“Tê giác và voi? Liệu có liên quan gì tới phòng trưng bày nghệ thuật Tê Tượng không?” Sa Liễu cảm thấy hơi khó tin.
Rất nhiều người cũng nghĩ tới chuyện này, những sự việc trong tranh bỗng có liên hệ tình cờ với sự thật càng khiến người ta thấy kinh hãi.
Ông cụ Lý Thái Dũng vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Phòng trưng bày nghệ thuật Tê Tượng vốn chiếm mảnh đất này để xây nên, mấy năm trước con phố trước mặt phòng trưng bày nghệ thuật vẫn là đường Măng Xuân, về sau cải tạo, xây đường sắt dưới lòng đất nên đường Măng Xuân mới biến mất hoàn toàn.”
“Chẳng nhẽ phòng trưng bày nghệ thuật Tê Tượng và cái nhà hàng nổi tiếng trên mạng kia đều là…” Hâm Miểu bỗng thấy ở trong thế giới này mà nói chuyện bên ngoài như đang nằm mơ.
“Đúng vậy, đều là do bên phát triển nhà đất Hồng Kông làm.” Ông cụ Lý Thái Dũng khẳng định.
Rõ ràng những thông tin này rất quan trọng đối với khu tập thể Măng Xuân nhưng hiện tại mọi người thực sự không thể liên hệ chúng với ấn chương, dù gì phạm vi của thế giới trong tranh đã phân định rõ nằm gọn trong tòa đồng tử lâu này, chắc hẳn sẽ không thể tìm kiếm từ tảng đá hình con voi và tê giác được.
Chưa kể cổng lớn đang đóng im ỉm, không được ra vào tự do.
Áp lực tâm lý, lại thêm thời tiết oi bức, mọi người chẳng ăn được gì mấy, ăn xong lại thấy hơi mệt, dù sao cả đêm qua cũng chẳng được ngủ ngon.
Thế là cả đám ai về phòng nấy nghỉ trưa một chút.
Kha Tầm trở lại phòng 411 của mình, vừa vào phòng ngủ đã nhìn đôi dép lê đỏ dưới sàn đầu tiên, cũng không thấy xảy ra thay đổi gì về vị trí: “Đêm qua phòng chúng ta có động tĩnh gì không?”
Mục Dịch Nhiên: “Không nghe thấy gì.”
Cũng phải, so với vụ kinh dị ngoài cửa sổ đêm qua thì mọi động tĩnh đều trở nên bé tí.
Ban ngày trong phòng có điện, có thể bật quạt, ít ra đây vẫn là một việc đáng hưởng thụ trong cái hoàn cảnh tồi tệ này.
Kha Tầm nhanh chóng ngủ mất, thậm chí còn mơ một giấc mơ rất tươi sáng, trong mơ cậu biến thành một đứa trẻ, cầm con dao rọc giấy nho nhỏ khắc lên tường, tất cả đều là những hình búp măng vụng về.
Càng khắc thì bầu trời lại càng từ từ biến thành màu đen, Kha Tầm căng thẳng bật dậy.
Thời tiết nóng bức, ngủ trưa cũng chẳng thoải mái, Kha Tầm vã mồ hôi như tắm, sau khi tỉnh dậy còn thấy mình đang gác một chân lên đùi Mục Dịch Nhiên, cậu rút ra theo bản năng nhưng lại đột nhiên phát hiện đối phương đã tỉnh rồi.
“Ngại quá, ngủ mơ đè lên người anh.” Kha Tầm sờ sờ lên mặt, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Chẳng biết Mục Dịch Nhiên đã dậy lâu chưa, mà mình đã đè lên người ta từ lúc nào.
Mục Dịch Nhiên vẫn nằm thẳng: “Tôi chỉ không muốn cắt ngang giấc mơ của cậu thôi.”
“Ơ?” Từ khi nào sếp lại quan tâm tới mình mơ gì?
“Cậu nói mơ.”
“Ồ… Đây là hiện tượng cực kỳ hiếm, bình thường tôi không có cái tật đó đâu.” Kha Tầm nhanh chóng thanh minh.
