Mấy năm nay, biệt thự suối nước nóng là nơi người dân đốt tiền ở thành phố S. Tuy nhiên, với sự nở rộ của nhiều phòng tắm hơi và suối nước nóng nhỏ, biệt thự lại nằm xa khu đô thị, giá cả thì quá đắt đỏ, khiến việc làm ăn ngày càng sa sút.
Phong cách kiến trúc sân vườn đặc trưng của Trung Quốc, mỗi ao suối nước nóng lộ thiên đều được lát đá cuội, nhưng do kinh doanh sa sút, chiết khấu tăng, việc bảo trì vật dụng không còn chu đáo như trước nữa.
Hiện tại thì ấm nước hỏng rồi.
Lộc Nghiên vừa cầm ấm hỏng ra cửa, đã thấy Hùng Húc đứng cười đểu, đây là biểu cảm anh chỉ dành cho lũ bạn thân. Cô nhìn qua khe cửa hở của phòng Trương Trí Thụy, bỗng cứng cả người, miệng chúm chím mở to.
Cô như sét đánh ngang tai, phải tổ chức lại ngôn ngữ của mình, tiếng cười của hai cô gái bên trong phát ra, nghe… rất hòa hợp?
Hùng Húc phì cười ôm cô, quay lưng về phía cửa, “Không được học thói xấu.” Giọng anh tràn đầy ý cười xem kịch, không hề có chút răn đe nào.
Trương Trí Thụy liếc vô trong, rồi nắm lấy tay anh, bắt đầu nhập vai, “Tao ngó rồi, hai hộp sáu cái, không đủ đâu, mày cho tao một hộp đê.”
“Cút! Tao cũng không đủ.”
Hùng Húc chìm trong phấn khích, nụ cười chưa từng rời khỏi khóe miệng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Từ lúc nghe cuộc điện thoại chập tối anh liền bắt đầu lâng lâng, Lộc Nghiên bước ra sảnh đưa ấm hỏng cho quầy, cô nhân viên đang ăn mì gói, định đứng dậy vào nhà kho đổi ấm mới cho cô, Lộc Nghiên thấy cô ấy luống cuống tay chân, bèn xua tay, “Cô cứ ăn hết đi, để lâu nó trương lên không ngon đâu.”
Đại sảnh biệt thự vắng tanh, đằng xa có hai người ngồi trên sô pha, nên không bật nhiều điều hòa. Hai người dựa vào bệ đá cẩm thạch một lúc thì Lộc Nghiên thấy lạnh, bèn chạy về phòng mặc áo len.
Hùng Húc kéo cô về phía trước, cúi đầu hỏi: “Muốn thử không?”
Lộc Nghiên cũng thấy rất thú vị, thậm chí còn hơi buồn cười, cô bĩu môi giả đò: “ Thử cái gì?”
“Em đoán đi.” Hùng Húc mỉm cười xem cô diễn.
Lộc Nghiên tự hỏi thật, có hai Hùng Húc, trời ạ, lòng cô nhảy tung tăng rồi này, nhưng vẫn ra vẻ nói: “Tôi có thể cân nhắc.”
Hùng Húc rửa mắt nhìn cô, không thể tin được: “Không ngờ em lại phóng khoáng thế?”
Lộc Nghiên càng nghĩ càng kích động, bên dưới trào ra nước nóng. Cô khép hai chân lại, kiễng chân ghé vào tai anh nói nhỏ: “Có lẽ do đang bị, ừm, ham muốn tình dục tăng cao.”
“Nếu em thật sự muốn thì tôi đi tìm người nhé.” Hùng Húc cúi đầu cắn tai cô.
Lộc Nghiên không biết thật giả, phối hợp với anh, “Tôi muốn giống DL.”
“Hả?” Hùng Húc ngẩn ra, “Ai cơ?”
Lộc Nghiên nghĩ đàn ông không quan tâm chuyện showbiz, nên muốn giải thích DL là chàng diễn viên đang siêu nổi, lại nghe anh trả lời: “Chúng ta nghĩ giống nhau chăng!”
Lộc Nghiên túm cổ áo len của anh, ngạc nhiên nói: “Anh cũng thích cậu ấy à!”
