Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 2 - Chương 8




Tần Tứ nói: “Hiện tại chúng ta đã có Ngũ Tuệ Lộ, Ngũ Cống Nhục, rượu tế và đèn, còn có chén cúng và mấy từ địa phương. Lúc nãy tôi có tới hỏi các thôn dân, tiếc là bọn họ đều nói tiếng bản xứ, thật sự là không thể hiểu được.”

“Đúng rồi,” Sa Liễu gật đầu đồng ý: “Lúc chúng tôi đi xin Ngũ Tuệ Lộ cũng rất cực, khua tay múa chân mãi bọn họ mới hiểu.”

Mọi người dàn hết những đồ kiếm được ra, thấy Ngũ Cống Nhục đều là mấy miếng thịt lắt nhắt không được tươi cho lắm, có thịt bò, thịt dê, thịt ngựa, thịt gà, thịt trâu, thịt lừa, thịt chó, thậm chí còn có cả thịt sói.

“Không biết Ngũ Cống Nhục là chỉ cụ thể năm loại thịt nào, nhưng có nhiều loại thịt như vậy chắc cũng trúng được năm loại.” Tần Tứ nói.

Sa Liễu đứng cạnh muốn nói lại thôi, Tần Tứ thấy liền hỏi cô có gì muốn nói, Sa Liễu do dự một chút, cuối cùng vẫn mở lời: “Tôi có hơi lo lắng, trong Ngũ Cống Nhục có thể… có thể sẽ có… thịt người.”

Mọi người nghe vậy thì đều kinh ngạc, Tần Tứ nhìn cô: “Vì sao lại nói thế?”

Sa Liễu liền nói: “Nếu thịt heo trong Ngũ Tuệ Lộ chỉ thịt người, vậy thì tại sao thịt trong Ngũ Cống Nhục lại không phải chỉ thịt người?”

Mọi người nghe xong lập tức im lặng.

Sắc mặt Chu Bân hơi khó coi, mở lời: “Tôi cảm thấy có khả năng cao sẽ có thịt người, mọi người xem những thứ trong Ngũ Tuệ Lộ đi, tất cả đều có liên quan tới người, với lại theo tôi được biết thì thời kì chế độ nô lệ đều dùng người để hiến tế.”

“Vậy chúng ta lấy thịt người ở đâu bây giờ?!” Mã Chấn Hoa hoang mang lùi về sau.

Mọi người lại chìm vào im lặng.

Một lúc lâu sau, Chu Bân bỗng nâng mắt hỏi Tần Tứ: “Tôi nhớ mấy người từng nói, tại thế giới trong tranh này, chỉ có chúng ta mới là người từ thế giới thật, đúng không?”

Mọi người không biết gã muốn nói gì, đều cảnh giác nhìn, Tần Tứ chậm rãi gật đầu.

Trên mặt Chu Bân lướt qua vẻ tàn nhẫn, cắn răng chỉ về phía dân cư: “Nói cách khác thì những người đó không phải người thật, vậy nên nếu chúng ta cần thịt người thì có thể dùng bọn họ —— nếu trong tranh bọn họ được coi như người thì thịt của bọn họ cũng là thịt người, dù chúng ta có giết bọn họ thì cũng không phải là giết người, cái này —— cái này giống như chơi game vậy, chúng ta chỉ giết một nhân vật giả thuyết là người thôi, không phải người thật sự, vậy nên không cần có gánh nặng tâm lý gì —— mọi người thấy sao?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, người mẹ trong gia đình ba người kia vẫn luôn dùng tay bịt tai đứa con, không nhịn được nói: “Nhưng… nhưng mà tại thế giới trong tranh này, bọn họ vẫn là một người sống sờ sờ…”

“Đã nói là ở trong tranh thì đây cũng không phải thế giới thật,” Chu Bân có hơi bực bội với kiểu bàn lùi của mọi người, “vì tấm lòng thánh thiện này của bà mà muốn mọi người toi mạng hết tại đây sao?!”

Cha Cảnh nhíu mày: “Cậu này nói năng cẩn thật chút đi!”

Chu Bân lườm ông: “Sao nào, tôi nói không đúng sao? Gia đình ông sợ thì đừng kéo chân chúng tôi, nếu cảm thấy cắn rứt lương tâm thánh thiện của ông bà thì đừng dùng thịt người chúng tôi kiếm được, chúng tôi tự kiếm tự dùng!”

Cha Cảnh còn muốn nói gì nữa lại bị mẹ Cảnh kéo lại, mím môi không nói gì nữa.

Chu Bân nhìn những người khác, bình tĩnh hỏi: “Mọi người thấy sao? Có đi lấy thịt người không, tỏ thái độ đi chứ!”

Thấy mọi người không nói gì, Chu Bân dứt khoát hỏi từng người, đầu tiên là Mã Chấn Hoa: “Ông nói đi, có lấy thịt người không? Có thì chung nhóm với tôi, không nói gì tới lúc không hoàn thành nhiệm vụ, không ra được tranh thì cũng đừng hối hận, thịt người tôi lấy được sẽ không chia cho ai khác.”