“Cậu nói: Sắp vẽ xong măng rồi, chẳng mấy mà phá đất thôi.”
“Tôi nói?!”
“Ừ, cậu nói.”
Kha Tầm cẩn thận hồi tưởng lại giấc mơ vừa rồi của mình: “Tôi mơ thấy mình biến thành một đứa bé…” Nói đến đây thì lập tức phản ứng lại, “Đúng rồi, đứa bé! Anh có phát hiện ra vị trí khắc mấy búp măng kia đều không cao lắm, lần nào cũng phải cúi người xuống mới nhìn thấy không!”
Mục Dịch Nhiên như nghĩ ra điều gì đó, đột ngột ngồi dậy khoanh chân trên giường: “Họa sĩ Lạc Tân rất trẻ, sinh năm 1985, nếu thế giới trong tranh giờ đang là năm 1996 thì khi đó Lạc Tân mới có 11 tuổi, cơ thể vẫn chưa trưởng thành.”
“Ý anh là rất có thể đứa nhỏ vẽ mấy búp măng kia chính là bản thân họa sĩ?” Kha Tầm cảm thấy suy nghĩ này rất liều lĩnh nhưng không phải không có cơ sở.
Nếu sự thật là vậy thì phải tìm kiếm manh mối về ấn từ chính điểm này còn gì? Hay là cái ấn kia cũng được khắc ở đâu đó bằng dao?
Mục Dịch Nhiên nói: “Tình huống của phòng 616 không giống với chúng ta, trước đó 616 hẳn là phòng để trống, giường và bàn đều được mua sau giống như đặt đồng bộ để khách tới thuê vậy, nhìn giống khách sạn hơn.”
“Ý anh là hộ gia đình ở 616 trước kia đã dọn sạch đồ rồi?” Kha Tầm còn chưa dứt lời thì bỗng nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.
Dù đang là ban ngày nhưng tiếng đập cửa này vẫn quá đột ngột.
Giọng của Vệ Đông truyền tới từ bên ngoài: “Kha nhi, mở cửa!”
Kha Tầm mở cửa ra thì thấy Sa Liễu phòng bên cạnh cũng đã đi tới từ khi nào, cậu lo lắng hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?”
Vệ Đông nói thẳng tại cửa: “Là phát hiện của Hạo Văn nhi, bên ngoài cửa sổ ấy… đất bỗng cao lên.”
“Cái gì gọi là đất cao lên?” Sa Liễu vội hỏi.
“Chẳng phải bên ngoài có một bức tường xi-măng hay sao? Xây đến tận tầng bốn của mấy ông. Giờ bọn tôi nhìn từ cửa sổ ra ngoài đường thì thấy mặt đất nâng lên tầng năm rồi!” Vệ Đông cũng không biết phải diễn đạt ra sao.
“Lên xem một chút.” Mục Dịch Nhiên đã ra ngoài cửa, Sa Liễu cũng theo sát đằng sau, Kha Tầm cố bỏ qua cảm giác váng đầu buồn nôn mà đuổi kịp.
Vừa lên tầng năm, Kha Tầm đã cảm nhận được áp lực đến nghẹt thở: “Sao tôi cảm thấy cầu thang ở đây cũng biến dạng rồi.”
Kha Tầm lại nốc mấy viên Danshen Diwan, đè ép trái tim gần như sắp nổ tung, cắn răng lên tầng sáu.
Quả nhiên đúng như lời Mục Dịch Nhiên nói, bài trí trong phòng 616 có cảm giác như khách sạn, giấy dán tường hoa văn cũ kỹ, cửa sổ và máy sưởi đều được bọc bằng một lớp khung gỗ, ngay cả giường cũng là giường đơn tiêu chuẩn của khách sạn, trên tủ còn có một chiếc TV.
Chu Hạo Văn đang ngồi bên giường chơi game, thấy tất cả mọi người cùng tới thì chủ động dịch ra chừa vị trí gần cửa sổ.
