi đã cứu cô ấy.

Miêu Miêu hít sâu một hơi: "Khi đó, mấy người kia, kỳ thật chính là tên khốn.... Đồng Chấn sai khiến!"

Tôi mở to hai mắt nhìn.

Miêu Miêu cười thê lương, nói tiếp: "Khi đó mình đã bị ông ta làm nhục rất lâu. Rốt cuộc mình nói với ông ta, mình đã học cấp hai rồi, muốn đến trường học nội trú chứ không muốn ở nhà. Ông ta không chịu và nhốt mình trong nhà nhưng mình dùng ga giường làm dây thừng, từ trên lầu trốn đi, đến trường tự mình làm thủ tục ở nội trú. Sau khi ông ta biết, gọi điện thoại điên cuồng mắng chửi mình, nói rất nhiều lời khó nghe..., Nói mình về nhà ở, thuận tiện cho ông ta thi bạo. Mình rất sợ hãi nhưng mình cảm thấy, mình đang ở trong trường học, khắp nơi đều là người thì ông ta có thể làm gì được mình? Nhưng mình không ngờ ông ta đi mua chuộc bọn côn đồ, nói với bọn chúng rằng chỉ cần bọn chúng dẫn mình về nhà, tùy bọn chúng làm thế nào cũng được. Bọn chúng liền nhân lúc mình đi mua đồ ở gần trường... May mà sau đó gặp cậu. Tô Tô, nhất định cậu cảm thấy tình cảm của mình với cậu không bình thường hả?"

Tôi lắc đầu: "Chỉ tại tên khốn kia!"

Miêu Miêu cúi đầu nhìn tay mình: "Cậu biết không, lúc ấy, mình nhìn cậu xông lại cứu mình, mình..... Mình thật sự giống như trong địa ngục tối tăm không hề có hy vọng lại đột nhiên trông thấy một tia sáng. Mình không có cách nào khống chế chính mình. Mình muốn cùng với cậu, muốn đến nổi điên. Cho nên mình thỏa hiệp với Đồng Chấn.Mình nói mình sẽ học ngoại trú và ở nhà, chỉ cần ông ta đồng ý cho mình tiếp tục học ở trường học này."

Trời ạ, tôi không biết chút nào rằng những lúc đó, sau khuôn mặt tươi cười hoạt bát của Miêu Miêu lại cất dấu những nỗi đau lòng như thế.

Tôi nói: "Vì sao? Vì sao ông ta làm như vậy? Hổ dữ không ăn thịt con!"

Miêu Miêu che mặt một lúc lâu mới nói tiếp: "Vì sao à? Từ khi mình hiểu chuyện thì mình đã phản kháng lại ông ta. Mình kêu gào cầu xin tha thứ, không biết tại sao lại bị ông ta đối xử như vậy. Ông ta không hề lay chuyển, với câu hỏi của mình ông ta bảo mình đi hỏi người mẹ đã chết của mình. Về sau, mình tìm được nhật ký của mẹ, đọc những bản ghi chép lộn xộn của mẹ, cuối cùng mình cũng hiểu được vì sao ông ta lại đối xử như vậy với mình... Mẹ mình, bà ấy là một người vô cùng xinh đẹp, gia cảnh cũng tốt, lại khăng khăng một mực chối bỏ gia đình, đi theo tên khốn kia, câu chuyện rất cũ rồi phải không?"

Tôi vỗ vỗ tay, lặng lẽ an ủi cô ấy.

"Kết cục của mẹ không phải là cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn trôi qua cùng người bà yêu. Bởi vì, mắt bà bị mù, người bà tìm kiếm là một tên cầm thú." Miêu Miêu hít sâu một hơi: "Đồng Chấn, ông ta... tâm lý ông ta có vấn đề, ông ta gây dựng sự nghiệp từ tiền mẹ mang từ nhà ra ngoài, vì thế ông ta vẫn cảm thấy cực kỳ không có tôn nghiêm. Đồng thời ông ta lại vô cùng tự ti. Ông ta cảm thấy đã không có tiền lại không có tướng mạo nên ông ta không xứng với mẹ. Ông ta cảm thấy mẹ sẽ không ông ta. Ông ta giám thị mẹ như một tên điên. Mẹ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nhưng rốt cuộc bà không thể chịu đựng được. Bà quen một người đàn ông khác, chuẩn bị ly hôn với Đồng Chấn."

"Đương nhiên Đồng Chấn như nổi điên, dùng các loại thủ đoạn ép mẹ rời khỏi người đàn ông kia. Mẹ vốn quyết tâm phải rời khỏi ông ta nhưng vào lúc đó mẹ lại phát hiện mang thai. Mẹ thích người đàn ông kia. Ông ta nói muốn mẹ bỏ đi bởi vì đứa trẻ có thể là của Đồng Chấn. Ông ta nói không cần phải sinh dưỡng một đứa trẻ có gen của kẻ điên. Mẹ liều mạng muốn giữ lại đứa trẻ. Đồng Chấn đưa ra điều kiện, nói chỉ cần mẹ rời khỏi người kia, thành thành thật thật ở lại thì ông ta sẽ cho mẹ sinh mình. Mẹ mình đã bằng lòng.

