“Leng keng——”
Cái cửa vốn lung lay lại giảm thêm tuổi thọ.
Lộc Nghiên gần như bị Hùng Húc ném lên giường, chất lượng đệm rất kém, lưng cô có thể cảm nhận rõ hình lưới đệm. Áo phông bị xốc lên, núi đôi đầy đặn thẹn thùng trốn trong áo lót màu đen.
Hùng Húc luồn tay vào váy, cách lớp ren mỏng xoa âm hộ mềm mại, đầu ngón tay đẩy quần lót ra, thọc sâu vào.
Sự thỏa mãn đến choáng ngợp, cũng khiến người ta phải thở gấp.
Anh giật mạnh quần lót của cô, đang định vùi đầu vào, cô lại liều chết kháng cự, “Không được, chưa rửa.”
Anh vòng tay ôm đùi cô đặt lên vai, hiếm khi mạnh mẽ ép buộc cô, “Tôi thích vị nguyên bản.”
Bọn họ không nhìn rõ mặt nhau, nhưng thuộc tính trên giường lại quá quen thuộc, định sẵn một người ngượng ngùng bất lực, một người xấu xa đắc ý.
Căn phòng có mùi nên phải mở cửa sổ, mưa tạt vào bệ cửa sổ, bắn tung tóe lên sàn nhà nứt nẻ. Chiếc giường lớn chiếm 2/3 diện tích căn phòng. Lộc Nghiên không túm nổi khăn trải giường, hai tay đành buông thõng bên cạnh giường, nước mưa liên tục vẩy lên tay cô, mát mẻ và thoải mái.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cái lưỡi rắn của Hùng Húc xoa dịu mọi thứ, anh khóa chặt hạt đậu, cắn mút, trằn trọc không thôi.
Lộc Nghiên ướt từ lúc đứng bên đường, giờ sao chịu nổi kích thích như vậy, rất nhanh đã cao trào, như lần đầu hai người gặp nhau. Tiến bộ lớn nhất là cô phun, lần đầu tiên trong đời, ngón chân cuộn lại, mắt cá chân đá lung tung vào lưng anh.
Ngoài trời mưa gió bão bùng, trong nhà d*m thủy phun đầy mặt.
Hùng Húc liếm nhẹ vỗ về, sau đó thở hổn hển, vùi mặt cọ vào chăn, rồi xé toang hộp bao cao su. Nhưng anh chật vật mãi, vỏ bao cũng chỉ rách được một tí.
Trên giường, Lộc Nghiên bầu ngực sữa dưới áo lót đen; chân dạng ra trong làn váy trắng, quyến rũ đến nhường nào. Anh lại ngồi đây dây dưa với cái bao cao su rẻ tiền. Anh bực mình chửi bậy, vứt nó đi, đổi cái mới, đến lúc đeo được vào người đã chẳng giữ nổi bình tĩnh.
Lộc Nghiên nửa nằm trên giường, cửa dưới nóng ẩm đang mở toang, cánh hoa mở ra khép vào theo nhịp thở của cô. Cô sờ vào quái thú, bốn ngón tay nghịch ngợm khảy đàn, mắt ngả ngớn nhìn anh, im lặng dụ hoặc.
Hùng Húc lồng lên, không biết là mồ hôi hay nước mưa hắt lên mà tóc mái anh bết lại. Khi anh đến gần cô, bụng dưới của cô chủ động đón nhận, một tay đỡ lấy vật cứng, tự mình dắt nó đi vào hang ổ, tay kia trượt ra sau gáy anh, đẩy môi anh về phía mình.
Khoảnh khắc lấp đầy no căng, cổ họng họ cùng tràn ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lưỡi quấn lưỡi, chìa khóa và ổ khóa va chạm qua lại, nháy mắt nổ tung.
Âm thanh của tình dục từ mọi hướng lấn át cơn mưa dữ dội.
Hùng Húc muốn đứng dậy, lại bị Lộc Nghiên cắn môi, lật người cưỡi lên.
Cô quỳ trên giường đung đưa qua lại, đưa tay ra sau cởi áo lót.