Gần đây cô rất thích bộ phim của cậu ấy! Cô lăng nhăng, chỉ thích được một lúc, hết phim là quên mặt chồng iu luôn. Cho nên, bây giờ trong tâm trí cô chỉ tràn ngập bóng hình chàng diễn viên điển trai ấy.
Hùng Húc cầm lấy ấm nước cô nhân viên đưa cho, thấy cô thật sự cao hứng, liền lắc đầu cười khẩy, “Tôi nói ‘nghĩ giống nhau’ nghĩa là nếu chơi np, tôi cũng tìm hai em thôi.”
Lộc Nghiên nhận ra mình bị chơi xỏ, bèn đuổi theo đánh anh. Hùng Húc chạy đến cửa, thấy không còn đường trốn thoát liền ôm Lộc Nghiên đang giả bộ tức giận, nắm tay cô, rất không thành khẩn xin lỗi: “Cục cưng, tôi sai rồi.”
Lộc Nghiên lườm anh, “Vậy anh muốn tìm ai nào?”
Hùng Húc đâu dễ mắc mưu, “Không tìm nữa.”
Tim cô loạn nhịp, anh nói không tìm nữa là có ý gì, chỉ vì cô không vui ư? Cô ngẩng mặt lên, chọc vào eo anh, “Tôi cho phép anh nói.” Cô muốn biết mẫu người trong ảo tưởng của anh.
Anh thì thầm một chuỗi tên tiếng Anh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ai?”
Anh đắm chìm trong tưởng tượng của bản thân, tròng mắt rơi vào suy tư, không giải thích gì mà cảm thán, “Cảm giác sẽ rất mãnh liệt.” Một giây tiếp theo liền bị ăn đá vào bắp chân.
Biết ngay là không thể nói mà.
*
Căn phòng mà Hùng Húc đặt có một ao suối nước nóng riêng biệt, anh bảo là Đại Bân nhường cho họ.
Lộc Nghiên đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn sân nhỏ hấp dẫn trước mặt, suối nước nóng sủi bọt, hơi nóng lượn lờ bốc lên.
Hùng Húc nói đang bị vẫn tắm được, mới đầu cô không để tâm, chỉ vội vã gật đầu, lúc lái xe cô mới nhận ra ý của anh là gì, bèn rẽ vào Watsons mua một hộp.
Thực ra cô không muốn tắm, chỉ muốn ở cùng anh hai ngày.
Hùng Húc ngâm mình trong ao nhỏ ấm áp, một tay chống đầu nhìn cô quấn áo choàng tắm ngồi bất động, “Sao thế?”
“Hôm nay tôi không ngâm đâu.” Đũng quần cô còn một miếng bông to đùng này.
“Ban đầu chúng ta tắm ao lộ thiên cơ, Đại Bân mất công đổi đấy.” Thực ra anh phải đưa vé xem trận Evergrande cho anh ta mới đổi được phòng này, lúc đổi Hồ Đình Đình còn sưng mặt lên, làm anh ngại gần chết, suýt thì rút lui, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp với suy nghĩ muốn tắm chung suối nước nóng với cô.
Lộc Nghiên cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, bèn ăn vạ: “Tôi không tiện thật mà.”
Đá cuội nằm yên lặng trên mặt đất, gió lạnh thổi qua, ao nước gợn sóng lăn tăn.
Căn phòng im phăng phắc, điều hòa cũng không bật.
Hùng Húc lại gõ cửa, “Xong chưa?”
“A! Chưa xong!” Phiền phức ghê!
Hùng Húc cười, “Không biết làm thì mở cửa ra, khiêm tốn xin tôi chỉ cho.”
Lộc Nghiên kéo cửa ra, giơ tampon lên, hằn học hỏi anh: “Anh mà biết á?”
Hùng Húc cầm lấy tampon, ném vào thùng rác, rồi nhặt chiếc hộp nhỏ trong bồn rửa mặt lên xem cách sử dụng, “Tôi nghĩ tôi hiểu cấu tạo của em hơn em đấy.”
Mặt cô lập tức được rắc thêm gia vị, vừa ngọt vừa mặn, đầy màu sắc, “Đồ biến thái!”