Mục Dịch Nhiên mở cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy mặt đất bên ngoài đã nâng tới tầng năm, nhìn từ bên ngoài thì có lẽ đây chính là một tòa nhà hai tầng.
Kha Tầm và Sa Liễu nhìn cảnh ngựa xe như nêm ngoài cửa sổ, cảm giác cuộc sống phàm tục bên ngoài kia chẳng hề chân thực.
“Vậy những hộ gia đình từ tầng bốn trở xuống đã đi đâu rồi?” Sa Liễu như nghĩ tới cái gì đó mà giật mình.
“Dưới lòng đất.” Mục Dịch Nhiên nói.
Kha Tầm vẫn không hiểu lắm: “Lúc trước bên ngoài cửa sổ của mấy ông là gì?” Cậu nói xong lại nhìn Mục Dịch Nhiên, “Sáng nay khi anh lên đây kiểm tra thì ngoài cửa sổ như thế nào?”
“Là một màn sương mù trắng xóa.” Mục Dịch Nhiên nói.
Vệ Đông cũng gật đầu: “Đúng đó, tuy cửa sổ bọn tôi sáng nhưng không nhìn rõ bên ngoài, giống như ở ngoài kia bị sương mù bao phủ ấy, chỉ có ánh mặt trời lấp ló xuyên vào thôi.”
“Giờ tự nhiên lại nhìn thấy à?” Kha Tầm cảm thấy việc này hết sức kỳ quặc, thậm chí còn có chút vô lý.
“Không phải tự nhiên.” Chu Hạo Văn bỗng lên tiếng, “Sáng nay đã có thể loáng thoáng nhìn được vài thứ rồi.”
Sa Liễu nhìn về thế giới bên ngoài cửa sổ, bỗng có khát vọng muốn lao ra. Chu Hạo Văn ngăn cô ta lại kịp thời: “Không ra được, cái cửa sổ này không mở được.”
Mục Dịch Nhiên đăm chiêu: “Chúng ta xuống tầng năm xem sao.”
Chu Hạo Văn giương mắt nhìn Mục Dịch Nhiên, cũng theo mọi người xuống tầng năm.
Vì tầng năm không có người trong nhóm ở nên mọi người đành phải tới cửa sổ của nhà vệ sinh chung, bên ngoài vẫn là màn sương mù mông lung nhưng loáng thoáng thấy được cảnh thành phố.
“Thật kỳ quặc, hiện tượng này nói lên điều gì?” Lúc này Sa Liễu cũng chẳng quan tâm việc mình đang đứng trong nhà vệ sinh nam nữa.
“Chắc chắn có liên quan tới việc tòa nhà biến dạng.” Sau khi Kha Tầm vào tầng năm thì đã cảm thấy dễ chịu hơn.
“Tại sao nhà lại biến dạng? Rốt cuộc chúng ta đang ở nơi nào?!” Sa Liễu bỗng thấy có chút áp lực khó kiềm chế, “Theo như những gì chúng ta thấy trên tầng sáu thì rõ ràng tòa đồng tử lâu này bị chôn dưới đất! Chúng ta vẫn luôn ở dưới lòng đất!!”
“Thế nên chuỗi tác phẩm này mới có tên là ‘Phá đất’.” Mục Dịch Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy rõ biểu cảm của hắn.
Kha Tầm bỗng thấy nổi da gà toàn thân như bị điện giật, không phải do sợ hãi mà là sự hiểu thấu điều gì đó không nói nên lời: “Hóa ra đây là tác phẩm của chủ nghĩa hiện thực huyền ảo.”
Vệ Đông bị Kha Tầm dọa cho hết hồn: “Kha nhi, chúng ta nói rõ ràng ra được không.” —— sao đột nhiên lại có cái tư duy chuyên nghiệp thế này?
Vẻ mặt Kha Tầm lúc này rất nghiêm túc: “Thứ phải phá đất chui lên chính là tòa đồng tử lâu mà chúng ta đang ở, là toàn bộ khu tập thể Măng Xuân, búp măng đó tượng trưng cho tòa nhà này, hiện tại chúng ta đang bị chôn dưới đất, đang từ từ phá đất chui ra.”
