Căn phòng nửa tối, ánh sáng của TV le lói trên bức tường trắng, chiếu vở hài kịch trong nước buồn tẻ.
Lộc Nghiên hỏi: “Cửa sau thì sao?”
Hùng Húc bấm điều khiển chuyển sang kênh kinh tế tài chính, lâu lắm mới xem TV, anh muốn xem tài chính trong nước quan tâm đến vấn đề gì. Câu hỏi bên tai khiến anh phì cười, nhất thời cạn lời không biết trả lời em bé tò mò này thế nào: “…”
“Tôi chưa thử bao giờ, chắc anh thử rồi nhỉ.” Cô gối lên đùi anh, ngón tay vẽ vòng tròn vu vơ trên cơ bụng anh.
“Nghịch nào.” Anh nắm ngón tay của cô, không thể đốt lửa nữa, phía dưới của anh lại ngo ngoe rục rịch rồi.
“Anh chưa thử à?” Trong ấn tượng của cô, anh là người có kinh nghiệm rất phong phú.
Anh nhéo ngực cô, hờ hững nói: “Tôi không thích.”
“Vì sao?” Cô tò mò nhìn anh, thấy anh ngẩng đầu không đáp, đoán chắc là có chuyện khó nói, liền bật mode cameras 360 độ, bắt trọn mọi cảm xúc trên mặt anh, nhõng nhẽo: “Nói đi mà.”
“Tôi thích đi cửa chính.”
“Có ký ức không tốt hả?” Lần trước cô đi bar nghe bạn kể, có người phun phân, lúc ấy cô không dám tin hai người kia còn nhìn mặt nhau kiểu gì. Chẳng nhẽ anh cũng bị?
“Không, nó không thoải mái lắm.” Anh bẹo má Lộc Nghiên, thấy cô không có ý định kết thúc đề tài, anh không khỏi cười khổ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Để tôi tả cho em dễ hình dung nhé, cửa chính chỉ có cửa vào lỏng thôi, sau khi vào sẽ có vô số giác hút hút lấy tôi. Nhưng cửa sau lại chỉ có cửa vào chặt, còn bên trong sẽ sâu hun hút không biên giới, chỉ có thể cắm qua cắm lại cái cửa hậu môn vòng cung, không sướng lắm đâu.” Ít nhất là không sướng như tưởng tượng.
Chuyện này giống như lần đầu phá trinh, hậu quả sau đó còn lớn hơn phá trinh, có khi còn chảy máu mấy tuần liền, làm sao anh có thể đi cửa sau của cô được.
Lộc Nghiên nghe đến sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô nghe người khác tóm tắt như vậy. Quả nhiên là cao thủ giang hồ, cô nghĩ lần sau uống rượu, cô có cái phét lác với Lộc Yến và lão Trương rồi.
Anh lừ mắt cảnh cáo: “Cô bé, đừng nghĩ đến việc thử mấy thứ này.”
“Tôi bé chỗ nào.” Mấy ngày nữa là cô tròn 27 rồi nhé.
Hùng Húc lùi về phía sau, mở rộng tầm nhìn, “Hình như không có chỗ nào bé thật.” Trong lúc anh đưa mắt đánh giá, Lộc Nghiên bỗng thấy khẩn trương. Anh thấy cô mím môi thì nổi hứng trêu, ghé vào lỗ tai cô đùa bỡn, “Phía dưới bé.”
Lộc Nghiên rụt người lại, khuôn mặt ửng hồng trong bóng tối.
Cái đồ dê cụ này, bị anh trêu thế mà cô vẫn thích, đúng là kỳ lạ. Có lẽ phụ nữ đều thích được khen như vậy, dù biết thừa đó là giả dối.
Cô nhìn anh ấy châm thuốc, hỏi, “Vậy anh từng chơi SM chưa?” Cửa sau cũng nói rồi, chắc nói cái này không việc gì đâu nhỉ.
