Bức Tường Đôi Mắt Đầu Gối

Chương 29




Hùng Húc nghe Lộc Nghiên bảo đến kỳ, phản ứng đầu tiên là thôi vậy.

Nhưng lời đến đầu lưỡi hai lần rồi vẫn nuốt xuống.

Ở đây hai ngày, nghĩ lại cũng thấy chán. Lần trước ở khách sạn họ cũng đâu làm gì. Nhỉ? 

Khi Lộc Nghiên lái xe đến biệt thự suối nước nóng, trời đã sẩm tối.

Hùng Húc trực tiếp đưa cô đi ăn buffet, còn quan tâm hỏi, “Bụng còn đau không?”

“Dạo này nghỉ ngơi đầy đủ, không đau mấy.” Cô nhón chân, mút khóe miệng anh , đôi mắt cười không thấy mặt trời.

Cửa sổ sát đất hình vòm, phô diễn cảnh hoàng hôn hồng cam tuyệt đẹp.

Hùng Húc đưa cô đến bàn ăn chào hỏi, đều là mấy người lần trước, ngoại trừ cô bé bên cạnh Đồ Nhất Bạch là cô không quen, còn lại đều đã gặp qua. Đồ Nhất Bạch còn nhìn cô trêu chọc, cô nở nụ cười hiền hậu đáp trả.

Chắc anh ấy muốn nói, đấy cô xem, tôi biết cậu ta đối với cô rất khác mà.

Bởi vì lần trước cô đã nói với anh ấy rằng cô không có lòng tin vào Hùng Húc.

Hiện tại có ư? Vẫn không có, nhưng mối quan hệ của họ đúng là đã biến tướng theo thời gian. Dù bản chất của nó không hề thay đổi.

Sự hiểu biết bao bên ngoài tình dục, đã vượt qua độ chặt của âm hộ và độ dài của dương v*t.

Cô đã biết rất nhiều điều về anh, và anh cũng không ngại ngùng khi nghe cô kể về gia đình mình nữa.

Đối với chút đột phá trong mối quan hệ, Lộc Nghiên vẫn bất lực như cũ, nhưng khi ở chung với Hùng Húc, cô càng ngày càng thấy thoải mái hơn. Cô luôn có cảm giác, hoặc đúng hơn là ảo giác, rằng mình là người đặc biệt. Chỉ mong không phải cô đang tự mình đa tình, rồi chuốc lấy khổ đau.

Lộc Nghiên đứng trước bàn buffet chọn đồ ngọt, Hồ Đình Đình xông tới, giả trân cảm thán: “Không ngờ lại là cô.”

Lộc Nghiên mới đầu không nhận ra cô ta, vì người đã trắng lên. Tuy không phải trắng bóc như sứ, nhưng đúng là màu da và phong cách khác hẳn với lần trước. Cô không hiểu sao một người có thể đột nhiên trắng lên trong vài tháng như thế, đen thì còn hiểu được, chứ trắng nhanh thế thì cô chịu? Tất nhiên hai người không thân đến độ hỏi xin bí quyết được.

“Chào.” Cô rút một tay ra lúc lắc.

Chỉ còn một cái bánh kem bơ, cô nhìn qua thì thấy Hồ Đình Đình cũng tia nó, nên lùi ra sau, “Cô lấy đi.”

“Không sao đâu, cô cứ lấy đi.”

Lộc Nghiên múc mì ống lên đĩa, cười nói: “Tôi chờ họ làm mẻ mới, không sao đâu.”

Hồ Đình Đình không cò cưa nữa, tới lui mãi cũng chán, cô ta gắp bánh rồi bước đến chỗ Lộc Nghiên, “Buổi chiều tôi còn tưởng Hùng Húc đến một mình.”

Lộc Nghiên gật đầu, “Buổi chiều tôi bận, không đi chung được.”

Hồ Đình Đình bâng quơ hỏi tiếp: “Thế tháng trước cô cũng bận à?”

“Tháng trước?”

*

Hùng Húc gọi điện xong quay về, rõ ràng tâm trạng rất vui, vừa ngồi xuống đã vắt chéo chân, mũi chân đung đưa, Lộc Nghiên liếc anh rồi đẩy một cái, “Tôi muốn ăn cái bánh ngọt kia.”

Anh nhìn theo hướng tay chỉ, người phục vụ đang đứng ở bàn thay khay mới, “Cái kia đúng không?” Anh chỉ chỉ, Lộc Nghiên bảo đúng.

Khi Hùng Húc đứng dậy, Lộc Nghiên bắt gặp ánh mắt của Hồ Đình Đình.

Cô tiếp tục ăn, phớt lờ tiếng cười ngay sau đó của cô ta và Đại Bân.

Đại Bân không quá béo, cũng không nhiều mỡ nhưng khung xương thì rất to. Anh ấy hài hước, thích nói chuyện, nếu Lộc Nghiên nhớ không lầm thì lần trước anh ấy và Trương Trí Thụy là hai người nói nhiều nhất trên xe.

Cô ta vẫn còn thích Hùng Húc? Hay chỉ đơn giản là ngứa mắt cô?

Lộc Nghiên ngồi suy đoán xem lý do mình và Hồ Đình Đình không ưa nhau thuộc phạm trù tình cảm nam nữ hay do ghen ghét đố kỵ cá nhân.

Trước nay cô không phải người được mọi người hoan nghênh. Điều này là chuyện thường ngày của con gái đẹp. Nhưng bây giờ trong một không gian tương đối xa lạ, cô thích một người đàn ông, nên muốn hòa nhập vào đó. Đại Bân là bạn thân của anh, mà cô và Hồ Đình Đình rõ ràng không cùng đẳng cấp, người ta là bạn gái như hoa như ngọc của Đại Bân, nên cô tuyệt đối không được mất bình tĩnh vì mấy ánh mắt đáng ghét của cô ả.

Nhưng sao cô phải suy nghĩ ngược xuôi thế nhờ, cơm nuốt cũng chẳng ngon nữa.

Ban nãy cô ả nói gì? Tháng trước cô cũng bận à?

Ủa tôi vô công rồi nghề hay gì? Chẳng lẽ phải bám Hùng Húc 24/7 mới vừa lòng cưng?

Lộc Nghiên trở về phòng, phát hiện ấm nước hỏng rồi, vừa mở cửa đã thấy Hùng Húc đứng đối diện nở nụ cười xấu xa.