Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai)

Chương 40: Đừng quên




Do tình dục sinh tình yêu hay là do tình yêu sinh ra tình dục?

Nếu hỏi Nhiếp Duy Dương vấn đề này, nhất định anh sẽ nhướng mày, dửng dưng hỏi lại: "Cái này có gì khác nhau chứ?" Với anh mà nói, rốt cuộc là thân thể của anh phản ứng chứng minh tình cảm của anh hay là tình cảm của anh khiến thân thể của anh phản ứng, đây là cùng một chuyện.

Người một nhà cùng nhau đến sân bay tiễn Nhiếp Duy Dương.

Trong đại sảnh sân bay, anh ở bên kia nói lời tạm biệt với mẹ và Nhiếp Văn Hàm, tôi ở bên cạnh nắm tay che miệng ngáp lớn. Kỳ lạ, rõ ràng đều một đêm không ngủ, vì sao lão đại anh nhanh nhẹn như vậy, tôi lại dúm dó giống như dưa chuột mất nước, ngay cả đứng cũng không thẳng.

Anh nắm chặt vai tôi, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn vào trong mắt tôi: "Đừng quên lời anh."

Tôi vừa ngáp xong, trong mắt nén lệ, mơ mơ màng màng nhìn anh: "Nói cái gì?"

Đôi mắt đen của anh lập tức nheo lại, da mặt căng thẳng" "Em nhất định muốn anh nhắc lại cho em nghe bây giờ sao?"

Tôi nhìn nét mặt của anh, lại nhìn mẹ và Nhiếp Văn Hàm ở bên cạnh, lập tức lắc đầu: "Đừng, em nhớ kỹ rồi, nhớ kỹ."

Nhiếp Văn Hàm cười ha ha: "Sắp đến giờ rồi, con mau đi đăng ký đi, có lời gì thì sau này hẵng nói, dù sao con cũng trở về rất nhanh thôi."

Rất nhanh? Tôi nghi ngờ nhìn anh một chút, thế nhưng anh lại mỉm cười, cúi người nói nhỏ bên tai tôi: "Muốn nói lời tạm biệt hay không?"

Tôi lập tức nhảy cách xa anh ba thước, mỉm cười nói: "Thuận buồm xuôi gió, đi thong thả không tiễn."

Thân máy bay màu bạc càng lúc càng nhỏ lại trên nền trời màu lam, tôi thu hồi ánh mắt, bắt đầu nhớ lại, rốt cuộc anh bảo tôi đừng quên cái gì đây?

Tối qua sau hai lần hoan ái, anh ôm tôi ngồi trên bệ cửa sổ rộng thùng thình ngắm trăng sáng.

Sau khi tìm được một vị trí thoải mái trong lồng ngực anh, tôi nghiêng đầu nhìn ánh trăng rơi đầy trên đất, trong đầu vô tình nhớ tới một câu chuyện cười. Chuyện cười này sửa lại câu thơ của Lý Bạch, đọc là "Sàng, tiền, minh nguyệt, quang, y thất địa thượng, sướng!" Tôi nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên cười thành tiếng.

(Sàng, tiền, minh nguyệt, quang, y thất địa thượng, sướng: ngẩng đầu nhìn trăng sáng, quần áo rơi đầy đất)

Nhiếp Duy Dương sau lưng khẽ cắn vào tai tôi: "Nghĩ gì mà cười vui vẻ vậy?"

Tôi vừa trốn vừa cười, khiêu khích anh: "Nghĩ tới soái ca, soái ca mười tám mười chín tuổi, còn trẻ, đáng yêu lại đẹp trai, nghĩ tới là vui vẻ."

Anh kéo tôi xoay người lại, nắm cằm và nhìn vào tôi. Đôi mắt anh như có ma lực hấp dẫn người khác. Khuôn mặt anh dưới ánh trăng lại có cảm giác mị hoặc không chân thực.

Anh nhếch miệng, nói với giọng cao cao tại thượng: "Cả đời này em đừng có hi vọng, mèo hoang nhỏ."

Hả, là những lời này sao? Tôi sờ sờ cái mũi, có chút đỏ mặt, cả đời, anh nói cả đời đấy. Không thể phủ nhận tôi cũng giống như các nữ sinh khác, tràn ngập ảo tưởng với lãng mạn. Có một người đàn ông anh tuấn tuyên bố như một lời thề với bản thân, trong lòng không loạn nhịp là không thể nào.

Nhưng mà tôi tự hỏi mình, Lục Tô, mày yêu anh ta sao? Cho dù biết rõ tình hình của anh ta khác hẳn với người thường, có thể không canh cánh trong lòng anh ta cường ngạnh lần đầu sao, mày thật sự nguyện ý tuổi mười tám cứ như vậy trói buộc trên người anh ta, vứt bỏ tất cả các khả năng khác?

Tôi đã suốt đêm không ngủ, đầu kêu ong ong, nặng nề như thể lúc nào cũng có thể rơi xuống đất, thôi, không nghĩ nữa, tôi còn phải đi thăm Miêu Miêu.

