Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 2 - Chương 9




Tần Tứ nhìn sắc trời bên ngoài lều, lại nhìn mọi người đang im lặng ngồi trong lều, nói: “Không hỏi được thông tin gì từ người trong tranh là chuyện bình thường, nhưng về sau vẫn nên cẩn thận, một khi ‘đánh thức’ bọn họ e là sẽ bị phản phệ. Tôi thấy chúng ta chỉ có thể tự nghĩ cách tìm ra mấy đồ tế còn lại thôi, nhưng trước đó phải nghĩ cách sống qua đêm nay đã. Cũng may hiện tại chúng ta có 12 người, ba người một tổ cũng đủ chia đều, sẽ không xuất hiện tình trạng nhân số không phù hợp.”

Kha Tầm nhìn về phía anh: “Bản thân tôi lại thấy như vậy lại càng nguy hiểm hơn, ba người một lều vừa đủ chia chẳng phải đồng nghĩa với việc lều nào cũng có khả năng bị bóng đen kia chọn trúng?”

Tần Tứ buông mắt không nói gì.

“Tôi nghĩ là,” Sa Liễu khàn giọng nói chen vào, “thứ bảo vệ mình có thể chính là vật tế hôm nay chúng ta tìm được, có những vật tế này thì sẽ không bị bóng đen kia chọn đúng không?”

Những người khác nghe vậy đều sáng bừng hai mắt.

“Chắc chắn là vậy rồi!” Chu Bân nhảy dựng lên, “Chúng ta cầm vật tế vào lều, nhất định sẽ được bảo vệ!”

“Vậy chia nhóm và vật tế thôi.” Tần Tứ nói.

Ánh mắt Chu Bân sắc bén: “Các loại thịt trong Ngũ Cống Nhục là mọi người cùng tìm, chia nhau tôi không có ý kiến, nhưng thịt người là tôi kiếm được, tôi muốn các người giúp mà không ai chịu giúp, chỉ đứng nhìn, vậy nên thịt người thuộc về tôi. Tôi và Triệu Đan một nhóm, còn một suất nữa, ai muốn vào nhóm.”

“Tôi —— thêm tôi đi, cho tôi chung lều với hai người được không? Cầu xin hai người!” Mã Chấn Hoa quỳ sụp xuống trước mặt Chu Bân.

“Vậy ông đi.” Chu Bân không có biểu cảm gì.

Lý Tử Linh vẫn luôn tái mặt đứng nhìn bỗng lôi kéo Sa Liễu: “Ngũ Tuệ Lộ là chúng tôi tìm được, tất nhiên sẽ thuộc về chúng tôi,” lại nhìn sang Mục Dịch Nhiên, “anh ơi chung nhóm với bọn em đi, vừa đủ ba người.”

Vệ Đông trợn mắt há hốc mồm nhìn.

“Em gái hồn nhiên ghê,” Kha Tầm cười một tiếng, “Ngũ Tuệ Lộ là ‘chúng tôi’ tìm được hả? Vậy tôi đây xin hỏi, trong đống hũ kia cái nào đựng đại hương, cái nào đựng tiểu hương, cái nào đựng nam tinh, cái nào đựng đờm? Nếu cô nói đúng thì cứ việc cầm hết Ngũ Tuệ Lộ, tôi không ý kiến gì hết.”

Lý Tử Linh cắn môi lặng lẽ giật giật tay Sa Liễu bên cạnh.

Sa Liễu khó xử nói: “Dù sao cũng còn nhiều hũ, chúng ta chia nhau đi.”

Lý Tử Linh nóng nảy: “Nhưng mà không đủ chia, chúng ta chỉ có chút xíu máu!”

Sa Liễu không nói gì, Lý Tử Linh cau mày nhìn chằm chằm Kha Tầm, sau đó lí nhí nói: “Vậy anh có thể phân biệt được mấy hũ kia đựng gì sao?”

Kha Tầm khoanh tay, khẽ cong môi: “Sao nào, nếu tôi chỉ ra được thì cả năm hũ này tôi cầm đi hết nhé?”

“Dựa vào đâu mà mấy người muốn lấy hết?” Lý Tử Linh thấy vẻ mặt kia của Kha Tầm thì không dám chắc người kia có phân biệt được năm hũ không, “Nữ huyết là tôi với Sa Liễu đi tìm, cái này mấy người không thể lấy, bốn thứ còn lại cũng không ít, sao không thể chia một chút ra cho chúng tôi?”

“Người đẹp này, cô em lấy đâu ra tự tin mà nói nghe hợp tình hợp lý vậy?” Vệ Đông không nhịn được phải chen vào, “Cả thế giới này đều là anh của cô à mà phải nhường cô?”

“Đàn ông con trai vốn nên nhường nhịn phụ nữ,” Lý Tử Linh mếu máo, giọng vừa mềm vừa khàn, tỏ vẻ đáng thương nhìn Mục Dịch Nhiên, lại nhìn mấy người khác, “với lại tôi cũng có ép đâu, bốn loại Tuệ Lộ kia cũng đâu có ít, sao lại không chia một chút sang cho chúng tôi?”

