Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 2 - Chương 7




Vệ Đông kinh ngạc nhìn Kha Tầm: “Ông học kĩ năng lưỡi sáng hoa cúc* từ bao giờ vậy?”

*Cụm từ “Lưỡi sáng hoa sen” để chỉ những người có biệt tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi, giống như vẻ đẹp của hoa sen. Vệ Đông mới chế thành “Lưỡi sáng hoa cúc”.

Mã Chấn Hoa kêu lên: “Tôi không đồng ý, tôi muốn cùng nhóm với anh trai Mục — anh trai Mục, cầu xin anh –“

Lý Tử Linh rơm rớm nước mắt: “Tôi cũng phải chung nhóm với anh ấy…”

Kha Tầm cười: “Tôi cũng không phải người không nói lý lẽ, vậy thế này đi, số ít nghe theo số đông, với cách chia nhóm như vừa rồi của tôi, chúng ta bỏ phiếu biểu quyết, ai không đồng ý giơ tay.”

Mục Dịch Nhiên lại mặt không đổi sắc liếc cậu một cái.

Hàng này biết hắn dù có đồng ý hay không cũng không có hứng thú giơ tay mấy vấn đề này, cho nên mới nói “Không đồng ý” giơ tay.

Kết quả giơ tay lên chỉ có Mã Chấn Hoa và Lý Tử Linh.

Kha Tầm nhìn mọi người: “Chín với hai, vậy sẽ chia nhóm theo những gì tôi vừa phân tích, đừng tốn thời gian nữa, chúng ta tìm phía Đông.” Nói xong thì nhìn sang Mục Dịch Nhiên.

Lý Tử Linh bực bội lườm cậu: “Tìm cái gì? Cũng có biết mấy cái vừa rồi là gì đâu, làm sao mà tìm được?!”

Người chồng trong gia đình ba người tên là Cảnh Chí do dự nói: “Người kia nhắc tới Ngũ Cống Nhục, có phải là tên một loại đồ ăn không? Nếu dùng để hiến tế thì nên là một vài đồ cúng gì đó, đồ cúng thường là hoa quả và thịt.”

Người vợ cũng vội gật đầu: “Nói không chừng quanh đây còn có các hộ gia đình khác, chúng ta tới đó mượn một chút, có phải thế là sẽ gom đủ không?”

Triệu Đan hỏi: “Vậy Ngũ Tuệ Lộ là gì? Đồ uống hoặc là nước?”

Chu Bân ngẫm nghĩ: “Nơi này kiếm đâu ra năm loại đồ uống?”

Tần Tứ nói: “Tóm lại thì mỗi nhóm đều mang theo một vài dụng cụ, cố gắng gom chút nào hay chút đó.”

Nói xong thì chỉ vào một góc lều, ở đó chất một vài bình lọ.

Mọi người đều tự giác cầm mấy cái, sau đó nối đuôi nhau rời khỏi lều, đi về các hướng khác nhau.

Đám Kha Tầm đi về hướng Đông, Mục Dịch Nhiên đi phía trước, Vệ Đông ở phía sau dùng khuỷu tay huých Kha Tầm: “Được đó Kha nhi, thề sống thề chết bảo vệ quyền sở hữu, sức chiến đấu tăng vọt, trước kia sao không nhìn ra ông tài thế nhở?”

Kha Tầm không để ý đến cậu ta, chỉ nói: “Về tình về lý chúng ta đều nên chung nhóm với sếp, tôi cảm thấy anh ta đã nắm giữ không ít thông tin, đi theo anh ta là chuẩn khỏi chỉnh.”

Vệ Đông: “Ông nói đúng, ơ, hai em gái kia sao lại chạy theo sau chúng ta vậy?”

Hai người dừng chân lại quay đầu nhìn, thấy Lý Tử Linh và Sa Liễu đang vội vã đi về hướng này, Tần Tứ cùng nhóm với hai người lại không thấy đâu.

“Sao vậy?” Vệ Đông nhìn Lý Tử Linh.

“Không sao hết, chúng tôi cũng phải tìm bên này.” Lý Tử Linh hậm hực liếc Kha Tầm một cái.

