Hùng Húc hạ cánh xuống sân bay thành phố S đã là đầu tháng 6, anh lên ô tô khi mây đen đã giăng đầy trời.
Đồ Nhất Bạch đẩy anh, “Hôm trước tao thấy người cũ của mày đấy.”
“Ai?” Hùng Húc vừa mở điện thoại, WeChat đã rung lên ầm ầm, anh mải giải quyết việc công, chẳng buồn nâng đầu lên. Anh không có hứng thú với mấy trò của Đồ Nhất Bạch.
“Ờ… cái ghi chú buồn nôn của mày ấy.”
Đồ Nhất Bạch nhịn cười, liếc mắt sang, quả nhiên thấy Hùng Húc tủm tỉm cười hiểu ý, thấp giọng chửi: “Cút.”
Xe im lặng trở lại, Hùng Húc tiếp tục gõ điện thoại, một lúc lâu sau mới thình lình phá vỡ không khí ngưng trệ, quay về chủ đề trước, nhẹ giọng hỏi tài xế: “Mày gặp cô ấy ở đâu?”
Đồ Nhất Bạch không ngờ anh sẽ hỏi, khựng một giây, “Bệnh viện.”
*
Lộc Nghiên gặp Hùng Húc thì rất ngạc nhiên, cô đang cầm phích nước định đi lấy nước thì thấy anh xách giỏ trái cây ngó nghiêng số phòng.
Cô đứng đực ra nhìn anh.
Hùng Húc tìm thấy số phòng của mẹ Lộc Nghiên rồi mới phát hiện cô đang nhìn mình.
Lộc Nghiên nghi ngờ nhưng không lên tiếng, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Hùng Húc kéo khóe miệng lên định chào hỏi, nhưng khi nhìn qua ô kính trong suốt trước cửa phòng bệnh, anh ngẩn tò te.
Sao đông thế?
Đồ Nhất Bạch thở dài trên xe, “Mẹ Lộc Nghiên đang ở ICU, chỉ có mình cô ấy trong phòng chăm sóc, rất đáng thương, hỏi ra mới biết bố cô ấy mất sớm, chỉ còn hai mẹ con. Tao ngại quá nên gọi điện nhờ mẹ tao để ý giúp, may mà qua hai hôm đã được về phòng bình thường.”
Lúc ấy anh cau mày, lo lắng khôn nguôi. Và tất nhiên, khung cảnh hiện tại hoàn toàn không giống với tưởng tượng đau thương của anh.
Phòng đơn một người, nhưng lại chật ních người ríu rít hỏi han. Sao bảo bệnh tim cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cơ mà? Đằng này mẹ cô cởi áo bệnh nhân ra thì không biết ai mới bệnh đâu. Cười tươi nhất phòng luôn.
Lộc Nghiên thấy anh đứng im như tượng thì càng thêm nghi hoặc, rốt cuộc cô tu luyện chưa kỹ, chịu thua mở miệng trước: “Trùng hợp ghê, anh tới đây làm gì?”
Cầm giỏ trái cây, đến thăm người ốm hả?
Nhưng đứng trước cửa phòng mẹ cô làm gì?
Hùng Húc nhét giỏ trái cây vào tay cô, “Cầm vào đi. Tôi định đến thăm dì, nhưng xem ra có vẻ không cần thiết.”
Phòng đông đúc thế kia, anh chui vào có khi lại gây rắc rối cho Lộc Nghiên. Lộc Nghiên một tay cầm giỏ trái cây, một tay cầm phích nước, cạn cả lời.
Cô vào phòng, lê bước chân chậm rì, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Bác hai vừa cười vừa đi về phía cô, cầm lấy cái phích nước, rồi hết hồn lắc lắc: “Ủa? Nước đâu?”
Cả phòng đều đang chờ phích nước đấy.
Lộc Nghiên vỗ đầu, lại chạy nhanh ra ngoài, giỏ trái cây lẳng lặng nằm ở trong góc.
Cô hoàn toàn không hiểu ý Hùng Húc là gì?
Liệu có phải anh đang sống trong hai chiều không gian song song nên mới thoắt ẩn thoắt hiện như thế không?
Lộc Nghiên bước khỏi phòng bệnh, dáo dác nhìn quanh.
6 giờ chiều mưa rả rích, nhuộm bầu trời xám xịt, nhuộm luôn hành lang không một bóng người.
Anh đi rồi.
Ý gì đây? Thừa giỏ trái cây không biết vứt đâu à?
Lộc Nghiên cáu kỉnh sải bước đến phòng nước sôi, hơi nóng bốc lên hệt như cơn tức giận khó chịu trong cô.
*
Hùng Húc không có đi, mà đứng ở Starbucks tầng dưới của bệnh viện, gọi điện cho cô.
Có người đã chặn WeChat của anh, anh buồn cười, nhưng đúng là với tình trạng này của họ không cần thiết phải giữ kết bạn, có WeChat cũng chỉ để nằm thi thôi, hơn nữa đối với cô, hệ số nguy hiểm của anh thực sự rất cao.
