Chẳng biết từ lúc nào Hâm Miểu đã đi tới khoảng sân, cô thực hiện vài động tác múa cơ bản, chốc chốc lại ngẩn ngơ ngửa đầu nhìn lên giếng trời.
Vệ Đông mua mấy cái bánh bao nhân đậu đỏ ở quán ăn, gọi cô tới ăn.
Tuy Hâm Miểu đã bị ông già bảo vệ gạt khỏi phạm trù “người” nhưng cô vẫn còn bản năng của “con người” trước bánh bao đậu đỏ.
Ông cụ Lý Thái Dũng nói: “Mấy cô cậu đi tìm ấn đi, tôi sẽ trông cô bé.”
Thế là sáu người còn lại bắt đầu tiếp tục tìm ấn và chữ ký trong tòa nhà, sáu người, vừa đúng sáu tầng nhà, mỗi người phụ trách một tầng, cố hết sức không bỏ sót bất cứ chỗ nào.
Mà theo lời Sa Liễu thì là không chừa cả khe ốp gạch men.
Sa Liễu xung phong phụ trách những gian hàng tầng một, nghe đâu có một cửa hàng chuyên bán đồ cũ, hơn nữa có một số món hàng còn thu lại từ những hộ gia đình đã từng ở đó, Sa Liễu xác định chắc chắn sẽ tìm thấy thứ mà mọi người cần trong cửa hàng này.
Những người khác phân chia những tầng trên, khi cánh đàn ông lên cầu thang, Tần Tứ không nhịn được mà nói: “Tôi chỉ cảm thấy rất lạ, rốt cuộc đêm qua ai đã gõ cửa, tại sao chỉ gõ phòng 410?”
“Còn để lại một cái còi đỏ kỳ quặc trước cửa phòng 410 nữa.” Biểu cảm của Kha Tầm có chút mỉa mai.
Vệ Đông quay đầu nhìn bạn cùng phòng của mình: “Chẳng phải cậu luôn canh me ở bên cửa sổ sao?”
Chu Hạo Văn: “Tôi không canh me cái ‘đầu khổng lồ’ kia.”
“…”
Khi tiếng đập cửa vang lên, không có bất cứ ai đứng ngoài cửa phòng 410 hết.” Chu Hạo Văn mặt không đổi sắc nói.
Lời cậu ta nói hoàn toàn trùng khớp với những gì Mục Dịch Nhiên nhìn thấy đêm qua.
“Chẳng nhẽ ông già gõ cửa kia còn tàng hình được? Hay giả như người gõ cửa là một người hoàn toàn khác?” Tần Tứ không nghĩ ra nổi nguyên lý ở đây.
Mục Dịch Nhiên bỗng lên tiếng: “Tôi chỉ muốn biết trước buổi chiều muộn hôm qua, Sa Liễu có nói về chuyện của phòng 307 với bất cứ ai hay không?”
Tất cả mọi người bắt đầu nghĩ kỹ lại, cuối cùng Tần Tứ nói: “Hôm qua vào giờ ngủ trưa, cô ấy gõ cửa phòng 307 của chúng tôi, nói là muốn tìm hiểu sâu hơn một chút về tình huống trong phòng 307, vì theo cô ấy phân tích thì rất có thể linh hồn phòng 307 sẽ lên gõ cửa 410 của cô ấy đầu tiên, vì vậy cô ấy muốn chuẩn bị trước.”
“Sau đó thì sao?” Chẳng biết ai lên tiếng.
“Chúng tôi bảo cô ấy vào phòng, cô ấy nhìn quanh phòng tìm tòi hồi lâu nhưng cũng không phát hiện ra manh mối giá trị nào cả.” Tần Tứ cau mày hồi tưởng, “Có điều… Chúng tôi phát hiện ra một vài thứ về ông già kia khi lục ngăn kéo trong phòng. Ông già phòng 307 trước kia là một người lương thiện, bình thường ăn mặc tằn tiện, tiết kiệm được bao nhiêu tiền đều đem đi giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn hơn mình, nhất là mấy trường học hi vọng* ấy… Trong ngăn kéo có rất nhiều thư từ những học sinh trường tiểu học mà ông ấy từng giúp đỡ gửi tới, còn có giấy khen thưởng của phía trường nữa.”
*Trường học hi vọng là một hoạt động phúc lợi xã hội nhằm mục đích giúp đỡ các tỉnh, quận, thành phố, thị trấn v.v. xây dựng trường học và vận hành trường học thông qua các quỹ tài chính và tài liệu giảng dạy.
Mọi người nhớ lại ông già bất lực kêu gào “Vượng Phúc” đêm qua, vậy mà lại có một cuộc sống như thế.