Môi Mã Chấn Hoa run rẩy một lúc mới thốt ra được một từ: “Có…”

Chu Bân vội chen lời: “Vậy thì chung nhóm với tôi, đi lấy cùng tôi?”

Mã Chấn Hoa đau khổ rối rắm một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.

Chu Bân không tiện đi ép hỏi mấy cô gái, lại hỏi sang Vệ Đông: “Ông thì sao?”

Vệ Đông trả lời rất nhanh: “Tôi giống ông ấy.” Chỉ sang Kha Tầm.

Chu Bân lại nhìn sang Kha Tầm.

Gã không có ấn tượng tốt với tên này, cái bộ dáng cà lơ phất phơ, chỉ thân thiết với họ Vệ và họ Mục mà thờ ơ xa cách với người khác, thỉnh thoảng còn nhây nhây rất thiếu đòn.

Lạnh lùng hỏi cậu: “Mày sao?”

Kha Tầm vẫn là dáng vẻ nhây nhây bất cần kia: “Cậu cứ tự nhiên.”

Chu Bân lạnh lùng nói: “Vậy thì nhớ đấy, thịt người tôi lấy được sẽ không chia cho ai khác.”

Kha Tầm nhún vai không nói gì, sau đó gọi Vệ Đông: “Đông tử, đi thôi, tranh thủ thời gian.”

Nói xong thì rời lều.

Vệ Đông đi ra cùng, quay đầu nhìn vào lều: “Không đợi nam thần của ông sao? Lỡ anh ta chọn đi cùng Chu Bân…”

“Không đâu,” Kha Tầm dừng chân, ngồi lên một tảng đá, ung dung nhìn vào trong lều, “dù phải dùng đến thịt người thật thì tôi tin tưởng anh ta có cách không cần phải giết người.”

Vệ Đông nhìn Mục Dịch Nhiên chậm rãi đi ra khỏi lều, đá lên bắp chân Kha Tầm: “Nếu anh ta biết ông mù quáng tin tưởng anh ta như vậy thì có cảm động tới cong luôn không?”

Kha Tầm cười tươi đứng dậy vẫy vẫy Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên mặt không đổi sắc nhìn thoáng qua bên này, sau đó đi về hướng khác.

Vệ Đông: “...”

Nhìn sang người bạn gay đáng thương của mình, tên này lại không chịu chút đả kích nào, vỗ mông mấy cái rồi chạy sang bên kia, còn không quên gọi mình: “Đông tử, theo kịp.”

Thật là đáng thương, Vệ Đông thầm nghĩ, làm gay đi theo đuổi nam thần còn vất vả hơn người khác giới.

Ba người lại đi tới khu dân cư dưới sườn núi, Kha Tầm hỏi Mục Dịch Nhiên: “Những người khác đều đồng ý đề nghị giết người lấy thịt của Chu Bân sao?”

“Dù sao thì nói trong Ngũ Cống Nhục có thịt người cũng khá đáng tin,” Mục Dịch Nhiên thản nhiên nói, “sống chết ngay trước mắt, lựa chọn của mọi người thường vượt quá sức tưởng tượng.”

“Em gái Tử Linh kia cũng đồng ý?” Vệ Đông cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Mục Dịch Nhiên lười trả lời vấn đề này, đi thẳng vào miếu Sa Đà.

Lúc nãy Mục Dịch Nhiên chỉ đứng bên ngoài, lần này thì đi vào, tới thẳng chỗ một người tu hành trong miếu, cúi người chào, sau đó hỏi: “Đa Mỗ, Dát Lạp, Đương Khách?”

Đây là mấy thứ người đàn ông kia nhắc tới, là đồ cúng mà mọi người cần chuẩn bị.

Mấy từ này chỉ là nhắc lại nên nói không quá chuẩn, Mục Dịch Nhiên phải nói mấy lần thì người tu hành kia mới hiểu, ông ta lắc đầu rồi nói mấy câu tiếng bản xứ, sau đó chỉ về hướng Bắc.

Mục Dịch Nhiên lại cúi người chào, ba người rời khỏi miếu đi về hướng Bắc.

Hướng Bắc là đường núi dốc gập ghềnh, liếc mắt nhìn không gian như vô cùng vô tận, Mục Dịch Nhiên đứng trên cao nhìn ra xa, vẻ mặt nghiêm trọng: “Hôm nay không kịp nữa rồi, mai chúng ta phải xuất phát từ sáng sớm mới có thể vừa đi vừa về được, cũng kịp về trước khi trời tối.”

Giờ đã vào chiều rồi, nếu giờ đi về hướng Bắc thì sẽ không kịp về trước khi trời tối, chờ đợi bọn họ chắc chắn là cái chết.

Vệ Đông rùng mình: “Nói vậy thì đồ tế nhiệm vụ yêu cầu chúng ta chuẩn bị không thế giao đủ trong hôm nay rồi, có phải là… đêm nay, rất có thể chúng ta… sẽ bị con quái vật kia giết chết?”

