Bức Xướng Vi Lương

Chương 83: Bất ngờ gặp người quen




edit: Pey

beta: hanhmyu

Lão gia tử từng nói, khi mông ngươi ngồi trên nệm êm, ôm em gái trong lòng nói chuyện phiếm thì không cảm nhận được thời gian đang trôi qua.

Cho nên tôi cho rằng cùng lắm chúng tôi ở mới ở trên đảo khoảng hơn mười ngày, Diệp Tô lại nói rằng, chúng tôi đã ở gần một tháng.

Trong một tháng đã xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như xây một căn nhà gỗ nhỏ trong rừng, bao quanh là một cái sân nho nhỏ .

Nhà gỗ không lớn nhưng vẫn có phòng bếp và phòng khách cùng phòng ngủ, đồ vật bên trong cũng hết sức đơn giản. Không có gì ngoài bàn cơm và một chiếc giường đế vương nho nhỏ. Khung giường ngập mùi hoang dại, nệm được nhồi một loại xơ bông của loài cây tương tự như cây cọ, mềm mại vừa phải, co giãn cũng rất tốt, phù hợp với vóc dáng của con người, cho dù hai người trưởng thành chồng lên nhau cũng có thể chịu lực được.

… Khụ, không cần phải nghĩ nhiều nha.

Trong cái sân nhỏ, cây cỏ được cắt tỉa, một đường nối thẳng từ cửa phòng ra đến con đường nhỏ bên ngoài, mở ra trước mắt là mảnh đất phì nhiêu màu mỡ. Bên cạnh con đường nhỏ cắm mấy cây đuốc bằng gỗ thông, phòng sau nhà xếp củi dùng được trong ba ngày, đằng trước treo quả dại cùng thịt muối, chiếc rèm bằng lá cây xanh biếc treo ở cửa sổ, mỗi lần ánh mặt trời chiếu vào đều tỏa ra mùi cỏ xanh dễ chịu.

Có giống như một nhà nông vui vẻ không? Đây là loại số phòng hạn chế trên toàn cầu đó nha.

Những thứ này dĩ nhiên cũng do một tay Diệp Tô làm ra, kiến thức sinh tồn về cắm trại của tôi bằng không, tất nhiên hắn sẽ không trông cậy vào việc tôi lập tức mọc cánh bay đến hỗ trợ. Nhưng chẳng lẽ không thể học được hay sao, trên đảo không khí ôn hòa, ít có rắn rết côn trùng chuột kiến, cũng không có đại bàng mãnh thú gì, quả thực chính là một nơi thích hợp để tay mới chơi như tôi luyện cấp lên level.

Nhưng cho dù tôi khuyên can ra sao, Diệp đại hiệp vẫn không đồng ý. Hắn pha trò dỗ tôi giống như dỗ trẻ con, buổi sáng cùng tôi tay trong tay đi dạo trên bờ cát hưởng thụ ánh sáng mặt trời, buổi trưa thì để cho tôi rình coi hắn cởi trần săn thú, bắt cá, xế chiều tiếp tục để cho tôi rình coi hắn cởi trần xây dựng phòng ốc, buổi tối nữa cởi trần chơi với tôi cái trò yêu tinh đánh nhau, thành tích siêu cấp không khác biệt lắm với trò Mario, lúc đầu phải dùng hết ba mạng, sau đó đôi khi hai lần ba lượt, rồi lượng biến đổi dẫn theo chất biến đổi, hiện tại chúng tôi chỉ cần dùng một lần là qua cửa.

Về điểm mấu chốt là cái khiến cho chất biến đổi kia, theo kẻ hèn này suy đoán, đại khái là một nữ nhân có quan hệ thân thuộc đi.

Dì cả(*) của tôi hình như bị lạc ở Nam Dương, đến giờ nàng ta cũng không đến viếng thăm tôi.

(*): thời kỳ đèn đỏ của các bạn nữ.