“Nhưng chúng tôi không tìm thấy cái chậu sứ kia, mà rốt cuộc thứ gì bên trong đó cũng chẳng biết được…”
Mục Dịch Nhiên bỗng hỏi: “Phản ứng của Sa Liễu khi đó như thế nào?”
“Cô ấy có hơi thất vọng, nhưng cụ Lý an ủi bảo hẳn là ông già ở phòng 307 đó là người lương thiện, chắc sẽ không hại người vào ban đêm… Sa Liễu nghe cũng hiểu, chẳng qua lại bắt đầu lo toan chuyện khác, sợ rằng nếu đêm không ai chết thì hôm sau sẽ phải chọn người…”
Mục Dịch Nhiên tỏ vẻ: “Không ai nắm chắc được khi phải chọn người, vì vậy có vài kẻ sẽ rục rịch trước khi vụ biểu quyết diễn ra.”
“Bảo sao chiều hôm qua khi chúng ta phá giải bí mật về búp măng trên tầng sáu thì Sa Liễu lại tỏ ra hoảng sợ không giống cô ta ngày thường.” Kha Tầm cũng thấy biểu hiện của Sa Liễu hôm qua rất kỳ quặc, “Đúng là suy luận măng phá đất rất đáng sợ, nhưng không khí mà Sa Liễu tạo ra còn đáng sợ hơn, thậm chí còn như đang kể chuyện kinh dị.”
Dường như Vệ Đông cũng ý thức được: “Tối qua khi ăn cơm, cô ta đã đưa ra đề nghị nhảy cửa sổ.”
“Đúng là chuyện nhảy cửa sổ này rất hấp dẫn, vì NPC chưa từng đưa ra điều kiện cấm làm việc này, hẳn là Sa Liễu cũng muốn biết rốt cuộc nhảy cửa sổ sẽ mang lại hậu quả như thế nào. Có điều chính cô ta không muốn lấy thân tự thử nên mới chọn người thử hộ mình.” Kha Tầm nhìn Hâm Miểu đang nhảy nhót dưới tầng —— đúng là con ả Sa Liễu này rất độc ác, vậy mà có thể đối mặt với Hâm Miểu mà không hề chột dạ, đồng thời thoái thác bay biến trước cái chết của Cầu Lộ.
Tần Tứ cũng hiểu ra: “Nếu nhảy cửa sổ thật sự là một đường tắt thì có những người khác làm tiền đề, Sa Liễu cũng sẽ có thể bắt chước vào hôm sau; ngược lại, nếu nhảy cửa sổ cũng không được thì Sa Liễu có thể thừa cơ trừ khử đi một hai người, như vậy có thể tránh được việc chọn người đi chết vào ngày hôm sau —— dù thế nào đi chăng nữa thì đều có lợi cho Sa Liễu cả.”
Sau khi những người đàn ông phân tích rõ chuyện này, ai nấy đều cảm nhận được sự đáng sợ của cô gái này.
“Rốt cuộc tại sao ông già kia lại chọn phòng 410? Đêm qua ai đã gõ cửa căn phòng đó?” Vệ Đông vẫn không hiểu được việc này.
“Mọi người có nhận ra tiếng đập cửa đêm qua nhỏ hơn bình thường một chút không?” Mục Dịch Nhiên nói.
Tần Tứ gần đầu đầu tiên: “Đúng vậy, tiếng có hơi nhỏ, cảm giác có chút chìm.”
“Đó là vì tiếng đập cửa truyền ra từ bên trong.” Mục Dịch Nhiên nói.
Cả đám lắp bắp kinh hãi: “Cái gì? Là người trong 410 tự đập cửa phòng mình?! Là Sa Liễu sao?”
“Đúng rồi,” Lần này người lên tiếng là Kha Tầm, “Sa Liễu chỉ cần kiếm cớ ra phòng khách một mình, sau đó nhân cơ hội gõ cửa gây động tĩnh, việc này đã lừa được tất cả chúng ta đêm qua, càng khỏi phải nói tới Cầu Lộ ở bên trong —— Sa Liễu gõ cửa xong thì hét lên, khiến Cầu Lộ hiểu lầm phòng 410 xảy ra chuyện gì đáng sợ, Sa Liễu tiếp tục va đập làm đổ rất nhiều đồ vật, giả vờ như có người xông tới, sau đó tiếp tục khích cho Cầu Lộ nhảy cửa sổ.”
Kết quả phơi bày, biểu cảm của mỗi người đều khác nhau, có người cười nhạt, có người tức giận, có người thở dài, còn một người vẫn lạnh tanh như cũ.