Ba người cũng không vì thế mà quay trở về, vừa đi vừa hỏi đường rồi tới tìm kiếm gần khu dân cư.

Nói là khu dân cư nhưng cũng chỉ là mấy căn nhà đắp từ bùn và cỏ cùng với mấy căn lều, miếu Sa Đà, hình thành một bộ lạc quần cư.

Số lượng miếu Sa Đà còn nhiều hơn cả nhà dân, ba bước một miếu nhỏ, năm bước một miếu lớn, nhìn một lượt thì có thể thấy, ra vào miếu Sa Đà ngoại trừ người tu hành thì còn có cả thôn dân xanh xao vàng vọt ăn mặc rách nát, bất kể nam nữ già trẻ giàu nghèo thì ở trong này, mọi người đều là tín đồ Sa Đà giáo dáng vóc tiều tụy.

“Tín ngưỡng đại khái là một loại lực lượng tinh thần mạnh nhất trên thế giới này.” Mục Dịch Nhiên chợt nói một câu như vậy.

“Ồ? Vậy tín ngưỡng của anh là gì?” Kha Tầm nghiêng mặt nhìn hắn.

Mục Dịch Nhiên không trả lời.

Kha Tầm dùng hai ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình khung ảnh: “Nghệ thuật?”

Mục Dịch Nhiên liếc nhìn, mặt không đổi sắc ném cho cậu một từ: “Tiền.”

“Thật là trùng hợp,” Ngón cái và ngón trỏ Kha Tầm tiện thể thu lại thành một dấu hiệu vừa giống như đếm tiền lại như là bắn tim, “Tín ngưỡng của tôi cũng là tiền.”

Trùng hợp cái đầu ông, Vệ Đông bĩu môi nghe thằng bạn nói, phòng tập gym ông mở mà dăm bữa nửa tháng cũng chẳng thấy đến xem, kiếm nhiều kiếm ít cũng chẳng bao giờ để ý, sổ sách cũng không thèm kiểm tra, anh em bạn bè thiếu tiền toàn tới tìm ông, hở cái là một hai ngàn, có khi cả ba bốn vạn, của cải cha ông để lại sớm muộn gì cũng bị ông phá hết.

Trước khi trời tối đen thì ba người quay trở lại lều, thấy những người khác đều đã có mặt, ai cũng tái xanh tái nhợt, trong mắt vẫn còn vẻ hoảng hốt.

Kha Tầm nhìn lướt qua, thấy trên tấm thảm rách dưới đất rơi rớt vài giọt máu tươi, nhìn theo vệt máu thì thấy một chiếc hũ ở trong góc.

Bên ngoài hũ vẫn còn dính máu, dù đậy kín nắp nhưng vẫn có thể đoán bên trong là gì.

“Chúc mừng đã hoàn thành.” Kha Tầm mặt không đổi sắc ném cho Chu Bân một câu.

Chu Bân ngồi dưới đất không nói gì, hai tay ôm đầu túm lấy tóc, Triệu Đan đứng cạnh đã sưng đỏ hai mắt, không ngừng run rẩy.

Không ai lên tiếng, trong lều vải hoàn toàn yên lặng.

Cơm chiều chỉ có Kha Tầm, Vệ Đông, Mục Dịch Nhiên và Tần Tứ là còn ăn chút gì đó, những người khác đều không động tay, Lý Tử Linh thậm chí còn chạy đi ói hai lần.

Ăn cơm xong, người đàn ông trung niên lại đi vào lều, nói với mọi người: “Tối nay cứ ba người một lều, không được đi ra ngoài, nhớ kỹ, nhất định phải ba người một lều.”

Nói xong đang định đi ra ngoài lại bị Kha Tầm ngăn lại: “Cho tôi hỏi, Dát Lạp là gì?”

“Dát Lạp chính là Dát Lạp, sao lại hỏi vậy?” Đôi mắt trắng nhiều hơn đen của người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm mặt Kha Tầm, “Mày là ai? Sao lại không biết Dát Lạp? Mày là ai! Có phải mày là gian tế ác quỷ phái tới không?!”

Kha Tầm cuối cùng đã phát hiện, bất kể là trong tranh trước hay trong tranh này thì nhân vật trong tranh đều coi những người bên ngoài như bọn họ là người trong thế giới này, mà một khi hỏi ra một vài vấn đề họ cho là không nên hỏi thì sẽ lập tức bị nghi ngờ.

Giống như là có thứ đáng sợ nào đó ẩn trong đám người, một khi nhìn thấy và chỉ ra thì thứ đó sẽ nổi điên lên sau đó làm ra chuyện đáng sợ với mình.

“À, đừng hiểu lầm,” Kha Tầm mặt không đổi sắc tránh đường, “tìm chủ đề nói chuyện tâm sự với ông thôi.”

“Nói cái gì mà nói!” Người đàn ông trung niên hung dữ lườm cậu, “Tốt nhất là nên biết điều, nếu không tôi sẽ tố cáo với trưởng lão!” Nói xong thì bực tức rời khỏi lều.
Hết chương 8.