Hôm nay Lộc Nghiên mặc một chiếc váy thùng thình, hơi giống style gió đông Taobao. Điều hòa trong bệnh viện để rất thấp, cô mua bừa mấy cái váy rẻ bèo để mặc trong bệnh viện, dù sao cũng không sạch sẽ, đợi mẹ xuất viện, cô liền vứt đi.
Mặc mấy hôm rồi nhưng hôm nay cô mới nhận ra cái váy chết tiệt này trông rẻ tiền thế nào, cứ như quay về phong cách lỗi thời hồi đại học.
Lộc Nghiên mặc váy trắng đi đến Starbucks, Hùng Húc gọi cho cô một cốc cacao, cô đặt tay lên thành cốc thì thấy nó rất ấm.
Cô khinh khỉnh chế nhạo.
“Đúng rồi đấy, dạo này không rõ về kỳ kinh nguyệt của em, nên mua ấm cho an toàn.” Hùng Húc biết tại sao cô cười nên tự vạch trần trước luôn.
Lộc Nghiên mỉa mai, “Phải nhớ nhiều kỳ kinh nguyệt cùng một lúc, thỉnh thoảng quên một cái cũng không sao. Dùng cách này có khi lại bách phát bách trúng.” Cô nhấp một ngụm, lắc cái cốc, “Anh còn có thể làm bộ quan tâm mà nói uống ấm tốt cho sức khỏe.”
Hùng Húc thảnh thơi ngồi ở ghế, cười cười, mặc cho cô sát phạt.
Lộc Nghiên lảm nhảm mấy câu, thấy người ngồi đối diện rõ ràng đang xem trò hay, tâm trạng anh còn rất tốt nữa.
Cô khẽ cắn miệng cốc, muốn nói: “Anh đến bệnh viện làm gì? Gọi tôi xuống dưới làm gì?”
Vừa nãy Hùng Húc gọi điện bảo cô, “Tôi đang đợi em ở cửa hàng Starbucks dưới lầu.”
“Dựa vào cái gì!” Mấy trăm năm không liên lạc, giờ không biết là hoàng đế đời nào xuyên không đến, ngang nhiên cách không gian, triệu kiến quý phi ở lãnh cung?
Điện thoại truyền đến một tràng cười, không hề có ý ép buộc cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn nói lời tạm biệt với em.”
Nếu Hùng Húc nói tôi muốn thuê phòng, muốn ** em, Lộc Nghiên đều có thể chịu nổi.
Nhưng anh lại nói tạm biệt, cô bỗng hụt hẫng không biết phải làm sao. Cứ như thể bạn đã cẩn thận xây tường đồng vách sắt, mà bên kia lại chọc ngón tay vào bạn: Em xem, tôi tay không tấc sắt, em hà tất phải như vậy.
Cô móc mỉa anh xong, thấy anh không giận cũng không buồn, đành buông xuôi, “Anh đến bệnh viện làm gì.”
Cô chỉ coi là tình cờ, không tin lời anh nói ở cửa phòng bệnh là nghiêm túc.
“Muốn đến thăm mẹ em, rồi nói lời tạm biệt với em.”
Cô nhi quả phụ, đông người thế kia, phụ chắc chắn không quả rồi. Anh chỉ cần cần nom “cô nhi” là được.
Lộc Nghiên rất bất ngờ, cô thực sự chưa từng nghĩ tình nghĩa của bọn họ theo hướng lành mạnh, “Mẹ tôi?”
Hùng Húc không tiếp tục chủ đề này, do anh nhất thời chập mạch nóng máu nên quyết định đi thăm, giờ cô gặng hỏi cũng không biết giải thích sao. Anh nghiêm nghị chỉ vào điện thoại của cô trên mặt bản, nói: “Bỏ chặn tôi đi.”
Cô bĩu môi, “Còn lâu!” Cho dù anh vừa làm một hành vi của con người, tôi cũng không bỏ chặn đâu. Trong lòng cô nhiều nghi vấn hơn là cảm động, anh đến thăm mẹ cô làm gì?
Hùng Húc thở dài, “Tôi gửi nick WeChat của Đồ Nhất Bạch cho em, mẹ nó là chủ nhiệm khoa tim mạch, cùng nghiên cứu với bố Tô Vãn. Nếu em ngại, có thể tìm nó.” Cô từng bảo mình và Tô Vãn không thể sòng phẳng rõ ràng được.
“À…” Thật ra cô định nói không cần, vì về mặt y học chủ nghĩa nhân đạo, chủ nhiệm Tô không thể bỏ mặc mẹ cô được, chỉ hơi xấu hổ thôi. Cô muốn từ chối nhưng tay vẫn thành thật bỏ chặn anh.
Tính khí cô ngang tàng lắm, nhưng đãi ngộ tự tay chặn WeChat thì đến Trương Ý Trí cũng chưa được hưởng qua.