Anh kéo mạnh cô vào lòng, móc khóa bị anh nhanh tay cởi trước.
Cô thuận theo muốn cởi áo lót ra, nhưng vừa xoay người liền nghênh đón một cái thúc sâu của Hùng Húc, không hề báo trước, hại cô duyên dáng hét to, bàn tay kéo áo ngực cũng trượt xuống.
Anh cắn dái tai của cô, khàn khàn nói: “Đừng cởi, để vậy đi.”
Đây là phần thưởng thị giác tuyệt đối của đàn ông.
Áo lót đen treo hờ trước ngực, cặp thỏ ngọc nảy lên theo từng động tác, núm vú hồng hào như ẩn như hiện, mà tà váy trắng vẫn còn kẹt trên eo thon, vừa hay che khuất chỗ giao hợp điên cuồng. Không thấy còn kích thích hơn cả thấy.
Hùng Húc không thích nữ trên, hiện tại bụng anh cứng chẳng kém thằng em là bao, nghẹn đến mức lồng ngực run lên, nhưng anh không sao dời mắt nổi, mặc cho cô chậm rì rì lên xuống.
Lộc Nghiên cũng cảm thấy nữ trên không thoải mái, cái tên thích mãnh liệt và kiểm soát trên giường như Hùng Húc, nay lại như người ngoài cuộc nhìn cô tự xoay sở, cô sốt ruột, vuốt cơ bụng săn chắc của anh cầu cứu, “Đổi tư thế đi.”
Hùng Húc đỡ eo cô, ngăn cô dán lại phía mình, chống chân lên rồi nghiêng người xiên xỏ. Sự ma sát chậm chạp tra tấn người cuối cùng cũng biến mất. Dòng điện kích thích truyền qua bụng dưới của Hùng Húc.
Lộc Nghiên lập tức cong người xóc nảy như trên lưng ngựa, bàn tay không kịp giữ dây cương, chỉ biết uốn éo vặn vẹo kêu cứu.
Không phân rõ là họ đang di chuyển, hay bức tường trắng đang di chuyển, hay cả thế giới đang rung chuyển. Lộc Nguyên nghĩ mình sắp chết rồi, tất cả tiếng rên nơi cổ họng đều không thể giải tỏa hết khoái cảm trong cô. Rong ruổi quá nửa, cô leo lên vai anh, mặt mày nhăn nhó, móng tay cắm sâu vào da thịt anh.
Động hoa của cô co rút lại, há miệng to miệng thở, Hùng Húc thả chậm tốc độ, dọc theo sống lưng trượt xuống rãnh mông, thong thả an ủi chút hư không sau cơn cực khoái.
“Cục cưng thoải mái không?”
“…” Đôi mắt cô vô hồn, cả người rỗng tuếch sau phút cao trào, “ừm” bừa một tiếng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô chợt nhận ra mình không bao giờ có thể tận hưởng một mối quan hệ tự do, có lẽ đó cũng chính là lý do tại sao cô không chơi nổi trò chơi này. Đến giờ, cô vẫn vật lộn với đống câu hỏi “Là thật hay giả? Lưu tên ‘Cục cưng’ là tiện tay thôi đúng không? Hiện tại lên giường tính là cái gì?”
Cô trào phúng chính mình, mông hùa theo nhịp cắm chậm rãi của Hùng Húc.
Sau khoảng nghỉ ngắn ngủi, da thịt lại quyện vào nhau.
Cảm giác đê mê hòa tan những nghi vấn vẩn vơ của Lộc Nghiên.
Biển tình cuộn sóng đẩy cô lên bờ, rồi lại kéo cô xuống, nhấn chìm trong dục vọng không đáy xen lẫn ngọt ngào.
Bao khá chật nên có mấy lần Hùng Húc khó chịu suýt bắn, nhưng anh cố gắng kìm lại.
Cô nàng dâm đãng trên người anh đang lạc lối ở đỉnh cao mà anh ban tặng, anh muốn cô ở đó lâu hơn chút.
