“Kết hôn chán quá.”
Quạt thông gió của ngôi biệt thự cổ kêu vù vù, khi giọng nói dừng lại, cánh quạt kẹt cứng, một vệt tro tàn cũ kỹ vắt ngang bức tường trắng.
Hùng Húc ngậm điếu thuốc tìm lửa, thấy Trương Ý Trì ngồi đần một lúc mới nói được một câu như vậy, đúng là nực cười, anh vặt lại, “Kết hôn chán hay vợ chán?”
Quả nhiên, Trương Ý Trí lại câm như hến.
Hùng Húc tìm thấy bật lửa, “bụp” một tiếng, làn khói xanh bốc lên. Anh rít một hơi, nhìn Trương Ý Trí vẻ mặt đau khổ, thật sự thương cho cái thân trâu ngựa của thằng em, rõ ràng tỉnh táo lại thích giả ngu không biết gì.
“Anh, anh có nhớ bạn gái cũ không?”
“Không.”
“Ờ, hỏi anh cũng như không, đồ vô tâm.”
“Đừng có đá sang anh, mày dừng mơ mộng đi.” Hùng Húc liếc xéo anh ta một cái.
Nói thật, nếu không phải Lộc Nghiên nói, anh cũng không biết thằng em mình lại tệ hại đến vậy. Giờ nó còn tơ tưởng đến Lộc Nghiên. Dù gì cũng từng quen nhau, anh biết những khó khăn của cô, nên quyết định cản Trương Ý Trí lao xuống vực. Đừng hòng làm tổn thương cô lần nữa.
Trương Ý Trí thấy anh hút thuốc, mùi khói thuốc khiến lòng ngứa ngáy, mấp máy môi nói: “Cho em một điếu.”
“Dẹp!” Hùng Húc dứ dứ nắm đấm, “Đứa nào to mồm thề hút lại sẽ chặt tay.”
Anh ta giật lấy hộp thuốc lá, rút một điếu ra rồi điêu luyện châm lửa, “Chặt đi, chặt chim luôn cũng được.”
Hùng Húc hít sâu một hơi, “Sao thế?”
“Không.”
“Chặt cả chim thì chắc đời mày toang lắm rồi.”
Trương Ý Trí ra đứng đầu gió, tựa đầu vào cửa sổ, nhấm nháp thứ nicotine đã lâu không gặp. Anh ta nhả khói vào làn gió đông, ký ức dừng ở ngày xuân đại học, “Em đã dạy người yêu cũ hút thuốc.”
Hùng Húc hừ lạnh trong lòng, lại là mày, bảo sao con gái người ta hút thuốc quen mồm như vậy, “Sao mày không nhớ là anh dạy mày hút thuốc nhỉ?” Chỉ biết nhớ gái thôi.
“Ha ha ha ha ha ha.” Trương Ý Trí cười to, “Em suýt thì quên mất.”
“Thế có chuyện gì?” Hùng Húc không định can thiệp sâu, nhưng rõ ràng Trương Ý Trí đang rất bất ổn.
Bên tai im ắng, mãi một lúc sau, Trương Ý Trí thình lình mở miệng: “Kết hôn xong, chuyện đó chán lắm.” Anh ta cụp mắt, rít thêm một hơi, sau đó liền bị Hùng Húc đá cho một cước.
Hùng Húc nhíu mày, thấy mình đá nó cũng không phản ứng, bèn thúc thêm cùi chỏ, nhắc nhở anh ta: “Chán cũng phải nhịn.”
“Chặt đi cũng được.”
“Sao mày không đòi ly hôn?”
“Đòi thì không chỉ chim bị chặt đâu.”
Nỗi thống khổ của Trương Ý Trí bắt nguồn khi anh ta lên giường với vợ, phải có tay trợ giúp đạt được độ cứng lý tưởng, không có đam mê thể xác hay tình cảm mãnh liệt, lại phải dấm dúi vùi vào như liều chết sa trường.
Hùng Húc nằm trên giường của ông nội, nghe kịch Hoàng Mai (*) véo von dưới nhà, suy nghĩ bắt đầu bay xa, bay về đêm hôm đó. Đen như mực, lạnh như sương.
(*) Kịch Hoàng Mai (Hoàng Mai Hí) là một trong 5 loại hình Kinh kịch lớn ở Trung Quốc. Đây là loại hình Kinh kịch chính của địa phương ở thành phố An Khánh, tỉnh An Huy. Năm 2006, Kịch Hoàng Mai được chọn là di sản văn hóa phi vật thể quốc gia đầu tiên của Trung Quốc.