“Cỡ nào?” Anh phì phèo điếu thuốc, đưa tới miệng Lộc Nghiên, nhướng mày, “Hút không?”
Cô lắc đầu, “Nặng quá.” Thuốc của anh, cô chỉ được một hai hơi, hút nhiều sẽ bị đau họng, “Dây thừng, sáp nến.”
Hùng Húc cười run cả người, lé mắt nhìn cô, “Em thử hai cái này rồi đúng không?”
“…” Nếu là ngày thường, Lộc Nghiên nhất định sẽ phủ nhận, nhưng vì đó là Hùng Húc, anh không để bụng những chuyện cô đã làm, nên cứ mặc định vậy đi. Cô cũng muốn chứng minh mình không phải tay mơ trong chuyện gối chăn.
“Ái chà,” Anh hưng phấn, quàng tay ôm lấy cô, “Với Trương Ý Trí?”
Lộc Nghiên cảm thấy mình lại thất bại. Cuộc đời của cô đâu chỉ có mỗi Trương Ý Trí, nhưng cố tình việc này cô lại làm với mình anh ta mới đau, bực ghê chứ.
“Để tôi đoán nhé.”
“…” Tay cô được thả ra, lại bắt đầu hư hỏng vẽ các vòng xoắn.
“Em có thích không?”
Lộc Nghiên viết trên bụng anh: “Yes!”
Anh lại hút thuốc, vò tóc cô, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại hỏi: “Có muốn chơi không?”
Lộc Nghiên bật dậy, mở to mắt tò mò nhìn anh hỏi: “Chơi kiểu gì?” Đôi mắt láy lên hình ảnh sắc tình.
Anh rũ mắt suy nghĩ một hồi, lại đưa điếu thuốc lên miệng, rít một hơi, màu đỏ tươi sáng lên, cả hai đều khựng lại.
Lúc này, tàn thuốc sáng rực cả gian phòng tối om. Trái ngược hẳn với ngày hôm đó.
Lộc Nghiên ngả về phía anh, muốn hôn anh, lại bị anh tránh được, “Thôi đừng.”
“Tại sao?” Cô bắt lấy tay anh lắc lư, “Cứ thử một lần xem, coi như giúp tôi làm giàu thêm kinh nghiệm.” Cô luôn có máu nổi loạn ngầm.
Hùng Húc lại nhìn điếu thuốc, cau mày nói: “Bỏ đi.”
“Dí nhẹ cũng được, không sao đâu.” Cô ngó người mình một lượt rồi hào hứng hỏi: “Anh thấy mông hay ngực tốt hơn?”
“…” Mặt Hùng Húc nhăn tít lại, anh nhìn bầu ngực, nơi đó có hai quả đào nhỏ xinh, núm vú màu hồng nhạt, dáng ngực đẹp đến nỗi anh muốn gặm mỗi ngày, không được không được, thành sẹo sẽ xấu mất, anh miễn cưỡng chọn, “Mông.”
Cô ôm anh, vùi đầu vào cổ anh, tuy sắp trải qua một sự kiện rất kích thích, nhưng cô cảm thấy vô cùng yên tâm vì cô tin tưởng anh.
Hùng Húc chắc chắn sẽ không làm đau cô. Hoặc, có đau cũng rất thoải mái.
Cô mong chờ, lại vờ vịt dặn dò: “Nhẹ thôi nhớ.”
“Biết rồi.” Anh nặng tay sao nổi.
Anh hít một hơi thật sâu, vỗ rồi lại nhéo mông thịt của cô.
Điếu thuốc sắp cháy đến đầu lọc, anh ghé sát tay vào cảm nhận thử, rất nóng.
Thôi bỏ đi.
“Thôi bỏ đi.”
“Tại sao?”
“Da đẹp thế này mà bị bỏng thì biết lấy gì đền?”
“Sao đến lượt tôi lại không làm được?”