Tôi thở dài trong lòng. Mẹ Miêu Miêu cũng là một người phụ nữ đáng thương.

Ánh mắt Miêu Miêu trống rỗng: "Cho nên mình không biết Đồng Chấn có phải là cha ruột của mình không. Ông ta vẫn luôn mắng mình là tiện chủng của mẹ và người đàn ông kia. Sau khi mẹ sinh mình không lâu thì qua đời. Khi còn bé mình không biết nhưng sau khi trưởng thành mình nghĩ, tám phần là bà đã bị Đồng Chấn hành hạ mà chết."

Tôi cảm thấy phát lạnh, lặng yên rót ly nước ấm đưa cho Miêu Miêu.

Miêu Miêu uống một hớp, mười ngón tay nắm chặt cái ly, yên lặng hồi lâu mới nói tiếp: "Sau khi mẹ chết, mình trở thành đối tượng để ông ta phát tiết. Lúc còn nhỏ, ông ta thường xuyên đánh chửi mình vô cớ, véo mình nhéo mình. Về sau, có một ngày, đột nhiên ông ta yên lặng nhìn mình, ánh mắt đó... ánh mắt khiến cho người ta sởn tóc gáy như vậy, đến giờ mình vẫn còn nhớ mãi. Ông ta cười nói với mình, Miêu Miêu, con đã trưởng thành, con giống hệt mẹ con. Mình vốn rất vui vẻ, ông ta gần như chưa từng nói lời dịu dàng với mình, ai ngờ, sau đó, ông ta liền bổ nhào qua, giật quần áo của mình ra, sau đó...."

Tay Miêu Miêu phát run, nước trong ly gần như đổ ra ngoài, trong lòng tôi chua xót, giật cái ly, ôm lấy cô ấy: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa."

Trời ạ, Đồng Chấn đúng là súc sinh.

Miêu Miêu phát run, qua một lúc lâu, giọng nói cô ấy lại vang lên: "Mình đã sinh non ba lần. Mỗi ngày sống đều dày vò.... Tô Tô, nếu không phải bởi vì có cậu, ở cùng với cậu thì mình đã sớm không còn trên đời này... Bởi vậy, ngày đó khi mình nhìn thấy bộ dạng đó của cậu, mình biết rõ cậu và người đàn ông khác cùng nhau thì mình điên lên rồi mình làm ra chuyện như vậy. A, mình nghĩ, có lẽ mình thật sự là đứa trẻ có gen của kẻ điên, có gen của ông ta."

Tôi ôm chặt lấy cô ấy: "Miêu Miêu, mình không trách cậu, thật sự, mình đã quên rồi."

Miêu Miêu ôm tôi, nước mặt lặng yên thấm ướt cánh tay tôi.

Rốt cuộc cô ấy cũng bình tĩnh một chút, tôi hỏi: "Miêu Miêu, cậu định làm thế nào?" Phải dùng tới pháp luật để giải quyết sao? Nhưng dù sao Đồng Chấn cũng là ba cô ấy. Dù sao Miêu Miêu cũng chỉ là một cô bé. Cô ấy chịu đựng là một tổn thương khó tả, phải làm thế nào thì từ nay về sau cô ấy mới có thể an ổn sống tốt?

Miêu Miêu nhìn về phía trước: "Lần này cũng bởi vì mình muốn trộm xuất ngoại du học, kết quả lại bị ông ta phát hiện tờ xin du học do mình viết cho nên ông ta như nổi điên tra tấn mình. Nếu không phải cậu lại cứu mình, mình nghĩ, mình đã chết rồi cũng nên. Mình —— mình đã sớm nghĩ thông suốt rồi, ông ta làm ăn to, có thế lực và quan hệ của ông ta. Nếu mình muốn kiện ông ta thì đầu tiên mình không nhịn được lấy chứng cứ và nói ra việc bị làm nhục trước mặt mọi người, sau đó cho dù bất cứ giá nào mình cũng không nhất định có thể kiện thắng ông ta. Cho dù kiện thắng, mình cũng sẽ không chịu được áp lực của dư luận. Mình thừa nhận mình rất yếu đuối. Mình chỉ nghĩ lúc này phải rời đi, rời khỏi ông ta, như vậy mình mới có thể tiếp tục sống được."

Tôi nói: "Mình tôn trọng quyết định của cậu. Hôm đó mình sẽ đến gửi giấy thông báo thi cho cậu. Nhưn cậu thế này chắc chắn sẽ không thể tham gia thi được. Ừ, đừng lo lắng, mình sẽ hỏi chú Nhiếp một chút xem ông ấy có cách nào trực tiếp đưa cậu đi du học không. Cậu cứ yên tâm ở lại đây hai ngày, ở đây là bạn của Nhiếp Duy Dương —— ừ, chính là bạn của con trai chú Nhiếp mở, không ai biết cậu ở đây, tên khốn kia sẽ không thể tìm tới."

Miêu Miêu bình tĩnh nhìn tôi, lại khóc lên: "Tô Tô, mình thật sự không biết làm thế nào mới có thể báo đáp cậu!"

Tôi mỉm cười, lau nước mắt, ôm lấy cô ấy: "Không phải chúng ta là bạn tốt sao?"