Vệ Đông tức quá bật cười: “Người đẹp nghĩ hay quá nhỉ, bốn loại còn lại là chúng tôi tìm được, có nhiều nên phải chia cho các cô, cái còn lại là hai cô tìm được, có ít nên không thể chia cho chúng tôi, tôi có thể hỏi hồi cấp một ai dạy môn Đạo đức cho cô không?”

“Không phải tôi không chia cho các anh, mà thật sự là quá ít,” Lý Tử Linh rơi nước mắt, “chúng tôi đi khắp cả thôn, chỉ có một cô gái vừa hết kì, máu cũng không phải có sẵn, là chúng tôi nhờ cô gái ấy lấy từ mảnh vải mang theo còn chưa kịp giặt, chỉ có vài giọt thôi, còn khô rồi nữa, phải chia thế nào?”

Mấy chuyện con gái thế này Vệ Đông có hơi lúng túng, tự nhiên lại không biết phải nói sao, chỉ đành nhìn sang Kha Tầm.

Kha Tầm rời mắt khỏi mặt Mục Dịch Nhiên, bình tĩnh nói: “Nếu không thể chia thì thôi khỏi chia, bốn loại còn lại hai người tự lấy đi.”

Vệ Đông hừ một tiếng: “Bọn họ gom đủ, hai chúng ta bốn thiếu một, ai biết có tác dụng không.”

“Nếu thiếu một loại mà không có tác dụng thì những người khác cũng không có tác dụng,” Kha Tầm thản nhiên nói, “dù sao thì chúng ta đều không chuẩn bị xong đồ tế theo quy định, nói tới chết thì ai cũng có khả năng.”

Kha Tầm nói xong thì quay đầu nhìn những người khác: “Ai chung nhóm với chúng tôi?”

Không ai lên tiếng. Hiển nhiên mọi người đều nghĩ hai người chỉ có bốn loại Tuệ Lộ sẽ nguy hiểm hơn những người khác.

Kha Tầm nở nụ cười: “Dù sao mỗi lều cũng chỉ có ba người, không ai chung nhóm với hai chúng tôi thì có một lều sẽ thừa một người, chúng tôi không vội, về lều nhỏ trước, mọi người tự thương lượng, thương lượng xong thì một người tới đây, lúc nào cũng hoan nghênh. Đông tử, đi thôi.”

Nói xong thì quay đầu rời khỏi lều lớn.

Vệ Đông đi theo cậu vào lều nhỏ, buồn bực ngồi xuống thảm nỉ: “Đúng là biết mặt không biết lòng, hoa đẹp thì có độc.”

Kha Tầm nằm xuống thảm, hai tay gối sau gáy, nhắm mắt lại: “Sống chết trước mắt rõ tính người, nam nữ đều như nhau thôi.”

Vệ Đông nhìn cậu: “Kha nhi, ông cam tâm nhìn nam thần của ông chui vào lều của hai cô gái kia sao?”

Kha Tầm vẻ mặt không sao cả: “Họ có đủ Ngũ Tuệ Lộ, chung nhóm với họ vẫn an toàn hơn chúng ta.”

Vệ Đông lắc đầu cảm thán, đang muốn nói lại thấy mành lều bị nhấc lên, ngay sau đó có một người đi vào.

Vệ Đông nhìn thấy người kia lập tức cứng họng, lấy tay đẩy Kha Tầm.

Kha Tầm mở to mắt, đối diện với ánh mắt hờ hững của Mục Dịch Nhiên, khẽ nhếch khóe môi.

“Sếp à, sao ngài lại tới vậy?” Vệ Đông chân chó dịch mông sang nhường chỗ cho ông lớn.

Lều vẫn là cái lều nhỏ hôm qua, vốn chỉ đủ hai người nằm song song, giờ phải chứa ba người nên càng thêm chật.

Kha Tầm ngồi dậy, ánh mắt mang theo ý cười dừng trên khuôn mặt Mục Dịch Nhiên: “Hoan nghênh tới tệ xá, xin dâng bó hoa này để tỏ ý vui mừng.”

Nói xong thì vòng tay ra sau lưng, đưa một bó hoa dại nho nhỏ màu tím tới trước mắt Mục Dịch Nhiên

Vệ Đông ngồi cạnh không khỏi sửng sốt, rất muốn cho thằng bạn thân của mình một nút like to bự —— đống hoa này hái lúc nào vậy, cũng kiên nhẫn phết, đợi mãi mới có cơ hội xun xoe, sếp Mục mà không cong thì quá có lỗi với cậu chàng rồi.

Mục Dịch Nhiên hơi ngẩn ra, ánh mắt tập trung nhìn bó hoa nhỏ tươi tốt này.

Là hoa phấn.

Người này hái lúc nào mà nhiều vậy, là lúc chiều mình nhìn núi suy nghĩ sao.

Có phải vì nghĩ mình thích hoa phấn?