Tôi không dám đoán bừa, liệu có phải lúc này tôi đã bắt cóc được con tin của Diệp Tô hay không, vì cho dù dì cả luôn đúng ngày nhưng gần đây chuyện xấu xảy ra nhiều quá khiến nàng ta trở lên lười biếng, cũng có thể nguyên nhân là vì vết thương chưa khép miệng suốt cả tháng này của tôi, cũng có thể là tác dụng phụ của xuân dược, hay đơn giản hơn một chút, thủy thổ thay đổi cũng có thể xem là một nguyên nhân đi.

Tóm lại, bây giờ chưa thể kết luận được việc gì, Diệp Tô không cho tôi biết liệu có bắt cóc tống tiền thành công hay không, tôi cũng làm như cái gì cũng không biết.

Có điều từ thái độ cẩn thận quá mức của hắn đối với tôi, đại khái hắn đã nắm chắc được tám phần.

Trước đây tôi còn chịu trách nhiệm một ngày ba bữa, bây giờ ngay cả việc này Diệp Tô cũng không cho tôi làm, mỗi sáng sớm kéo tôi đi dạo trên đảo một vòng, sau đó mới yêu cầu tôi ngồi nghệt ra bên cạnh hắn.

Loại cuộc sống sâu gạo này chỉ một hai ngày còn được xem là may mắn, qua hơn nửa tháng là cảm thấy nhàm chán, hơn nữa loại cảm xúc chán chường này rất nhanh phát triển cho dù là ngắm Diệp Tô khỏe mạnh cường tráng mỗi ngày cũng khó khiến tôi thoát khỏi cảm giác bị bao nuôi. Cho nên rốt cục vào hôm nay, kẻ đang được hưởng phúc mà không biết phúc là tôi đây mở miệng oán trách: “Diệp Tô, chàng có thấy dạo này ta lên cân không?”

Diệp Tô đang bổ củi, nghe vậy bỏ dao xuống hôn tôi một cái, cười híp mắt: “Mập một chút mới tốt, ôm mới mềm mại.”

Tôi đen mặt, đem một nửa cỏ gấu ném lên người hắn: “Chàng nói vậy làm cho ta nảy sinh một loại cảm giác không tốt, giống như nuôi là thật mập mạp để ăn thịt….”

Diệp Tô cười to, vừa cười vừa nháy mắt tà ác hướng về tôi: “Oan gia, chẳng lẽ mỗi đêm ta đều ăn thịt người khác sao?”

Này, mặc dù cái kia cũng là ăn thịt, nhưng so với ý tứ muốn biểu đạt của tôi còn cách xa vạn dặm.

Hiển nhiên Diệp Tô không có vẻ gì lo lắng. Tôi trừng hắn một cái, ngoắc ngoắc tay để hắn đem cỏ gấu trở lại: “Cho dù ta thật sự có con tin đi nữa, cũng không cần thiết phải làm ra bộ dạng khẩn trương như thế này. Trước sau tương phản quá lớn làm cho ta cảm thấy bất công”

Diệp Tô bật cười, siết chặt cằm của tôi: “Nàng không muốn mẫu bằng tử quý* thì thay bằng tử bằng mẫu quý vậy. Ta sợ hắn làm cho nàng thêm phiền toái, nên đành phải hao tổn chút ít tâm tư.”

*mẫu bằng tử quý: Mẹ quý nhờ con

Tôi kinh ngạc rồi đạp hắn một cước: “Ta thật sự có sao?”

Diệp Tô ôm tôi lắc lư, thanh âm ngọt như mía lùi: “Vi phu hàng đêm cày cấy, không làm thì không có ăn, chẳng phải là điều rất bình thường sao?”

Tôi thoát khỏi ma trảo của hắn, liếc hắn một cái: “Diệp công tử, ngài không cảm thấy ngài có chút mệt mỏi sao?”

Thật đúng là văn võ song toàn, ban ngày dạy văn buổi tối dạy võ, cha hắn siêng năng như thế, đoán chừng đứa nhỏ của tôi sinh ra là đã biết tề mi côn pháp.