Mẹ hỏi: "Sắp có cuộc thi rồi, sao con còn chạy loạn vậy?"

Tôi nói: "Mẹ, mẹ biết không, Miêu Miêu bị ba cô ấy đánh, rất thảm, bây giờ cô ấy đang ở bệnh viện, con muốn đến thăm cô ấy."

Mẹ giật mình: "Ba nó? Cái người gọi là Đồng Chấn ấy à? Không phải ông ấy rất thương con gái sao? Làm sao có thể làm chuyện đó được?" Sau đó bà bảo tôi chờ, vội vội vàng vàng xuống bếp nấu súp tổ yến thịt nạc, bảo tôi mang tới cho Miêu Miêu.

Nhiếp Văn Hàm đang ở trước cửa đổi giày đi công ty, nghe thấy chúng tôi nói chuyện thì ngoảnh lại nói: "Đồng Chấn? Chính là nhà cung ứng vật phẩm? Hôm nay chú còn muốn gặp mặt nói chuyện ủy thác với ông ấy đấy."

Tôi giật mình, vội vàng nói: "Chú Nhiếp, chú đừng nói chuyện của Miêu Miêu cho ông ấy biết!"

Nhiếp Văn Hàm gật đầu: "Đây là việc nhà người khác."

Sẽ không tốt nếu lại gọi Felix nên tôi tự mình ngồi taxi với bệnh viện Gia Hòa, đi vòng qua cửa sau, dựa vào trí nhớ đi lên lầu, tìm được cánh cửa kia.

Đào Ý Đường mở cửa, trông thấy là tôi thì đôi mắt đào hoa nheo lại, cười tủm tỉm: "Tiểu Tô Tô, tình hình của bạn em đã khá hơn." Tôi vào cửa thì anh lại xoay người đi ra ngoài, dặn dò tôi: "Anh đi trước vì hôm nay có ca, có người đến gõ cửa thì em đừng mở."

Tôi gật đầu, cái người Đào Ý Đường này, rõ ràng mở một phòng khám bí mật ở ngay sau nhà chính của bệnh viện Gia Hòa, không biết lai lịch của anh ra sao.

Bộ dạng Miêu Miêu đã tốt hơn hôm qua nhiều. Máu bầm đã biến mất hơn nửa, lộ ra màu da ban đầu. Toàn bộ vết máu và vết tàn thuốc gần như được che dưới lớp quần áo, trên mặt chỉ còn dán một miếng băng, nhìn thoáng qua gần như là tốt.

Miêu Miêu vừa nhìn thấy tôi thì lập tức chống người ngồi dậy. Tôi vội vàng đi qua kê gối lên cho cô ấy dựa vào, giơ hộp giữ nhiệt trong tay: "Mẹ mình làm, ăn một chút để bổ thân thể."

Miêu Miêu yên lặng cúi đầu ăn canh, uống uống, có giọt nước rơi vào bát của cô.

Tôi nhận lấy cái bát, cầm khăn tay cho cô ấy, cười: "Sao nào, tay nghề của mẹ mình xuất thần nhập khóa, ăn ngon tới mức khiến cậu phát khóc hả?"

Một tay Miêu Miêu cầm khăn ấn vào mắt, một tay bắt lấy cổ tay tôi, nghẹn ngào: "Tô Tô, mình, mình làm vậy với cậu, chuyện quá phận như vậy, cậu, cậu không oán mình sao?

Tôi cầm khăn tay che ánh mắt cô, lau những vệt nước mắt của cô ấy, nghiêm trang nói: "Thật ra trong súp tổ yến mình cũng đã bỏ thuốc."

Miêu Miêu sững sờ nhìn tôi, trong một lúc không biết tôi đang nói giỡn hay là nói thật.

Tôi không nhịn được bật cười. Miêu Miêu biết mình bị tôi lừa, vẻ mặt giống như khóc lại giống như cười. Cô ấy cầm tay tôi, vội vàng hỏi: "Tô Tô, cậu thật sự không hận mình hả? Không giận mình à?"

Tôi vỗ vỗ cô ấy, mỉm cười: "Cậu còn không hiểu rõ mình à? Mình là người không thích ghi thù, đời người ngắn lắm, sao phải nhớ mãi những chuyện không vui, vẫn nên sống tiếp như thế nào mới đúng."

Miêu Miêu rơi lệ, gật đầu: "Mình biết... Cậu vẫn luôn như vậy.... những chuyện không vui luôn quên rất nhanh...."

Tôi đưa mắt nhìn cô ấy, nói: "Miêu Miêu, cậu cũng vậy, những chuyện không vui thì quên đi."

Không nói tới thì thôi, vừa nhắc tới, cô ấy lập tức nằm sấp trên chăn gào khóc lên. Tôi đi qua, đặt cánh tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cô ấy, để cô ấy khóc một trận thật thoải mái.

Mãi lâu sau, cô ấy mới dần dần sụt sịt ngừng khóc, vịn cánh tay tôi, khàn giọng nói với tôi: "Tô Tô, để mình kể chuyện cho cậu biết, nói ra thì mình cũng dễ chịu một chút."