Lại còn cố ý giấu trong người mang về, có lẽ vốn tưởng buổi tối sẽ lại chung lều nên chuẩn bị cho mình một bất ngờ nhỏ.

Kha Tầm nghĩ Mục Dịch Nhiên sẽ chỉ nhìn qua bó hoa này sau đó lại tặng cho cậu một cái mặt lạnh như mọi khi, rồi không để ý tới cậu nữa.

Không ngờ là Mục Dịch Nhiên lại vươn tay nhận lấy bó hoa, Kha Tầm cảm thấy ngực mình đánh thịch một tiếng, chớp chớp mắt nhìn hắn.

Mục Dịch Nhiên cầm hoa, cụp mắt suy nghĩ một lúc, sau đó nâng mắt nhìn Kha Tầm: “Hoa phấn vốn không nở vào thời tiết này, loại hoa này xuất hiện ở đây có hơi kì lạ.”

Hóa ra hắn cảm thấy hứng thú với loại hoa này là vì thế. Kha Tầm lấy vài bông hoa trong tay hắn, để gần vào nhìn kĩ, ngoại trừ không có mùi thì không khác gì các loại hoa khác, tiện tay gài lên tai, nói: “Có lẽ là họa sĩ vẽ nhầm, hoặc là một loại hư cấu nghệ thuật. Đông tử ông nói thử xem?”

“Đâu.” Vệ Đông nói.

Mục Dịch Nhiên nói: “Không thể vẽ sai được, nhưng nếu là để đạt hiệu quả nghệ thuật thì có thể, cũng có lẽ loài hoa này ở đây là có dụng ý riêng.”

Vệ Đông cũng cầm mấy bông tới nhìn, nói: “Bọn tôi làm đồ họa, có đôi khi để cân bằng màu sắc hoặc tạo bố cục lạ sẽ thêm thắt mấy chi tiết nhỏ, nhưng đồ họa với vẽ tranh cũng không giống nhau lắm, tôi cũng không hiểu loại hoa này xuất hiện trong tranh thì có tác dụng gì.”

Nói xong đang muốn ném đi thì lại thấy Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên vẫn đang suy nghĩ, cuối cùng vẫn gài hoa lên đai lưng.

Kha Tầm hỏi Mục Dịch Nhiên: “Anh có ý tưởng gì về việc phá giải bức tranh này không?”

Mục Dịch Nhiên ngồi khoanh chân, giọng nói hơi trầm: “Trước mắt cũng chỉ là đoán mò, không có căn cứ gì, nếu muốn có căn cứ chính xác thì phải dùng hi sinh để xác nhận.”

Chỉ có thể chờ xem đêm nay ai chết mới có thể thu thập được điều kiện để phòng tránh.

Nhớ lại cái chết của Đàm Tranh tối hôm qua, Vệ Đông không khỏi sợ run cả người, cậu lôi cục đá Kha Tầm cho mình từ trong túi quần ra, nhìn lại xem cạnh đá có sắc không: “Nói không chừng hôm nay phải dùng tới nó… hi vọng tới lúc cần dùng tôi còn tay mà dùng, đừng như Đàm Tranh bị túm hết cả tay chân, nghĩ đã thấy muốn điên luôn rồi…”

Kha Tầm nhớ tới bóng quái vật tám tay tối hôm qua, hỏi Mục Dịch Nhiên: “Anh biết thứ kia là gì không? Yêu tinh nhền nhện? Quái vật bạch tuộc?”

Mục Dịch Nhiên nói: “Cho dù là ma thần cũng là ma thần trong thần hệ Sa Đà giáo, tôi có một phỏng đoán.”

“Là cái gì?” Kha Tầm hỏi.

“Malaka, phiên âm là mã lạp dát,” Ánh mắt Mục Dịch Nhiên sâu thẳm, “Vốn là một pho tượng ma thần dị giáo, về sau bị thần của Sa Đà giáo bắt hàng phục, đồng ý để người tu hành tu vi cao triệu hoán và sai sử. Trong mấy loại hình tượng biến tướng của Malaka thì có tồn tại hình tượng tám cánh tay. Thêm cả tình trạng chết của Đàm Tranh tối hôm qua thì ít nhiều cũng chứng minh bóng đen kia là Malaka.”

“Phanh thây?” Kha Tầm nhíu mày.

“Có lẽ không chỉ là phanh thây,” Mục Dịch Nhiên trầm ngâm, “tất cả phải chờ qua đêm nay đã.”

“Tôi sợ.” Vệ Đông nói, “Cái con Mala gì đó kia nếu như là ma thần thì người phàm chúng ta đâu phải đối thủ của nó, không thì tôi dâng mạng cho nó trước? Chứ chờ nó ra tay tôi sợ là tôi không kịp kết liễu mạng mình.”

“Đừng nói linh tinh,” Kha Tầm nhìn cậu ta, “chưa tới phút chót thì đừng từ bỏ, tôi cũng không muốn chết chút nào.”

“Phải không…” Vệ Đông nhìn về một hướng xa xăm nào đó, nắm chặt áo bào trên người, khẽ run rẩy.
Hết chương 9.