Tôi đỏ mặt thầm khấn Hallelujah, quyết định đem những suy nghĩ hèn mọn này nhịn lại cho đến khi con tin của hắn phá nhà lao chạy ra, sau đó sẽ lặng lẽ nói cho con tin của hắn về cha mình.

Diệp Tô cười hì hì sờ sờ gương mặt tôi, mới vừa muốn nói gì thì mặt bỗng biến sắc, nghiêng tai lắng nghe một lát rồi dùng ngón tay ra hiệu chỉ chỉ về phía ngôi nhà gỗ, ý bảo tôi đi núp.

Tôi chớp mắt, dùng khẩu hình miệng hỏi hắn: “Có người đến?”

Diệp Tô gật đầu, lấy tay ra hiệu là có rất nhiều chiến thuyền đang tới, cỡ một trung đội.

Tôi vội vàng cầm cây gậy gỗ chạy vào nhà, lấy ám tiễn đã lâu không dùng nhanh chóng đeo lên cổ tay, nấp ở sau cửa phòng ngủ.

Diệp Tô đại khái nghe được thanh âm của rất nhiều con thuyền đang cập vào bờ. Hắn đã từng phiêu bạt nhiều năm trên biển, hiển nhiên là phân biệt ra được sự khác nhau của tiếng sóng đánh vào bờ và tiếng sóng khi mũi thuyền cập bến. Chúng tôi chỉ có hai người mà thôi, nếu là bạn mà không phải địch, cần gì phô trương lớn như thế? Giống như phái cả đại đội lục soát trong rừng để bắt người vậy.

Có lẽ người ta chỉ thuận đường lên bờ ăn cơm dã ngoại, nhưng mọi sự vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Tâm tư của Hành Liệt giống như đáy biển thâm sâu khôn lường, không chỉ thâm sâu mà còn vô cùng quanh co khó đoán.

Đứng im khoảng một nén nhang, rốt cuộc tôi cảm thấy có gì đó không đúng: chim chóc như bị kinh động đồng loạt bay lên, âm thanh vỗ cánh như gần ngay trước mắt.

Diệp Tô khẽ gõ vào chấn song cửa sổ: “Người kia cố ý tạo ra tiếng động, hẳn là muốn biểu lộ ý tứ muốn gặp. Ta đi ra ngoài rừng, nếu có chuyện gì sẽ huýt sáo báo cho nàng.”

Tôi đáp ứng một tiếng, vội vàng dặn dò hắn: “Chàng cũng đừng liều mạng, ta còn có ám tiễn đây.”

Diệp Tô cười cười: “Được! Nương tử”. Sau đó không nghe thấy động tĩnh gì, đại khái là lén lút chuồn đi rồi .

Tôi lại đợi thêm khoảng một chén trà nữa, không kiên nhẫn đổi trọng tâm từ chân trái sang chân phải, trong đầu nhanh chóng lướt qua đủ loại khả năng, nhưng cứ khả năng nào bất lợi vừa lấp ló xuất hiện thì ngay lập tức bị tôi trấn áp xuống, không được nghĩ đến chuyện xấu, phu quân của tôi uy vũ hùng tráng, người có thể áp đảo được hắn vẫn còn chưa ra đời.

… Phi! Trong đầu tôi suy nghĩ gì không đâu a.

Tiếng huýt sáo Diệp Tô vừa kịp thời ngăn trở tôi suy sụp trong suy nghĩ càng ngày càng xa của mình, ẩn ý bên trong tiếng huýt sáo đó: Nương tử, có bằng hữu!

Tôi nhảy dựng lên, đẩy cửa chạy vào phòng bếp nấu nước, cảm giác như vừa đi xe trên núi, hai chân không tự giác mà run lên, đành ngồi chồm hổm trên mặt đất không ngừng hít thở sâu, một lúc sau mới cảm giác khá hơn.

Tiếng bước chân quen thuộc ở ngoài phòng vang lên, Diệp Tô đẩy cửa bước vào, ôm thắt lưng của tôi dỗ dành: “Làm cho nàng sợ hãi sao? Đừng sợ, là nữ nhân của Hành Liệt, chỉ có mình nàng đó.”

