Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 3 - Chương 5




Giữa đêm khuya lặng ngắt như tờ, tiếng đập cửa trở nên chói tai kỳ lạ.

Kha Tầm cảm nhận được tiếng đập cửa gần sát bên tai, thậm chí còn cảm giác như cánh cửa phòng 411 đang bị gõ.

Tiếng đập ngày một vang to, kèm theo giọng nữ nức nở thầm thì: “Mở cửa! Xin hãy mở cửa!”

Giọng nói có chút quen tai, hình như là người nào đó trong nhóm ba cô gái chân dài, vừa nghĩ đến là người cùng nhóm, Kha Tầm cũng thấy hơi thấp thỏm không nằm nổi nữa, cậu ngồi dậy định ra cửa sổ ngó xem có chuyện gì.

Mục Dịch Nhiên nằm bên cạnh vươn tay giữ chặt Kha Tầm lại, đè thấp giọng nói: “Phòng bị gõ cửa là 410.”

Quả nhiên tiếng gõ cửa kia lại vang lên, thậm chí từ gõ đã thành đập cửa, cô gái bên ngoài hô lên xin giúp đỡ: “Hai chị ơi! Tòa nhà này có vấn đề! Thật sự không ở nổi! Mau ra đi, chúng ta bàn nhau xem phải ra ngoài thế nào!”

Tiếng đập càng ngày càng lớn, xen lẫn sự tuyệt vọng như sắp chết.

Nhưng đáp lại chỉ là sự yên lặng như cái chết.

Kha Tầm vẫn muốn nhìn xem có chuyện gì qua cửa sổ nhưng cánh tay bị Mục Dịch Nhiên cố định, giọng nói của đối phương truyền tới bên tai: “Người kia đã làm trái với quy tắc trong tranh rồi.”

Cánh tay Kha Tầm khựng lại, đúng vậy, bọn họ đã làm trái với lệnh cấm “Tắt đèn xong thì không thăm nom” của ông già bảo vệ, bản thân việc gõ cửa chính là màn mào đầu của việc thăm nom.

Ánh sáng chớp lóe bên ngoài như ánh đèn flash điện thoại, lấp loáng qua cửa sổ rồi lại tối đi.

Tiếng đập cửa dần nhỏ lại, dường như có cô gái đang khóc: “Làm thế nào bây giờ, rốt cuộc tòa nhà này có còn người nào hay không…”

Một giọng nữ khác vang lên: “Đã hơn 12 giờ đêm rồi, chúng ta cứ về phòng đã vậy, mai dậy đi luôn!”

Bóng hai cô gái hắt lên tấm rèm qua ánh sáng điện thoại, sau đó ánh sáng bỗng lóa lên một cái, những cái bóng cũng trở nên hỗn loạn.

Hai người đi qua trước cửa sổ phòng Kha Tầm, sau đó ánh sáng dần đi xa, giọng nói trong đêm rành rọt lanh lảnh: “Cũng may mà chúng ta mua nến, đêm nay thắp nến tạm vậy.”…

Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên im lặng rất lâu, Kha Tầm vẫn ngồi bên giường, Mục Dịch Nhiên thì nằm.

Đêm đen giơ tay không thấy rõ năm ngón, thị lực trở nên vô cùng nhạy cảm với ánh sáng —— cánh cửa đối diện bỗng sáng lên, ánh sáng màu cam ấm tỏa ra, đúng là phòng 402 mà những cô gái kia đang ở.

“Có một người trong nhóm ba người đó đã bị bỏ lại.” Mục Dịch Nhiên vẫn duy trì tông giọng trầm thấp của mình.

Đúng vậy, vừa rồi chỉ có hai cô gái chạy tới cầu cứu.

“Có lẽ bọn họ không chỉ làm trái một lệnh cấm duy nhất.” Kha Tầm nằm lại một lần nữa, cảm giác những người tham gia vào tranh lần này khác những lần trước rất nhiều, có điều rồi bọn họ sẽ bị quy tắc trong tranh khiến cho quy phục mà thôi —— có tự cho là mình đúng thì cũng sẽ phải câm họng trước cái chết.

Vì ánh nến của căn phòng đối diện hắt vào nên căn phòng này cũng không còn quá tối nữa, Kha Tầm nằm nghiêng, ngắm nhìn sườn mặt góc cạnh như tạc của Mục Dịch Nhiên: “Mục Dịch Nhiên, anh có nhận ra không, tất cả những người ở đây đều gọi nơi này là khu tập thể Măng Xuân.”