Cuối cùng Tần Tứ chốt lại bằng một câu: “Giặc ngoài chưa dẹp lại tòi ra con quỷ bên trong.”
“Chỉ không rõ ai là người treo cái còi kia.” Kha Tầm nói.
“Là ông già phòng 307.” Chu Hạo Văn liếc mắt nhìn lên cái còi đỏ vắt vẻo trên tầng bốn, “Đêm qua sau khi những tiếng động kia lắng xuống, ông già đó lặng lẽ đi tới trước cửa phòng 410, treo còi lên rồi biến mất ở cầu thang.”
“Chẳng nhẽ sự việc khủng bố đêm qua sẽ thật sự lặp đi lặp lại không bao giờ kết thúc?” Tần Tứ nói.
Chu Hạo Văn lại đáp: “Không, tôi cảm thấy chuyện treo còi này ngập tràn tính tưởng tượng, dù có tuần hoàn thì cũng là kiểu tuần hoàn nâng cấp dần như xoáy ốc.”
Vệ Đông nhìn bạn cùng phòng mình, bỗng thấy hình như người này có hơi biến thái…
Suốt cả một ngày mọi người cũng không thu hoạch được gì.
Sa Liễu lục tung cửa hàng bán đồ cũ kia lên nhưng cũng chỉ thất thểu trở về.
Cảm xúc của Sa Liễu dường như rất nặng nề, dù gì cái còi đỏ kia cũng treo ở cửa phòng cô ta.
Trên bàn cơm tối, ông cụ Lý Thái Dũng chân thành nói: “Tôi có mấy lời muốn nói với mọi người.”
Cả đám buông đũa, nhìn ông lão ít khi để lộ ra biểu cảm nghiêm túc nhường này.
“Tiểu Tần đã nói trước với tôi về quy tắc trong tranh, nếu đêm không xảy ra án mạng thì hôm sau nhóm người sẽ phải họp chọn ra một người đi chết.” Ông cụ Lý Thái Dũng ngừng lại một chút mới tiếp tục, “Tôi cảm thấy việc này rất khó khăn, không chỉ ở cảm giác trở mặt làm tổn hại nhau mà đây là đang hại chết đồng loại.”
Mọi người đều biết điều này, nhưng quy tắc vẫn là quy tắc, không ai có thể kháng cự.
“Tôi nghĩ bụng, nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì mọi người cũng đừng làm khó nhau, tất cả chọn tôi là được.” Sự hiền lành lộ ra giữa gương mặt nghiêm túc của ông lão.
Kha Tầm là người phản đối đầu tiên: “Cụ, chúng ta vẫn chưa đến mức đó mà, biết đâu ngày mai sẽ tìm được ấn! Mà dù có chuyện kia xảy ra thì cháu cũng không nỡ chọn cụ.”
“Tiểu Kha, cậu nghe tôi nói đi,” Ông cụ Lý Thái Dũng cười cười, “Mấy cậu đều đang độ tuổi đẹp nhất, có rất nhiều chuyện còn chờ các cô cậu trải nghiệm, giờ tôi đã 76 tuổi rồi, cái gì cần trải qua thì cũng đã trải qua hết, nếu thật sự có thể đổi cái mạng già này lấy tính mạng của người trẻ thì tôi thấy cũng đáng, như vậy tôi có sống cũng không uổng phí.”
Mắt mọi người đỏ lên, Kha Tầm thấy hốc mắt mình nóng bừng, nhìn trừng trừng Sa Liễu đang cúi đầu ngồi đó, cậu định hỏi ông cụ gì đó nhưng rồi lại cảm giác không thốt được thành lời.
Ông cụ Lý Thái Dũng nói tiếp: “Mấy ngày nay tôi đều suy nghĩ về chuyện này, cũng đã quyết định rồi. Đến lúc đó các cô cậu cứ làm theo, như vậy đã là sự tôn trọng lớn nhất với ông già này rồi.”
Trong những bức tranh mà Kha Tầm từng bước vào, tuy đâu đâu cũng toàn là ích kỷ và mưu toan, nhưng cậu cũng đã chứng kiến một Chu Bân đến chết vẫn ra dáng bạn trai, tấm lòng cha Cảnh mẹ Cảnh liều chết để bảo vệ con mình…
Có điều ông cụ Lý Thái Dũng trước mặt này không giống bọn họ, dù sao ông cũng không thân không quen gì với những người cùng vào tranh, cùng nhau hợp tác cũng mới chỉ vỏn vẹn bốn ngày… Vì trẻ thì có thể lấy kim bài miễn chết hay sao? Vì già nên đáng phải chết trước sao?