Tôi gật đầu, vịn cánh tay Diệp Tô đứng lên, nhỏ giọng nói thầm: “Ta cũng đã nghĩ rằng người đó là một cô nương.”

Diệp Tô nga một tiếng, dáng vẻ hứng thú mười phần: “Tại sao nàng đoán được?”

Ánh mắt tôi ngó chừng trong nồi nước, lúc sau liền ném hai mảnh mứt phơi khô vào: “Cứ cho là lá gan ta nhỏ đi. Chỉ có chút gió thổi cỏ lay đã hù dọa thành như vậy!”

Diệp Tô bật cười, quay đầu nhìn ngoài cửa một cái, rồi nhìn tôi cười nói: “Nàng ta tới rồi.”

Một nữ nhân mặc nam trang đứng ở cạnh cửa, chắp tay cười: “Lăng Đang, đã lâu không gặp”. Giọng nói trầm thấp hết sức dễ nghe, mặc dù phần eo so với lần trước tôi thấy đã thô hơn một chút, nhưng vẫn mềm mại như cành liễu, vẻ mặt tươi sáng xinh xắn trong veo như nước, toàn thân toát ra khí phách anh hùng.

Tôi chớp mắt: “Oa” một tiếng, đi tới trước mặt nàng, khẽ ngửa đầu nhìn nàng cười: “Nhìn kỹ thì ngươi cũng thật tốt nha, từ giọng nói đến vóc dáng”. Dĩ nhiên là Lâu Yên Phi!

Lâu Yên Phi lúng túng sờ sờ mặt: “Ta nghĩ thuật dịch dung của ta tuy không xuất sắc cũng có thể tính là khá, sao vẫn bị ngươi nhìn một cái là biết?”

Tôi xoa tay nuốt nước miếng, lập tức ôm nàng đùa giỡn: “Bộ dạng của mỹ nhân dĩ nhiên sẽ khắc sâu vào trong lòng. Thực ra đặc biệt nhất chính là giọng nói của ngươi, diện mạo hay gì gì khác chỉ là thứ yếu.”

Hành Liệt từng nói đã gặp qua tôi ở Huề Phương Viện, hắn cũng nói vóc người nữ nhân của hắn cao hơn tôi, lại có võ công, người bình thường khó có thể chiếm tiện nghi của nàng, Hành Liệt gọi tôi là Tiểu Phi.

Òa òa, thật là trùng khớp.

Diệp Tô kinh ngạc nhìn tôi: “Nàng biết nàng ta sao?”

Tôi khó chịu liếc hắn một cái, làm sao các ngươi quen biết nhau?

Lâu Yên Phi nhẹ giọng giải thích: “Lăng Đang từng giải vây cho ta, ta thiếu nàng một cái nhân tình”. Lại liếc tôi một cái, ngượng ngùng cười, “Lần này lại thiếu nợ càng nhiều… về phần Diệp Tô, ta phụng mệnh xuống Nam Dương bắt người, cũng từng giao đấu với hắn, còn cùng nhau bày trận với Hành Liệt”

Trên mặt nàng mang nét hoài niệm cùng may mắn: “Chính là ta cũng không làm được cái gì tốt”

Tôi hứ một tiếng: “Hắn từng làm ngươi bị thương? Vậy mà ngươi vẫn còn tha thứ, đuổi theo hắn?” Cái này có thể coi là một ví dụ thực tế về hội chứng Stockholm, hay chính là dạng tình ngược luyến từng thịnh hành một thời?

Diệp Tô ho nhẹ một tiếng, ý bảo tôi đừng làm cho khách quá lúng túng.

Tôi không để ý tới hắn, nhìn Lâu Yên Phi bằng ánh mắt tràn đầy sùng bái: “Một tên nam nhân như thế mà ngươi lại có thể thản nhiên chấp nhận, khẩu vị của ngươi thật tốt!”