Chữ “Mục” trong miệng Kha Tầm bỗng nhẹ bẫng, nghe như chỉ có hai chữ “Dịch Nhiên”.

Mục Dịch Nhiên bỏ qua chuyện bị gọi là “Dịch Nhiên”, hắn đáp lại: “Cách gọi nhà tập thể này thường tới từ một đơn vị hoặc trường học nào đó.”

“Về lý thuyết, khu tập thể là cách gọi cũ, trước đây dùng để chỉ ký túc xá của học sinh sinh viên, hiện tại đều gọi là nhà cho sinh viên cả.” Kha Tầm gối đầu lên cánh tay mình, “Xem ra khu tập thể Măng Xuân trước đây chính là một cái ký túc xá, nói vậy thì khu tập thể Măng Xuân thuộc về một đơn vị nào đó sao?”

Mục Dịch Nhiên cũng tỏ vẻ đồng ý với điểm này: “Những người già hóng mát dưới tầng cũng có vẻ quen thân với nhau, cách thức giao tiếp khác hẳn so với những khu tập thể hoặc nhà trọ thông thường.”

“Ý anh là những người già này đều là công nhân viên chức của một đơn vị nào đó? Vậy nên bọn họ không chỉ là hàng xóm mà trước đây còn từng là nhân viên chung công ty?”

Nếu như vậy thì quan hệ giữa những người trong ký túc xá không hề đơn giản.

Có thể nói những người này đã tự hình thành một cộng đồng, chắc hẳn sẽ sinh ra tâm lý bài trừ người ngoài đối với những người đến thuê phòng.

Giống như những người trong làng rất ghét những người tới từ bên ngoài.

“Ở đây vẫn có rất nhiều hộ gia đình từ ngoài tới, những cửa hàng dưới tầng đều nói giọng vùng khác.” Chất giọng rõ ràng của Mục Dịch Nhiên truyền tới từ bên gối, tuy hai cái gối cách nhau hơi xa nhưng Kha Tầm lại cảm thấy sự ấm áp thoải mái đến từ chính khoảng cách giữa hai người.

“Ừ, ví dụ như quán cơm Cô Năm, còn có người phụ nữ váy đỏ ở tiệm uốn tóc Ôn Châu nữa.” Những người đã gặp lúc chạng vạng hiện lên trong đầu Kha Tầm, đang mùa hè mà cậu lại rùng mình một cái, “Anh có nhận ra không, mấy người hôm nay đều có một điểm chung trên quần áo.”

Mục Dịch Nhiên không trả lời ngay, một lát sau mới nói: “Đợi ban ngày rồi thảo luận tiếp về chủ đề này đi.”

Sau khi Kha Tầm tổng kết những đặc điểm trên quần áo của những người này thì cảm thấy gai hết cả người, nghe Mục Dịch Nhiên nói vậy thì cũng nhận ra nửa đêm không nên nói ra. Dù gì hiện tại cũng đang ở trong tranh, ban đêm là thời điểm nguy hiểm nhất —— chưa biết chừng những lời hai người nói lúc này sẽ bị thứ gì trong góc nghe thấy.

Nhưng càng nói lại càng cảm thấy đúng là khu nhà này rất quái đản, Kha Tầm vẫn không nhịn được mà ghé sát vào bên tai Mục Dịch Nhiên: “Khi mới tới anh có quan sát kỹ tòa nhà này không?”

Giọng nói của Mục Dịch Nhiên nhỏ đến mức gần như chỉ mình hắn nghe được: “Nhìn từ bên ngoài thì giống một pháo đài.”

Hóa ra không chỉ mỗi bản thân phát hiện ra điều này, nếu cả tòa nhà hình trụ nhìn từ bên ngoài giống pháo đài thì sẽ không thể nào có quá nhiều cửa sổ, nhưng rõ ràng trong phòng lúc này có cửa sổ hướng ra đường!

Vì sao bên ngoài không nhìn thấy những cánh cửa sổ này? Những cửa sổ này mở ra ở chỗ nào?

Kha Tầm nhớ lại cánh cửa sổ hướng ra bên ngoài nhìn qua như tấm màn đen khi bản thân vừa mới bước vào phòng, dường như có chút hiểu ra.

Nhưng có những lời không hợp để nói vào ban đêm.

Kha Tầm bèn ngáp một cái: “Ngủ đi, sáng mai còn phải qua quán ăn.”