Hùng Húc xem hai phút, rửa tay chuẩn bị, Lộc Nghiên xấu hổ, anh gác chân cô lên bồn rửa mặt, “Sao lại không biết cách sử dụng thế?” Anh bóc tampon mới ra, “Em không thủ dâm à?”
Hai tay Lộc Nghiên bóp lấy bả vai anh, bỗng thấy cạn lời, nên nói có hay không đây?
Hùng Húc không nghe thấy tiếng trả lời, ánh mắt sâu kín, kề sát cô, “Hả?”
“Nhanh lên!” Cô giục.
Lộc Nghiên thuộc kiểu con gái không có quá nhiều mộng tưởng về tình dục, đã bị vật thật khai phá.
Cô không giống Lục Yến, mới tuổi dậy thì đã biết yêu thầm. Trong tiềm thức của cô, loại chuyện này luôn phải làm cùng đàn ông, tự mình khai phá thì thẹn lắm.
Đôi lúc một mình ngồi xem phim Mỹ, thấy hai người trên màn hình quấn lấy nhau ậm ừ, cô cũng sẽ khép chân xoa nhẹ âm vật, tiếc là bên cạnh không có bạn trai.
Hùng Húc hỏi cô, cô rất muốn nói mình biết tất, càng không muốn trở thành người bạn giường cổ hủ cứng nhắc, nhưng cô… thật sự chưa làm chuyện này. Ý anh là xoa âm vật hay chọc ngón tay vào?
Một tay Hùng Húc đỡ lưng cô, tay kia đẩy nhẹ môi âm hộ, từ từ đút tampon vào.
Lộc Nghiên thở phào nhẹ nhõm, hai tay tự giác đẩy anh ra, muốn xách quần lên, lại bị anh bám dính, “Để tôi dạy em.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Hùng Húc và Lộc Nghiên đang răng môi quấn quýt, nước sôi lửa bỏng.
Đầu tiên anh nắm lấy bàn tay đang giãy dụa của Lộc Nghiên, nửa bắt ép nửa dỗ dành, hướng dẫn ngón tay của cô chơi đùa hạt đậu đỏ nhạy cảm nhất cơ thể.
Cô cau có không chịu, nhưng dần dần vẫn rơi vào bẫy của ham muốn tình dục mạnh mẽ trong kỳ kinh nguyệt. Dòng điện yếu ớt tê dại chạy dọc khắp bụng dưới của cô. Dần dà, cô cảm thấy mình bay lên, nhưng tốc độ tay vẫn chậm, cô tự làm mình thở gấp, mắc kẹt ở độ cao nửa vời, rên rỉ không thôi.
Âm thanh này nghe trong phòng tắm thật sự rất mời gọi, Hùng Húc chỉ định ngồi bục xem diễn, thưởng thức màn người đẹp mất kiểm soát, thủ dâm đạt cực khoái, ai ngờ lại bị tiếng ngâm nga của cô đánh ngược, tự mình cứng đến chật quần.
Vai của Hùng Húc bị cô niết đau, cộng thêm một chút kích thích khiến anh không thể chịu nổi. Anh thở dài thườn thượt, đỡ eo, ngón tay véo vài cái, đưa cô lên đỉnh, nhân lúc cô đang run rẩy, xộc vào hôn môi.
Anh vừa định làm gì đó, khóa quần đã bị bàn tay mềm mại kéo xuống, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động.
Không phải chuông cửa, mà là gõ cửa.
Anh bỏ ngoài tai, lại nghe bên ngoài hét lên, “Thằng Hùng đưa hộp của mày cho tao nhanh, của tao hết rồi.”
Tiếng đập cửa có xu hướng sẽ tiếp tục đến khi cửa mở mới thôi. Lộc Nghiên cười đẩy anh, “Anh đi đi.”
“Đù má!” Anh nghiến răng mặc áo choàng tắm.
Cửa vừa mở ra, anh đã thét ra lửa, “Mày không xuống quầy lễ tân xin được à thằng chó?”