Lâu Yên Phi khẽ cúi đầu, tuy trên mặt đã được dịch dung nên không nhìn ra sắc mặt như thế nào, nhưng cổ cùng lỗ tai đỏ bừng đã sớm bán đứng nàng ta rồi. Nàng ta ho nhẹ một tiếng rồi mới nhỏ giọng nói: “Chuyện tình cảm làm sao nói được đạo lý? Biết rõ hắn là một tên khốn kiếp cũng chỉ có thể đánh cược một phen, dù là xông pha khói lửa nhưng là tự mình lựa chọn, không thể trách người khác.”

Tôi cảm thấy bắt đầu kính nể, giơ ngón tay cái lên khen nàng: “Nữ anh hùng!”

Diệp Tô lần nữa hắng giọng một cái.

Tôi cũng biết một vừa hai phải, cười híp mắt mời nàng đến phòng khách rồi đi pha trà mang bánh trái ra ngoài đãi khách.

Tại sao tôi phải đối đãi với nàng ta như vậy? Là chính nàng nói muốn cùng Hành Liệt có phước cùng hưởng có hoạ cùng chịu, là nam nhân đã từng dùng chiêu bài của nàng hành hạ tôi không ít, lại không chịu nói rõ ràng khổ tâm trong lòng để đổi lấy sự đồng tình và tha thứ của tôi. Cho nên chẳng lẽ để tôi nói vài câu chiếm tiện nghi cũng không được sao? Từ lúc nào mà lão nương trở thành đèn nhỏ cạn dầu?

Mặc dù tôi thích cô nương này, nhưng không có nghĩa là tôi có thể vì sắc đẹp mà bỏ qua tất cả nguyên tắc.

Hơn nữa, tuy là thiên hạ tuyệt sắc, ở trong mắt tôi so ra vẫn kém Diệp Tô nhà tôi chứ sao.

Tôi hướng về phía bếp lò hừ hừ mấy tiếng, điều chỉnh tốt vẻ mặt đi trở về phòng khách đem hoa quả trà nước đặt lên bàn, ngồi xuống cười híp mắt nhìn lâu Yên Phi: “Lần này Hành Liệt lại muốn toan tính cái gì đây?”

Diệp Tô dưới bàn khẽ chạm đầu gối của tôi, tiếp tục câu chuyện cười nói: “Mặc dù nàng là bằng hữu với phu thê chúng ta, nhưng tâm tư của Hành Liệt sâu không đáy, dọc theo đường đi chúng ta đều bị hắn điều khiển, thật sự là khổ không thể tả. Cho nên, thứ lỗi cho chúng ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nếu Yên cô nương không thể nói rõ, chúng ta sẽ không làm theo.”

Tôi nhìn Diệp Tô một cái: “Nàng ấy tên Lâu Yên Phi, không phải là họ Yên. ” Xem ra hai người giao tình không sâu nha, tôi cảm thấy thoải mái.

Lâu Yên Phi khẽ rụt hai tay trên bàn một chút, lát sau cười khổ nói: “Ta vốn muốn đem mọi chuyện nói cho rõ ràng với hai người. Chẳng qua là… việc đã đến nước này, ta thiếu hai người một cái nhân tình, không nghĩ đến báo đáp…”Lâu Yên Phi lấy ra một tấm bài đặt lên bàn, một đôi mắt nước hồ thu dịu dàng nhìn tôi.

Là tấm bài mà Vạn Dật tướng quân tặng cho tôi! Tôi cả kinh, vội vàng tháo tấm bài bên hông ra, quả nhiên là đã bị đánh tráo tuy hình dáng lớn nhỏ không khác gì nhau… chỉ khác là trên tấm bài không phải ghi hoa văn đầu hổ mà là ba chữ “Nhậm Hành Liệt”.