“Đợi đến khi các cô cậu thuận lợi thoát ra ngoài, chuẩn bị sẵn sàng, tích đủ kinh nghiệm, hỗ trợ lẫn nhau, cố gắng vượt qua hết những bức tranh sau này, thật sự trở về thế giới của chúng ta! Đến khi đó các cô các cậu sẽ là một nhóm người trẻ tuổi kiên cường chẳng sợ gì nữa, có chí lớn thì cố gắng xây dựng tổ quốc, không có hoài bão lớn lao thì sống cuộc đời của mình cho tròn vẹn, đừng để cuộc đời còn đọng chút tiếc nuối nào.”
Kha Tầm khắc sâu từng lời ông cụ Lý Thái Dũng nói, tận rất nhiều năm về sau vẫn nhớ rõ rành rành.
Bao gồm cả lời mà Mục Dịch Nhiên nói về ông cụ ấy, hắn nói rất đúng —— một ông lão như ngọn hải đăng.
…
Màn đêm lại buông xuống, đã hơn chín giờ, Sa Liễu tới 411 xin giúp đỡ, nói rằng cửa sổ lớn ở phòng mình không đóng lại được.
Mục Dịch Nhiên hoàn toàn không quan tâm tới cô ta, như thể hắn chẳng nghe thấy gì.
Cuối cùng Kha Tầm đành phải sang 410 xem sao, cậu thấy cánh cửa sổ lớn nhìn ra mặt tường xi-măng đang mở toang hoác, vì cửa sổ làm bằng gỗ hướng ra ngoài nên nếu muốn đóng cửa sẽ phải kéo cả hai cánh lại cùng nhau, ấy vậy mà đầu gỗ kia tựa như đã bị mục, làm cách gì cũng không đóng được.
Như thể muốn giữ nguyên vẹn toàn cảnh Cầu Lộ nhảy xuống đêm qua.
Sa Liễu hơi nghi ngờ Kha Tầm không giúp hết sức, cô ta xuống dưới tầng xin Tần Tứ giúp đỡ, thậm chí còn đánh động cả ông già nhà sát cổng ở tầng một, ấy vậy mà cánh cửa kia như đã chết, không ai đóng lại được.
Ngay khi Sa Liễu vì lo lắng mà muốn tìm cái gì đó che cửa sổ lại thì ông già bảo vệ lại bảo chuẩn bị tắt đèn.
Đã 11 giờ đêm, Sa Liễu khóc không ra nước mắt.
Toàn bộ tòa nhà bị cắt điện, mọi âm thanh đều chìm nghỉm.
Mục Dịch Nhiên và Kha Tầm vẫn làm giống như đêm qua, trông chừng ô cửa sổ nhỏ không có rèm.
Từ góc này vừa khéo có thể nhìn thấy cái còi đỏ treo trước cửa phòng 410 đang lay lắt trong gió đêm.
“Đêm nay nếu cửa phòng chúng ta bị gõ,” Kha Tầm nói dự cảm của mình, dù gì 410 cũng gần 411, một khi Sa Liễu gặp nguy hiểm thì rất có thể cô ta sẽ gõ cánh cửa phòng bên cạnh, “Chúng ta nhất định phải nghĩ cách để nhìn cho rõ hiện tượng lạ xuất hiện trong phòng ngay trong khoảnh khắc cửa bị gõ.”
Người phụ nữ màu trắng phòng 410 đêm đầu tiên, ông già cầm chậu phòng 307 đêm hôm kia đều hiện hình khi cửa bị gõ đột ngột, nếu như có thể thừa cơ quan sát hiện tượng khác thường thì chưa biết chừng sẽ có thu hoạch.
Mục Dịch Nhiên gật đầu, nhìn Kha Tầm được ánh trăng rót tràn cả mặt lẫn người, sau đó lại chuyển ánh mắt ra phía cửa sổ.
Kha Tầm vừa mới cảm nhận được ánh mắt bỗng trở nên ướt át của đối phương thì đã bị ánh mắt kia nhẹ nhàng quẳng đi, cậu khẽ thở dài thỏa mãn trong lòng, đồng thời bắt đầu tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đồng tử lâu đen ngòm bên ngoài, từng vòng hành lang tựa như những lớp măng, phần đỉnh đang từ từ cong vào và tụ lại…
Trong bóng đêm pha lẫn chút kỳ quái, cái còi đỏ vắt vẻo trên dây phơi bỗng phát ra tiếng huýt chói tai, tiếng đầu tiên khá ngắn, giống như chỉ đang thử.
Chẳng bao lâu sau, tiếng huýt rất dài vang lên, tạo thành một âm điệu trong đêm tối —— “Vượng Phúc ——”
Không có bất cứ ai thổi, cái còi cứ thế tự vang lên.
Hết chương 16.