“Tao không thích, xa mấy chục mét lận, chậm chuyện của bố mày.” Trương Trí Thụy dáo dác nhìn quanh, giả vờ nhẹ nhõm, “Tao tưởng mày đang sản xuất em bé cơ, lề mề quá thể, may mà không phải, không tao áy náy lắm.”
Hùng Húc còn nói được gì, chỉ biết cười cho anh ta vào trong. Trương Trí Thụy không thấy Lộc Nghiên, tưởng cô đi tắm ở suối nước nóng lộ thiên, bèn duỗi tay lấy một hộp rồi đi, Hùng Húc lại vứt nốt hộp còn lại cho anh ta, “Cầm hết đi, đêm nay mày còn tới, tao chặt chân.”
“Tao… dùng hết kiểu gì.”
“Gái nhiều thế thì rủ nhau thổi bóng bay đi.” Hùng Húc cố ý mỉa mai.
Trương Trí Thụy sửng sốt, “Mày không cần?” Mẹ của Hùng Húc là bác sĩ khoa phụ sản, từ hồi anh dậy thì đã được dạy là phải đeo bao cao su, tuyệt đối không có chuyện không cần. Anh ta trợn mắt liền biết Lộc Nghiên không tiện, hắng giọng ra vẻ hiểu biết: “Tao có cần sửa miệng không?”
“Hả?” Hùng Húc hận không thể đá đít anh ta, còn kì kèo nữa thì bên dưới mềm mất.
Trương Trí Thụy cười xấu xa, “Gọi chị dâu.”
“Cút!”
*
Lúc Lộc Nghiên xuống ao suối nước nóng, còn lo tampon sẽ mất tác dụng, nên cứ nhìn chằm chằm vào nước, sợ chuyện kinh dị sẽ xảy ra, cũng may mười phút trôi qua hồ bơi không hề bị bẩn.
Hôm nay Hùng Húc gọi điện rất nhiều, Trương Trí Thụy rời đi, anh lại có cuộc gọi, cứ thể liên tiếp không ngừng, anh vừa xuống nước thì điện thoại lại reo. Anh mặc áo choàng tắm rồi đi vào phòng.
Lộc Nghiên tóc ướt, bị gió lạnh ngoài trời thổi rét run, nhưng nước trong ao rất ấm, cô ngâm mình trong đó, tùy ý nghịch nước, ngẫm lại chuyện vừa xảy ra.
Cô nghe được hết đoạn hội thoại của họ, Hùng Húc cười nói “Cút”, cô cũng không nghĩ nhiều. Cánh đàn ông hay đùa không giới hạn, “chị dâu” chẳng qua chỉ là một câu nói đùa. Cô không coi là thật, dù gì cũng trải qua quá nhiều thăng trầm cảm xúc, cô không ngu đến mức dao động vì một câu nói đùa.
Nhưng câu đầu tiên khi Hùng Húc bước vào toilet lại là, “Đừng nghe thằng đó nói bậy.”
Câu này có ý gì? Sợ cô hiểu lầm? Hay không muốn cô hiểu lầm?
Cô thẫn thờ ngồi trong ao, không buồn nhưng cũng chẳng vui. Cô hãy còn lạnh mặt suy tư, trong ao đã nhiều thêm một người.
Anh ôm lấy cô bằng cơ thể lạnh toát, “Cục cưng sao thế?”
Một trận gió quét qua mặt, từng lỗ chân lông trên da đầu của Lộc Nghiên đều nhảy dựng lên.
Như thể thời tiết sắp thay đổi, trận gió này quắp hơi ẩm dày đặc bay xa.
*
Ngâm suối nước nóng rất dễ đói bụng, cô nhớ lúc ăn cơm, nhân viên có bảo họ có thể đến sảnh lấy trứng luộc suối nước nóng. Cô ngâm mình đã lâu, cả người bủn rủn, Hùng Húc vừa xuống nước, chưa nói được mấy câu lại chạy đi nghe điện thoại.
Cô muốn gọi điện thoại bàn hỏi nhân viên có thể mang trứng lên phòng không, nhưng sợ làm phiền anh, nên tự cầm thẻ đi ra ngoài.
Hùng Húc chốt hạng mục qua điện thoại xong, liền quay về ngâm suối nước nóng, đến khi anh tắm xong, vẫn không thấy bóng Lộc Nghiên về.