Lâu Yên Phi nhẹ giọng giải thích: “Với khối bài này có thể nắm trong tay toàn bộ mười cửa hàng của Hành Liệt ở hai bên bờ sông. Khiến hai ngươi gặp phiền toái lớn như vậy, chúng ta chỉ có thể lấy phương thức như vậy để xin lỗi.” Lâu Yên Phi lấy ra quyển sách nhỏ đưa cho tôi, “Đây là tên các cửa hàng cũng như chưởng quầy.”

Tôi tiện tay giở vài trang sách, bên trên là tên hiệu ăn tửu quán, bố trí phòng trọ, xem ra dùng các cửa hàng nhỏ để không gây chú ý của người nhưng ẩn giấu bên trong quả thật là một cách rửa tiền qua việc thu mua lương thực. Lông mày tôi nhướng lên: “Tài vật lớn như vậy không phải muốn mua mạng chúng ta sao?”

Lâu Yên Phi vội vàng lắp bắp phủ nhận: “Không phải! Là ta… ” nàng thở dài một hơi, “Ngươi cũng đã biết, thuỷ quân từng cùng hải tặc đánh một trận chứ? Sau trận chiến ấy, ta đem sắp xếp lại số thuộc hạ còn sót của thuỷ quân, động viên họ lấy công chuộc tội… Kỳ thực, là buộc Hành Liệt cắt đứt liên lạc với thuộc hạ cũ, rửa tay chậu vàng. Lúc trước chúng ta vẫn ở hải vực của Việt Nam thu thập tàn binh hải tặc, sau đó nhận được tin tức Hành Liệt nên đi vào Nam Dương đánh một trận ác liệt với đám đội tàu kiêu ngạo ở Nam Dương”

Diệp Tô kinh ngạc liếc nhìn nàng ta một cái: “Đội tàu mang cờ chữ Lăng là ngươi dẫn dắt?”

Lâu Yên Phi gật đầu, ngượng ngùng thừa nhận: “Thân phận nữ nhi của ta bị lộ, bất đắc dĩ mới mượn danh của nghĩa muội tướng quân áp chế tàn quân thuỷ quân, lúc ở Nam Dương đơn giản dùng cờ hiệu chữ Lăng để tiến đánh, giúp các ngươi hô hào cổ vũ.”

Tôi mãnh liệt hít một hơi: “Đại tỷ, ngài thật là phúc tinh của ta!” Chuyện nhỏ như vậy có thể tùy tiện đẩy cho một người ôm hết sao? Trận náo loạn đó xử lý không tốt chính là mưu phản a!

Diệp Tô vỗ vỗ vai tôi: “Lúc trước thủy quân bị hải tặc đả thương nặng, nếu lúc đó trở về phục mệnh nhất định sẽ bị phạt cắt chức, nghiêm trọng hơn nữa là có thể không còn cơ hội xuất đầu lộ diện, cho nên tàn quân của thuỷ quân cứ dây dưa bên ngoài, làm ra bộ chưa xong chiến sự, nhưng thực sự sống như vậy lâu khó tránh khỏi biến thành hải tặc gây loạn ở Nam Dương. Nhưng lần này, tàn quân của thuỷ quân ở Việt Nam và Nam Dương biểu hiện không tầm thường, sau khi trở về có lẽ chẳng những lấy công bù tội, mà còn có thể được nhận phần thưởng.

“Chẳng qua là Lâu cô nương vốn xuất thân là bộ đầu (đầu mục chuyên đi bắt người), cùng thuỷ quân không có quan hệ, lại là nữ giả nam trang, thân phận rất nhạy cảm. Sợ rằng người khác biết thân phận thật sẽ tìm đến nàng gây chuyện, tra vấn chuyện nàng khi quân đi quá giới hạn, sẽ phạm tội không phù hợp quy tắc.”

Tôi nhướng mày mày trừng hắn một cái: “Ta sẽ không có liên quan gì chứ?” Tên hỗn đản này sao thấy chỉ hướng ra người ngoài thế!