Thật ra cô không phải người quá thích tình dục. Cô sẽ làm việc riêng trong khoảng giảm xóc, hoặc trìu mến nhìn anh giữ lúc nhấp nhô, dục vọng trong mắt không rõ là tính dục hay tình tố, có khi anh sẽ tránh đi, có khi sẽ đón nhận, nhìn cô tránh đi trước.
Hiếm lắm cô mới thật sự đắm chìm, anh không muốn làm cô mất hứng.
Hãy làm một lần thật sung sướng đi.
*
Trời tối đen như mực.
Phòng cũng tối như bưng.
Một tia chớp cắt ngang bầu trời.
Đen và trắng va chạm, linh hồn và xác thịt dây dưa.
Những cái tát nhanh chậm, những tiếng thở hổn hển, lẫn lộn trong thế giới nhỏ bé nhá nhem.
“Thật sự thoải mái?”
“Anh đoán xem?”
Hùng Húc véo eo cô, cảm nhận được cô siết lại, cây gậy của anh lập tức bị vô số giác hút hút lấy, máu cuồn cuộn tụ lại. Mà Lộc Nghiên trên người khẽ vén tóc, xếch mắt, đầu lưỡi cuốn một lọn tóc, khiêu khích anh.
Hô hấp của anh cứng lại, như bị điện giật khắp người, vật ngửa cô xuống, vần vò đồi tuyết trắng, bóp eo cô cắm điên cuồng, chưa được mấy phút đã bắn.
Anh run lên bần bật, hiếm khi có cảm giác bắn tinh bất tận.
Căn phòng hỗn loạn bỗng yên lặng.
Tiếng mưa lại lên ngôi.
Toàn thân hai người thấm đẫm các chất lỏng khác nhau. Một lúc sau, anh thả tay ra, hôn lên môi cô, trên ngực trái mềm mại có năm dấu ngón tay hồng. Anh trầm giọng hỏi: “Đau không?”
“Rất thoải mái.” Giống như lần đám cưới đó, cô có lòng riêng, nhưng càng nhiều là chìm đắm. Có lẽ do coi nó là lần cuối cùng, nên cơ thể vượt qua điểm cực hạn, khiến da thịt khắp người tê rần.
Anh đè lên cô, nằm nghỉ một lúc, “Sao em không hỏi có phải thật hay không?”
“Tôi tin anh.”
Hùng Húc sững sờ, vùi đầu gặm nhấm nơi mềm mại của cô.
Lông mi anh chớp chớp, gãi làn da non mịn của cô, ngứa ngáy.
Cô có tin không? Cô không biết nữa, chỉ nghĩ, thôi lần cuối rồi, đừng đau khổ như lần trước nữa.
Hai đốm đỏ tươi lần lượt sáng lên, bọn họ ăn ý hít một hơi rồi quay sang hôn nhau trong màn khói sương.
Cho đến khi mùi thuốc lá trên đầu lưỡi biến mất, mới lưu luyến tách ra, tiếp tục hút, đến hơi cuối cùng.
“Cục cưng lưu tên tôi là gì?”
“Kẻ dối trá.” Cô thản nhiên nói hươu nói vượn.
Không biết anh có tin không, chỉ nghe anh nói: “Thêm hậu tố đi.”
“Hở?”
“Kẻ dối trá cải tà quy chính.”
Mềm mại áp cứng rắn, đồng thời cười khẽ.
*
Sau cơn mưa, một tia sét giáng xuống, đó cũng là khoảnh khắc não bộ Lộc Nghiên trở nên trống rỗng vì cao trào, cô còn tưởng tia sét kia là ảo giác của mình.
Dưới ánh sáng lục lam, đại não của Hùng Húc cũng ngừng hoạt động, chỉ nhìn cô run lên như điên, cũng khiến anh hít thở không thông.
Thời khắc đó, hai bên vui sướng đảo lộn.
*
Tác giả: Trời má tôi vắt hết óc mới viết được đoạn này đấy, sau này tôi nhất định sẽ luyện viết dirty talk play, còn các con tôi trong truyện này không hợp với thể loại đó, hehe.