“Ừ.”

Kha Tầm xoay người nằm ngửa ra: “Chúc ngủ ngon nhé?”

“Ngủ ngon.”

Tuy rằng lời chúc ngủ ngon là mở đầu của giấc ngủ nhưng Kha Tầm vẫn không thể ngủ ngay, trong đầu vẫn quay cuồng toàn hình ảnh những người đã gặp hôm nay: người phụ nữ mặc váy ngắn màu đỏ trước cửa tiệm làm đầu; cô Năm mặc áo phông trắng và quần suông cũ màu đen trong quán cơm nhỏ, trước ngực chiếc áo phông là hình một chiếc lá phong đỏ bự chảng đi kèm một hàng chữ: Từng mảnh lá phong tình…

Còn có ông chú bảo vệ nhà sát cổng vào mặc áo ba lỗ màu đỏ, cùng với bà cụ hàng xóm phòng 409 mặc áo lanh điểm hoa đỏ li ti…

Tất cả những người này đều mặc đồ màu đỏ đậm hoặc nhạt, rõ ràng không phải ngẫu nhiên.

Đồ đỏ rõ ràng là dấu hiệu của những chuyện vui mừng, nhưng tất cả những người này cùng mặc đồ đỏ, lại xuất hiện vào buổi tối, trong một tòa nhà trọ quái quỷ thì sự hân hoan vui mừng lại trở thành một điềm gở khó diễn tả.

Đêm vẫn rất yên tĩnh, dường như không xảy ra chuyện nguy hiểm gì, có lẽ nguy cơ ấy được che đậy quá sâu nên chưa thể hiện ngay ra bên ngoài.

Nến trong phòng 402 của những cô gái phạm luật bên kia vẫn sáng…

Kha Tầm ngủ mất lúc nào không hay, giấc ngủ này quả thực rất sâu, sáng hôm sau phải nhờ tới Mục Dịch Nhiên đánh thức: “Bên ngoài có chuyện rồi.”

Đã xảy ra chuyện, trong tranh nghĩa là có người đã chết.

Kha Tầm ngồi dậy, cảm thấy ánh sáng trong phòng vẫn rất u ám, rõ ràng ngoài cửa có ánh sáng, bên cửa sổ cũng rực rỡ sáng ngời nhưng vị trí cái giường vẫn tối bưng bưng.

Kha Tầm vô thức nhìn về phía cánh cửa sổ nhìn ra ngoài đường, bên ngoài chẳng có một tia sáng nào, Mục Dịch Nhiên trực tiếp kéo cả tấm rèm ra, vậy mà ngoài cửa lại là một bức tường xi-măng đen đúa xám xịt dựng sừng sững, cách cửa sổ áng chừng nửa cánh tay.

Bảo sao hôm qua cứ cảm thấy tòa nhà này giống pháo đài, không nhìn thấy cửa sổ! Không ngờ có người còn xây một bức tường xi-măng bao bên ngoài! Cả tòa nhà chẳng khác nào bị bọc trong tường xi-măng, mọi người chỉ có thể nhìn thấy thế giới bên trong khu tập thể, hoàn toàn không nhìn thấy, cũng không nghe được thế giới bên ngoài.

Chẳng biết ai là người tạo ra vách ngăn quái quỷ này, nhưng chắc hẳn không phải là người của khu nhà.

Kha Tầm không có thời gian suy nghĩ nhiều, cậu đứng dậy đi theo Mục Dịch Nhiên ra ngoài, đứng ở ngoài cửa hành lang đã thấy có rất nhiều người bu vào mảnh sân dưới tầng, ngoài ra còn có hai cái xác bị phủ vải trắng.

Sa Liễu và Cầu Lộ cũng đứng ở ban công nhìn xuống dưới, hẳn là Sa Liễu cũng biết hôm nay sẽ có người chết, ánh mắt cô ta phủ tràn tịch mịch nhưng cơ thể vẫn kiềm không đặng mà run lên.

Cầu Lộ thì cứng đờ cả người: “Sao… có chuyện gì xảy ra thế này?”

“Xuống dưới xem đi.” Mục Dịch Nhiên đi xuống cầu thang đầu tiên, những người khác cũng ôm gương mặt nặng nề đi theo.

Mọi người xuống tầng thì những người hóng hớt kia đã tản ra bốn phía, còn lại toàn là người trong nhóm bọn họ, sắc mặt mỗi người có hoảng sợ, xót thương pha lẫn ngẩn ngơ, tóm lại là đều hết sức khó coi.