Cảnh Lộc Nghiên lao vào màn mưa liên tục tua chậm trong óc anh, anh nói mưa to đừng đi, cô hất tay anh ra, hai người kéo nhau dưới mưa như diễn phim thần tượng Đài Loan. Cuối cùng anh tôn trọng cô, buông tay để cô rời đi.
Tuy Lộc Nghiên rất tức giận, nhưng khi anh liên tục spam WeChat hỏi cô đã về nhà chưa, cô vẫn tốt bụng trả lời, “Chưa chết.”
Đã một tháng rưỡi trôi qua sau ngày cãi nhau ở biệt thự suối nước nóng.
Gió đông ở thành phố S đặc biệt khắc nghiệt, nhưng những cành cây vẫn vượt lên trên nhiệt độ, đâm chồi nảy lộc, báo mùa xuân sắp về.
Hùng Húc lại mở vòng bạn bè của Lộc Nghiên ra.
Đêm đó cô còn một lời nói dối chưa nói___ cô có vòng bạn bè. Trong đêm mưa gió ấy, cô đã bỏ chặn anh.
Anh mượn điện thoại của Trương Ý Trí, bảo là tìm số họ hàng, nhưng lại mở vòng bạn bè của Lộc Nghiên, cũng xem được.
Anh buồn cười, không rõ ý tứ của cô.
Vòng bạn bè của Lộc Nghiên rất thú vị, không có phong cảnh, không có ảnh tự sướng, tất cả đều là các đồ vật có tâm thức.
Tấm đầu tiên đăng vòng bạn bè là hình hai vòng khói trên không, 2 năm sau mới đăng tấm thứ hai, chụp một đám sương.
5 tháng trước cô đăng một bức ảnh cứt chim, anh không hiểu nó có ý gì? Không phải vòng bạn bè của một cô gái nên đăng mấy thứ xinh đẹp gì đó à?
Nhưng điều thú vị nhất là tấm hình mới nhất của cô, đăng vào rạng sáng đêm mưa____ một ly sữa.
Hùng Húc không tránh khỏi tự luyến, nhận định nó có liên quan đến mình, chẳng cần nghĩ cũng biết, là tinh dịch.
Đáng tiếc, cô gái thú vị như thế đã gạch tên anh khỏi danh sách quan hệ tình dục.
Anh thoát giao diện WeChat, cầm máy tính xách tay lên, gõ bàn phím vài cái rồi lại nhấc máy.
*
Lộc Nghiên là một người siêng năng vận động, sau khi lại rơi vào tình trạng trống rỗng từ trong ra ngoài, cô giận cá chém thớt với chính công việc của mình.
Điều buồn tẻ nhất chính là thị trường xem mắt dạo này hẻo quá. Các thanh niên chất lượng tốt của thành phố đều lao đi tha hương lập nghiệp, hại cô phải ngồi thẫn thờ trước cốc trà cả ngày.
Lần đầu tiên cô mong chờ đến cuối tháng, để có thể bận rộn được hai ngày.
Cô ca cẩm với Lục Yến, đối phương đau lòng cho cô một giây rồi giao nhiệm vụ mới cho cô, “Tớ quyết định sáng mai sẽ đi cắt mí, cậu phải đi cùng tớ.”
Lộc Nghiên hoảng sợ, “Cậu 27 rồi đấy, bây giờ mới nhớ cắt mí có phải hơi muộn rồi không?”
“Làm đẹp không bao giờ là muộn.”
“Nhưng sự trao đổi chất chậm rồi!”
Đúng thế.
Cơ thể chúng ta sẽ giảm tốc độ hồi phục vết thương theo tuổi tác.
Nhưng ngược lại, trái tim Lộc Nghiên chuyển hóa tổn thương tình cảm nhanh hơn cô nghĩ. Ít nhất thì nó cũng đỡ đau hơn nhiều so với hồi đại học.
Có lẽ do chưa từng hứa hẹn nên không mong chi nhiều, dù có nhen nhóm hy vọng nhưng cũng lặng lẽ vỡ tan. Qua nhiều lần, trên cùng một người, cô miễn cưỡng tích lũy được một chút kinh nghiệm.
Nên là, cô không dám giao trọn con tim.
Nên là, cô chỉ buồn một lúc thôi.
Nên là, cô có thể giả vờ là một con người bình thường, gia nhập vào hàng ngũ thảnh thơi vô lo vô nghĩ.
Quý bà Hồ Phượng Tương từng nói, “Con là người mệnh tốt, bố mẹ bình thường, tuổi thơ hạnh phúc, lớn lên thoải mái, tương lai mẹ có đi xa, cũng còn hai căn phòng và hai cửa hàng để lại, con có thể thu tiền thuê nhà rồi làm một công việc nhàn hạ, đừng tách khỏi xã hội là được. Nhất định không được làm việc vất vả đâu đấy.”
