Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai)

Chương 12: Bức cung




"A...!" Tôi ngậm chặt miệng cũng không ngăn được tiếng rên rỉ của mình, cảm giác trong thân thể có một dòng nhiệt nóng rực tràn ra, tiểu huyệt non mềm từng ngụm từng ngụm cắn nuốt thanh kim loại lạnh như băng. Nhiếp Duy Dương giữ chặt thân thể của tôi, mê muội nhìn chỗ đó: "Thật xinh đẹp! Mềm mại đến chết người!"

Anh ta rút cây gậy chỉ huy ra, giơ nó lên trước mắt tôi, đầu bọc hoa văn quả nhiên đã dính đầy nước, tất cả đều là chất lỏng trong suốt của tôi. Tôi lúng túng quay mặt đi, nghĩ đến cảnh tượng này giống như trong phim, dùng thứ đó để tự tìm đến khoái cảm, tôi lại cảm thấy lúng túng không chịu nổi.

Anh ta thì thầm bên tai tôi, trong giọng nói lại có chút bất mãn khó hiểu: "Nhìn em xem, bé con dâm đãng, một thanh kim loại lạnh như băng cũng có thể làm em thỏa mãn, chẳng lẽ không cần tôi nữa sao?"

Chút dư vị còn sót lại trong thân thể khiến tôi khẽ run lên, nhìn thấy anh ta cởi quần dài, lộ ra dục vọng hiên ngang cứng rắn, tôi bất lực nhắm mắt lại, biết rõ bây giờ mới bắt đầu.

Anh ta trần truồng đè xuống người tôi. Lại nói, đây là lần đầu tiên tôi có thể nhìn rõ toàn bộ thân thể của anh ta, làn da săn chắc bao quanh cơ thể, đường con đẹp mắt, nếu không phải đang ở trong tình huống này, tôi nhất định sẽ huýt sáo tán thưởng anh ta.

Tôi không ôm hy vọng ngăn cản anh ta: "Anh điên rồi, mẹ và chú Nhiếp đều đang ở nhà đấy!"

Anh ta cười: "Phòng của bọn họ ở bên kia, cho dù em có la to cỡ nào thì chưa chắc bọn họ sẽ nghe được, huống hồ, chỉ có em sợ bị bọn họ nhìn thấy chứ không phải tôi."

Cái tên ma quỷ này. Tôi không cam lòng: "Vì sao? Vì sao lại là tôi? Tôi với anh không thù không oán, vì sao hết lần này tới lần khác lại là tôi?"

Anh ta dừng lại, hơi nghiêng đầu suy nghĩ, rồi đột nhiên nở ra một nụ cười vô lại: "Không nói cho em biết đâu!"

Tôi suýt chút nữa thì thở không ra hơi, dở khóc dở cười.

"Vậy ít ra anh cũng phải cởi trói cho tôi chứ." Tôi thương lượng với anh ta: "Như vậy tôi rất không thoải mái."

Anh ta hơi trầm mặc một chút, sau đó gật đầu: "Được, chỉ cần em trả lời tôi một vấn đề."

"Được được được!" Tôi vội vàng đáp ứng, trăm câu đều được.

Anh ta nhìn tôi một cái, sau đó dời ánh mắt đến đôi thiên nga được thêu trên tấm rèm nhung màu xanh lá cây đậm, chậm rãi nói: "Màng trinh của em, là bị ai làm rách?"

Tôi trợn mắt, sao anh ta lại hỏi vấn đề này? Đây là tình tiết cô gái trong trắng trao thân cho người yêu giống như trong phim sao? Nhưng bảo tôi làm thế nào để nói cho anh ta biết, màng trinh của tôi là do tôi tự mình làm rách? Đúng vậy, tôi thích cảm giác tự mang đến sự sung sướng cho thân thể, sau khi cùng đám bạn xem phim sex, tôi lén lút tự dùng tay để an ủi chính mình, tìm đến cảm giác sung sướng, tôi tự cảm thấy những điều này không có gì đáng hổ thẹn, nhưng làm sao có thể kể cho người khác? Trời ạ, có giết chết tôi thì tôi cũng không nói được nên lời!

Tôi im lặng, rơi vào trầm mặc.

Nhiếp Duy Dương đột nhiên hung mãnh tiến vào thân thể tôi mà không hề báo trước, trực tiếp chạm tới nơi sâu nhất trong bụng tôi, đau quá! Đau tới nỗi tôi phải gập người lại, thế nhưng thân thể lại bị kéo tới, tôi nhịn không nổi, đành cất tiếng cầu xin: "Chậm một chút... A... Anh muốn đâm chết tôi sao!"

Ánh mắt anh ta hung hăng nhìn tôi, chẳng những không nhẹ bớt mà ngược lại tốc độ còn tăng nhanh hơn, tôi kêu đau: "Không phải tôi không phối hợp... A... Anh đổi —— A! Đau... Đổi... câu hỏi khác được không?"

Anh ta không nói gì, động tác càng lúc càng mạnh, như thể đang muốn trừng phạt tôi. Cầu xin vô dụng, tôi gắt gao cắn răng không chịu yếu thế. Không biết qua bao lâu, ngay lúc tôi có cảm giác như mình sắp ngất đi vì đau đớn, anh ta buồn bực gầm lên một tiếng, rồi đột nhiên rút ra khỏi thân thể của tôi, để chất lỏng trắng đục bắn lên trên bụng tôi.

Tôi ngửa đầu, há miệng thở dốc, bắp đùi không ngừng run rẩy, ở sâu trong bụng đau nhức âm ỉ.

Cánh hoa lại truyền đến cảm giác mát lạnh, tên khốn kiếp này, còn chưa chịu dừng lại sao? Tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn xuống, lại hốt hoảng la lên: "Đừng! Dừng lại!"

Anh ta cầm gậy chỉ huy, nhưng lần này lại đổi thành đầu nhỏ, mũi nhọn nhỏ và mảnh như que diêm, cái này thì khác gì cây châm chứ? Nếu đâm vào cơ thể tôi thì nơi đó sẽ biến thành cái rây mất.

Anh ta không để ý tới hành vi ngăn cản của tôi, đôi mắt khẽ híp lại, trầm mặc như đang khó chịu điều gì đó, chậm rãi đưa đầu gậy chỉ huy về phía thân thể tôi, tôi nhìn hàng lông mày rậm trên khuôn mặt đen của anh ta, bối rối hô lên: "Dừng lại! Dừng lại! Nhiếp Duy Dương, anh muốn giết tôi sao?"

Anh ta trầm mặc, đầu nhọn lạnh buốt đã chui vào bên trong, tôi hét lên: "Đừng! Tôi... Tôi thật sự không thể nói mà!"

Cảm giác lạnh buốt vẫn tiếp tục tiến vào bên trong, tôi khẩn trương tới nỗi quên cả hô hấp, rốt cuộc tôi nhắm chặt mắt, thỏa hiệp: "Tôi nói! Tôi nói! Tôi nói!"