Diệp Tô cười cười: “Nàng cũng không có tâm tư muốn tạo dựng sự nghiệp, lần này ra mặt, bất quá là bởi vì vi phu sốt ruột, quan tâm sẽ bị loạn. Ngày trước Vạn Dật tướng quân tiếp nhận xử lý chuyện hải tặc Nam Dương, nàng là nghĩa muội hắn, mượn tiếng hắn để giúp đỡ phu quân nhà mình, mặc dù không thích hợp, nhưng đạo lý không vượt tình thân, huống chi nàng đã theo chồng, có gì không hợp quy tắc chứ? Mà núi cao hoàng đế ở xa, ai ra mặt, chẳng qua là dựa vào lời nói mà thôi. Tàn quân của thủy quân vì tranh công, chưa chắc đã đem chuyện của nàng nói ra.”

Tôi một mặt tỏ vẻ xem thường, nhưng trong lòng vẫn khó chịu.

Diệp Tô nắm tay tôi ôn nhu trấn an: “Đừng lo lắng, dù trời có sập xuống cũng có phu quân của nàng đây gánh vác.”

Lâu Yên Phi rụt rè nói: “Cái kia… Nghe nói nữ nhi của Na gia có ý đồ giành giật, cho nên… ta dùng cờ chữ Lăng để dạy dỗ nàng ta một chút, thế lực của Na gia đã bị tổn thương nặng, e là sau này không dám ăn nói bậy bạ nữa.”

Tôi không khỏi hình dung đến vẻ kinh ngạc của Na Đóa, không khỏi hừ một tiếng: “Cuối cùng cũng nghe được chuyện tốt”. Nếu như thủy quân Nam Dương tưởng rằng đội quân đến thu thập hải tặc, thuận tiện giáo huấn bọn họ là quân của tôi, có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho Diệp Tô khi phải giao tiếp với họ. Cho dù là tàn quân nhưng cũng vẫn là quân chính quy, lạc đà gầy vẫn tốt hơn ngựa.

Lâu Yên Phi áy náy cười: “Tiện tay mà thôi.”

Tôi chớp mắt hỏi nàng: “Hành Liệt vì sợ ta thay mận đổi đào lúc thời điểm khó khăn cho nên mới gấp rút khuyên ta cùng Diệp Tô mau sớm sinh con?”

Tai Lâu Yên Phi đỏ rực lên, gật đầu: “Chỉ trách lúc đầu ta phản ứng quá lớn, bị người khác nhìn ra sơ hở, vạch trần thân phận nữ nhi của ta. Nếu không phải như thế, cũng không liên luỵ kéo ngươi vào chuyện này. Diệp gia cũng là một hào môn có danh hiệu ở Lạc Hà, khi ngươi quay về sợ rằng chuyện cũ còn bị truyền một thời gian mới hết. Ngày đó ta từ chức bổ khoái, ít nhiều cũng có người biết nội tình của ta, nếu hai bên mà đối chiếu lại, lúc đó không chừng sẽ lộ ra chân tướng.”

Tôi rên rỉ thở dài một hơi: “Ngươi có thể bảo đảm ta cùng Diệp Tô nhất định không có chuyện gì sao? Diệp gia sẽ không bị dính líu?”

Diệp Tô cười lắc lắc tay tôi: “Quan lại bao che cho nhau, Vạn Dật tướng quân sẽ không để cho nàng có chuyện gì, mà ta cũng không thể để nàng có chuyện gì.”

Lâu Yên Phi gật đầu phụ họa.

Nếu Diệp Tô cũng nói như vậy, tôi còn có thể nói gì? Tôi nhìn Lâu Yên Phi một cái: “Tốt nhất mười cái cửa tiệm kia phải có tài chính hùng hậu đủ để đền bù tâm hồn bị tổn thương của ta, hơn nữa xuất thân phải trong sạch, sẽ không để ta phải gặp rắc rối gì.”

Lâu Yên Phi thấp thỏm vặn tay: “Nghe nói tiền lãi hàng năm khoảng trên dưới mười vạn lượng, tùy thuộc vào năm được mùa hay mất mùa”.

… Ách, được rồi, tâm hồn bị thương tổn của bổn toạ đã được chữa khỏi.