Lộc Nghiên cũng cảm thấy phần cứng, phần mềm mình chả kém ai, nhưng đường tình duyên của cô trắc trở quá.
Khi cô đang chăm chú đọc tài liệu nguy cơ nhiễm trùng, một đôi Timberland xuất hiện trong mắt.
Cô thầm nghĩ, giày này đẹp ghê, hay mình cũng mua một đôi nhỉ?
“Thực ra người đẹp ở tuổi này không cần thẩm mỹ chi đâu, sửa bên ngoài không bằng bổ bên trong.”
Bệnh viện thẩm mỹ rất yên tĩnh, câu nói này phá tan sự tĩnh lặng của thế giới thật.
Và cả thế giới nội tâm của Lộc Nghiên.
*
Lục Yến từ phòng phẫu thuật bước ra, Lộc Nghiên vội vàng đỡ cô ấy, “Cậu thấy thế nào?”
“Cũng tạm.” Mí mắt của cô ấy dán hai miếng băng. Cô chọn cắt hoàn toàn, tuy hiện tại vẫn mở mắt được, nhưng tầm nhìn khá hạn chế, “Tối nay ngủ nhà tớ nhé.”
“Tất nhiên rồi.” Lộc Nghiên liếc nhìn cái đầu nào đó trong khu vực chờ, đang quay lưng lại với cô, “Đi thôi.”
Chu Mẫn từ phòng điều trị bước ra, Hùng Húc cất điện thoại, châm chọc hỏi: “Có cần đỡ không?”
“Biến.” Bà đanh mặt lại, tát bàn tay đạo đức giả của anh, banh miệng nói: “Mẹ không cần thằng con đến đại thọ 60 của mẹ cũng vắng mặt.”
“Mẹ xem con nhà ai chịu đưa mẹ mình đến tiêm botox nào?” Anh cũng phục luôn, vì Chu Mẫn muốn nổi bật trong ngày đại thọ, lại không muốn đám chị em biết mình cố gắng, mà đức ông chồng vừa nghe đến thẩm mỹ đã trợn mắt, bà bèn tìm trai trẻ, túm thằng con đang “chơi” máy tính ở nhà đi cùng.
Chu Mẫn suýt thì cười toe, may mà thắng kịp, “Ừ thì con trai ngoan, mà không biết sau này con dâu mẹ thế nào.”
Bà nghe đám chị em than trời than đất về lũ con dâu, nên vừa sợ con mình ế, vừa sợ con dâu lấy về ẩm ương. Tính con trai bà lại ngang tàng, người nó ưng chắc gì đã hiền lành ngoan ngoãn.
“Thương mẹ nên con quyết định loại bỏ khả năng rủi ro này.”
“Mày giết mẹ thì có!”
“Đừng nóng, hỏng mặt bây giờ.”
*
Đường phố ngày xuân ấm áp và tràn đầy sức sống, còn bãi đậu xe dưới lòng đất thì quanh năm lạnh lẽo.
Lộc Nghiên mua hai bát lẩu Oden, đánh chén xong xuôi với Lục Yến rồi dắt tay nhau ra bãi đậu xe. Cô đến gần xe thì nghe thấy tiếng của Hùng Húc.
Lục Yến ríu rít bên tai, “Tớ thấy lời bác sĩ nói rất có lý, má trái của cậu hình như hơi lệch, chúng ta đi sửa đi.” Cô ấy bắt đầu bị nghiện.
Lộc Nghiên hận không thể khâu miệng cô ấy lại, có biết bãi đậu xe truyền âm tốt lắm không hả.
Cô vội vàng chạy đến chỗ ngoặt, ngờ đâu Hùng Húc đã đứng trước xe cô, người phụ nữ trung niên nói chuyện với anh ban nãy không biết đã đi đâu.
Lục Yến nghển cổ lên nhìn anh đẹp trai trước mặt, “Nhìn quen quen?”
Lộc Nghiên không trông cậy Lục Yến sẽ nhớ ra đã gặp Hùng Húc ở đám cưới, có lẽ cô ấy thấy quen vì anh hơi giống Trương Ý Trí thôi. Nhưng máu chó chính là, hai giây sau, cô nghe Lục Yến oang oang như lệnh vỡ, “Chào anh Hùng.”
Hùng Húc nở một nụ cười đầy ẩn ý, mắt nhìn thẳng, xua tay, “Chào Tiểu Lục.”
Tiểu Lục hưng phấn nhảy nhót, “Trùng hợp ghê!” Cô ấy không buồn quan tâm dáng vẻ của mình mình đang lạ lùng như thế nào.
Nai con chớp mắt, lúng túng không biết làm sao.
Còn chưa đủ loạn à?
Lại muốn loạn thêm nữa?