Hùng Húc nhìn một loạt hành động không tính là tự nguyện của cô, anh bất lực nhếch môi.
Điện thoại rung lên, danh thiếp của Đồ Nhất Bạch được gửi đến.
Cô cầm điện thoại trên tay, chờ anh mở lời. Anh nói muốn tạm biệt, vậy mau nói đi, còn chần chừ gì nữa?
Hùng Húc gõ đầu ngón tay lên bàn, bỗng nhiên đứng dậy, dọa Lộc Nghiên hốt hoảng đứng lên theo, cứ tưởng phải đi rồi, ai ngờ anh lại nói: “Tôi đi toilet.”
À.
Lộc Nghiên không hề nhận ra, mình vừa thở phào một hơi.
Toilet của Starbucks nằm trên tầng 2, nam nữ dùng chung.
Trước cửa xếp một hàng ba bốn người, không dài không ngắn, đợi vài phút mới bớt được một người, hơi mất thời gian. Anh cũng không vội lắm, hay xuống tầng trước nhỉ. Đi đến đầu cầu thang, xuyên qua khe hở rộng rãi của lan can, anh nhìn thấy Lộc Nghiên đang cầm điện thoại của mình.
Anh nắm chặt lan can, nhịp tim bất ngờ tăng tốc, có chút khó chịu, có chút không thể tin nổi, lại có chút buồn cười.
Lộc Nghiên đứng cầm điện thoại của anh hồi lâu, vì cô quay lưng về phía anh, nên anh không biết cô đang xem cái gì.
Người hiện đại có ý thức rất cao về sự riêng tư, ngay cả khi không có gì, chúng ta vẫn khó chịu với loại hành vi này.
Ước chừng mười mấy giây, Lộc Nghiên cầm điện thoại của anh, nhìn quanh ghế ngồi và quầy bar.
Anh đợi cô trở lại chỗ ngồi rồi mới đi xuống lầu, giả vờ vô tình nhấc chiếc điện thoại vừa được đặt trở lại vị trí cũ.
Lộc Nghiên cắn môi chờ anh nói “Tạm biệt”, nhưng hơi thở của cô đã không còn ổn định như trước.
Lông mày cô cau lại, đầu óc rối bời, ánh mắt mông lung.
Cô bắt đầu niệm chú cho chính mình, tuyệt đối đừng nghĩ lung tung, tất cả đều là giả, cho dù là thật thì vẫn là giả.
Hùng Húc nhướng mày, tiện tay lướt một vòng WeChat, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cô, đường nét trên trán vẫn giống như lần đầu gặp gỡ, không rõ cảm xúc.
“Em thấy gì rồi?”
Cả khuôn mặt của Lộc Nghiên phút chốc sụp đổ.
*
Tác giả:
Định nghĩa cá nhân của tôi về ‘tra nam’ là: Bạo lực gia đình! Quan hệ không đeo bao rồi dụ bạn gái uống thuốc! Ngoại tình, không thừa nhận lỗi sai! Nói xấu bạn gái (bình luận về cơ thể cô ấy chặt lỏng các kiểu, tung ảnh sex đe dọa, hoặc khoác lác năng lực trên bàn nhậu).
Loại người này rất bết bát, trong lòng không có điểm mấu chốt, trong đầu cũng không có não. Vì vậy, theo hiểu biết của tôi, Hùng Húc là người biết điểm dừng, nhưng đừng mong đợi anh ta sẽ chủ động hay nỗ lực theo đuổi Lộc Nghiên, như vậy không phù hợp với giả thiết hình tượng và tính cách của nhân vật. Tôi sẽ không vì cảm giác kịch tính hay sung sướng mà sửa kịch bản. Chị em bảo trọng nhé, moah moah!
Về việc Hùng Húc có phải ‘tra nam’ không, tôi vẫn giữ nguyên quyền im lặng. Tuy ở hành lang, vì ham muốn tình dục và sự nghiệp thất bại, anh ta đã váng đầu, cứng chim, nhất thời đánh mất nguyên tắc, thỏa hiệp với dục vọng. Nhưng tôi không ủng hộ việc kết án tử ngay. Chúng ta cần phân tích xem thói hư tật xấu đó là ngoại tình hay nói dối. Theo tôi, anh ta không tính là ngoại tình, mà chỉ đang nói dối. Thật ra chúng ta cũng thường hay nói dối, “Tôi không đói, tôi không ăn, tôi không mua, tôi muốn tiết kiệm tiền, tôi muốn đi ngủ sớm…” He he, nên là, phải xem thái độ của anh ta đối với lời nói dối thế nào, liệu xong việc có thừa nhận nó hay không. Nhưng hành lang lừa dối = lừa chịch, đáng bị chửi, đồ lợn giống! Ha ha ha ha ha ha, các bạn có thể chửi anh ta, nhưng tuyệt đối không thể chửi tôi. (Vì bảo vệ tính mạng, cắt đứt tình mẹ con!)