Tần Tứ lật mảnh vải trắng lên thì thấy thi thể đã cháy đen thui, cái xác còn lại cũng tương tự.

Hâm Miểu thuộc nhóm ba cô chân dài giờ đã tái nhợt mặt mày, người cũng run bần bật: “Tôi đã nói với họ là ban đêm rất nguy hiểm, nhưng họ không nghe…”

Tần Tứ cau mày hỏi: “Đêm qua trong phòng có hỏa hoạn sao?”

“Chắc… Chắc là vậy.” Hâm Miểu run run, lắp bắp câu được câu chăng.

Cầu Lộ không nhịn được mà hỏi: “Mấy cô ở chung một phòng, có hỏa hoạn hay không mà cô cũng không biết à?”

Hâm Miểu lắc đầu nguầy nguậy: “Đêm qua tôi vẫn ngủ say, nửa đêm cảm thấy hơi ngạt nên có ho khan mấy tiếng, tôi tưởng Tina hút thuốc… Hoàn toàn không có cảm giác là bị cháy… mãi đến sáng dậy thì thấy hai người họ đã…”

Hâm Miểu mở to mắt, thân thể vẹo hẳn sang một bên, dường như cô vẫn không dám nhớ lại cảnh tượng sáng hôm nay —— rằng mình đã ngủ bên cạnh hai cái xác cháy đen.

Ông già bảo vệ nhà sát cổng vẫn mặc áo ba lỗ đỏ, chỉ huy mấy người khiêng thi thể đi, lắc lắc cái xâu chìa khóa trong tay: “Tám giờ tới quán Cô Năm ăn sáng.”

Cửa lớn lập tức được mở ra, thi thể được nâng lên rồi đưa ra ngoài.

Hâm Miểu bỗng như phát điên, trợn trừng mắt định nhào ra bên ngoài: “Thả tôi ra ngoài! Các người mau thả tôi ra ngoài! Nơi này không phải để cho người sống! Ai dám cản tôi! Tôi muốn báo cảnh sát! Tôi muốn tố cáo các người giam giữ bất hợp pháp!”

Vài người hợp sức ngăn lại, Sa Liễu quắc mắc nhìn: “Ra ngoài chỉ tổ chết nhanh hơn thôi!”

Hâm Miểu tuyệt vọng run lẩy bẩy: “Sao lại thế này? Có ai nói cho tôi biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra không?!”

Mục Dịch Nhiên nhìn đồng hồ trên tay: “Hiện tại mới bảy giờ, chúng ta tới hiện trường án mạng xem sao.” Hắn nói xong thì nhìn qua Hâm Miểu, “Tốt nhất cô nên bình tĩnh lại, nói ra hết tất cả những gì mình nhớ được, như vậy có thể tránh được bi kịch lại xảy ra.”

Lúc này ánh mắt của Hâm Miểu đã trống rỗng, miệng thì vẫn lẩm bẩm: “Mới hôm qua còn vui vẻ, sáng nay đã cháy đen thui… Trong phòng toàn là bụi đen từ xác của hai người họ… Khắp mọi nơi…”

Kha Tầm nhìn Sa Liễu: “Cô ở lại khuyên nhủ cô ấy đi, chúng tôi lên trước.”

Kha Tầm vẫn tin tưởng khả năng an ủi khuyên giải và sức thuyết phục của Sa Liễu.

Sa Liễu gật đầu, kéo Hâm Miểu qua một bên: “Chuyện là thế này, vì hai cô ấy phạm luật. Đêm qua sau khi tắt đèn còn đi gõ cửa phòng người khác, bản thân hành động đó đã đại diện cho việc thăm nom rồi.”

Hâm Miểu cố gắng đớp lấy không khí như cá chết: “Đúng rồi, đêm qua bọn họ tới gõ cửa phòng 410…” Giọng của Hâm Miểu bỗng nâng lên, ánh mắt trừng trừng nhìn Sa Liễu, “Cô ở phòng 410 đúng không? Tại sao lúc đó không mở cửa cho họ?!”

Sa Liễu lạnh lùng đáp: “Nếu tôi mở cửa, chính tôi mới có thể là người bị chết cháy.”

Ngay sau đó cô ta lại hỏi: “Còn cô thì sao? Đêm qua khi bọn họ đi gõ cửa thì cô đang làm gì?”
Hết chương 5.