Anh nhìn đồng hồ, 9 rưỡi tối.
Anh cầm điện thoại gọi cho cô, tiếng chuông vang lên ngoài cửa. Anh mỉm cười bước ra mở cửa.
Lộc Nghiên luống cuống tay chân, không biết nên lấy thẻ phòng hay điện thoại, nhưng khi cánh cửa được mở ra, cô bỗng thấy nhẹ nhõm. Bất kể là điện thoại hay thẻ phòng đều dẫn đến anh, cô rối rắm gì chứ.
Tuy nghĩ như vậy, hai giọt nước vẫn rơi xuống sàn.
Tách tách—
Hình ảnh nước mắt rơi được cái cúi đầu giấu đi, tiếng nước mắt rơi được tiếng đóng cửa vùi lấp.
Hùng Húc cởi áo choàng tắm, nằm ngửa trên giường lớn, hỏi cô: “Em đi đâu lâu vậy?” Lúc ra cửa, cô chỉ ra dấu mình đi ra ngoài cho anh.
“Đi ăn trứng luộc suối nước nóng.”
Hùng Húc liếc mắt nhìn hai tay trống trơn của cô, “Không lấy cho tôi à?”
Tôi có phải phi tần của anh đâu, chờ anh gọi đến thị tẩm thì cũng thôi đi, giờ còn phải hầu hạ cơm bưng nước rót cho anh à?
Cô nặng nề nói: “Không.”
“Thế tôi đành gọi điện thoại nhờ nhân viên mang lên vậy.” Anh không nhận ra điểm khác thường, cầm điện thoại gọi cho quầy lễ tân.
Ánh sáng len lỏi khắp căn phòng, chiếu lên người như đang sưởi ấm. Căn phòng yên tĩnh, điều hòa để không cao nhưng Lộc Nghiên lại cảm thấy rất nóng bức, liên tục đổ mồ hôi, cô liếc anh một cái, vai rộng eo hẹp, phía dưới bị góc chăn che khuất, xuống thêm tí nữa là lông chân vừa phải, không rậm không thưa.
Lộc Nghiên lại quét mắt nhìn mình, ánh mắt vừa hay rơi xuống mắt cá chân trần.
TV được bật lên, đoạn quảng cáo ồn ào phá tan sự im lặng, căn phòng bỗng náo nhiệt hẳn lên.
Hùng Húc thấy Lộc Nghiên đứng như trời trồng, “Đứng đấy làm gì, mau lại đây.” Anh vỗ vỗ giường.
Lộc Nghiên tim đập thình thịch, đôi mắt như bị nhiễm trùng, cô hít một hơi thật sâu rồi nói với anh: “Hùng Húc, chúng ta chơi trò chơi đi.”
Hùng Húc nhướng mày, bắt chéo chân, có chút tò mò hỏi: “Trò gì?”
Lộc Nghiên cười nhạt, “Không phải giờ đang thịnh hành trò Thật hay thách à.”
“Hai chúng ta chơi trò này ư?” Anh nhớ trò này phải nhiều người chơi mới vui mà? Một đối một khác gì nói chuyện bình thường?
“Vậy biến tấu một chút, chơi trò vạch trần lời nói dối.”
Ý cười của Hùng Húc vơi đi, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, “Ồ? Chơi thế nào?”
“Tôi nói một chuyện đã lừa dối anh, anh nói một chuyện đã lừa dối tôi, nếu một trong hai không nói được, sẽ bị người còn lại đặt câu hỏi. Người bị hỏi có thể chọn không trả lời và cởi một món trên người. Chúng ta mỗi người có một áo choàng tắm, một cái quần lót nên chỉ có hai cơ hội từ chối trả lời.” Cô khom lưng mở chai rượu, rồi rót ra cốc. Mặt Hùng Húc đã hoàn toàn lạnh xuống. Cô không quan tâm, tiếp tục thản nhiên hỏi, “Thế nào?”
Hùng Húc cười khẩy: “Chán phèo.”
Lộc Nghiên một hơi cạn sạch cốc rượu, “Thế thôi.”
“Em muốn hỏi gì thì hỏi đi.”