Mục Dịch Nhiên quay đầu lại: “Nói tiếp đi.”
Vì nhà vệ sinh nam trống trải nên giọng Kha Tầm tạo ra tiếng dội bên trong, lại có cảm giác như đang diễn thuyết ——
“Sở dĩ phòng biến dạng là vì đỉnh của đồng tử lâu đang khum vào trong, tại sao nó lại phải khum vào? Là vì cả tòa nhà sắp biến thành một búp măng, sau đó sẽ phá đất nhú ra!”
Lời Kha Tầm nói mang đầy tính tưởng tượng, cực kỳ không chân thực nhưng lại vừa khéo phù hợp với thế giới trong tranh, tạo ra một câu chuyện thực tế lại đầy màu sắc.
Giọng nói của Sa Liễu trở nên run rẩy: “Nếu phá đất thật thì chúng ta sẽ thế nào?”
Không ai trả lời câu hỏi này, không ai trả lời được.
Cuối cùng Mục Dịch Nhiên mới nói: “Trước khi phá đất, toàn bộ tầng trệt sẽ úp vào, bao vây toàn bộ những người bên trong, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài —— phá đất không hình thành vì chúng ta, chúng ta chỉ là vật bồi táng trong quá trình mà thôi.”
“Không, không.” Sa Liễu lùi về sau mấy bước, “Vậy giờ, giờ phải làm sao đây? Sắp tối rồi, con quỷ phòng 307 sắp ra rồi!”
Mục Dịch Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay: “Bốn giờ, chúng ta vẫn còn thời gian, tìm mọi cách thu thập những hình vẽ nguệch ngoạc trong tòa nhà, bất kể là vẽ lên thứ gì, tìm cách mà thu thập lại! Chưa biết chừng ấn sẽ ở đó.”
“Được!’ Sa Liễu rời đi đầu tiên, tìm kiếm cọng rơm cứu mạng trước khi trời tối.
Mọi người cũng tự tản ra, có người trực tiếp đi tìm tranh vẽ, có người đi giải thích cho thành viên khác rồi cùng nhau tìm tòi.
Sáu giờ tối là giờ cơm, mọi người vẫn không thu hoạch được gì.
Ông già bảo vệ bỗng nhiên xuất hiện trong quán ăn, cho mọi người một chỉ thị mới: “Đêm nay mọi người nhớ ở nguyên trong phòng, đừng có ra khỏi cửa.”
NPC đột ngột thay đổi quy tắc cố định, hoặc nói trắng ra là thu hẹp phạm vi hoạt động của mọi người —— không cho ra khỏi cửa, đồng nghĩa với việc không thể thăm viếng lẫn chạy khắp các tầng.
Hâm Miểu là người đầu tiên tỏ ra nghi ngờ: “Vậy đêm đi WC kiểu gì?”
“Đã để một cái chậu trước cửa phòng mỗi người rồi đó, cơm nước xong xuôi thì lên cầm vào, tối có thể giải quyết bằng cái chậu đó trước.” Ông già bảo vệ mặt không đổi sắc nói.
Vì đêm xuống, rất nhiều người lại có chút hoang mang.
Cầu Lộ vì đã mất đi hai người bạn đồng hành nên cũng có chút e ngại: “Nếu không cho ra khỏi cửa thì chúng ta thậm chí còn chẳng có cơ hội bỏ trốn! Một khi bị con quái vật nào đó phá tan cửa phòng thì xác định chết chắc rồi!”
Sa Liễu lại nói: “Nếu thật sự không được thì chúng ta vẫn có thể nhảy cửa sổ.”
Kha Tầm nhíu mày: “Chỉ sợ kết quả lại càng thảm.”
Sa Liễu trợn trừng đôi mắt đỏ quạch: “Vẫn còn đỡ hơn bị người ta trộn làm nhân chứ!”
Những lời này lại nhắc nhở mọi người về kẻ cúi người hí hoáy cầm chậu sứ trong tay, không ngừng trộn cái nhân gì đó trong phòng 307 kia.
Hết chương 13.