“Tần Tứ đâu?” Kha Tầm hỏi Sa Liễu.

Sa Liễu có hơi lúng túng nhìn sang Lý Tử Linh, trả lời: “Bác sĩ Tần nói anh ta có thể tự tìm ở phía Nam.”

Kha Tầm lập tức hiểu, chắc là vì Lý Tử Linh cứ nằng nặc đòi đi chung với Mục Dịch Nhiên, Tần Tứ không khuyên được đành để hai cô gái tự quyết, một mình đi tìm kiếm.

“Vậy chúng ta cùng đi, càng đông càng được việc.” Vệ Đông nói, đưa mắt ra hiệu với Kha Tầm.

Kha Tầm không nói gì, bước nhanh đuổi kịp Mục Dịch Nhiên đã đi một đoạn xa.

Kết quả là Lý Tử Linh còn nhanh hơn cả cậu, vài giây sau đã vọt tới cạnh Mục Dịch Nhiên, hận không thể dính cả người lên người Mục Dịch Nhiên, nghiêng đầu đáng thương nhìn hắn: “Anh ơi em sợ, em có thể đi cùng anh không?”

Mục Dịch Nhiên không để ý tới cô nàng, cứ thế đi về phía trước, Lý Tử Linh tự coi đó là ngầm đồng ý, đi theo sát hắn.

“Khụ.” Vệ Đông vỗ vai Kha Tầm, sau đó cũng đi về phía trước, ba người sóng vai mà đi, để lại Kha Tầm và Sa Liễu ở phía sau.

Sa Liễu lại rất tự nhiên, đẩy kính mắt hỏi Kha Tầm: “Mấy anh đã có manh mối chưa?”

“Tạm thời chưa có gì nhiều.” Kha Tầm nói.

“Tôi có ý này, không biết có đúng không.” Sa Liễu nói.

“Nói tôi nghe thử chút.” Kha Tầm nói.

“Bạn học trước của mẹ tôi mấy năm trước bị ung thư tuyến tụy,” Sa Liễu nói, “bị bệnh tới nửa chết nửa sống, định bỏ không chữa trị nữa, ai ngờ một vị trưởng lão của Sa Đà giáo chú đó quen tình cờ tới, cho chú ấy mấy viên Tuệ Lộ đan, ăn xong là nôn mửa liên tục, sau đó bệnh ung thư lại có tiến triển tốt, từ đó chú ấy cực kì tin tưởng, kiếm được bao nhiêu tiền là đổ vào xây chỗ thờ cúng Sa Đà.

Kha Tầm: “Ý của cô là, Tuệ Lộ đan của người nọ có liên quan tới Ngũ Tuệ Lộ?”

Sa Liễu gật đầu: “Lúc nghe kể chuyện này xong tôi còn lên mạng tra về Tuệ Lộ đan, phát hiện có một chỗ giải thích Tuệ Lộ đan được chế từ Ngũ Tuệ Lộ. Lúc nãy nghe người kia nói tôi còn chưa nhớ ra, chỉ thấy hơi quen quen, giờ nghĩ kĩ lại thì có vẻ đúng là cái này.”

Mục Dịch Nhiên đi ở phía trước có vẻ nghe được lời cô nói, bỗng dừng chân, xoay người lại nhìn: “Nói thử xem.”

Trước mặt Mục Dịch Nhiên luôn nghiêm túc, Sa Liễu có hơi căng thẳng, lại đẩy kính trên mũi, nói: “Ngũ Tuệ Lộ này nói ra có hơi tởm, trên mạng nói thế này: Ngũ Tuệ Lộ chỉ đại hương, tiểu hương, xích tinh, bạch tinh, đó là bốn trong số đó. Đại hương tiểu hương thật ra là… đi nặng và đi nhẹ của người tu hành.”

Kha Tầm: “...”

Lý Tử Linh nhíu mày: “Kinh quá!”

Vệ Đông: “Đại ‘hương’… tiểu ‘hương’… cái tên này cũng quá lừa tình rồi.”

Kha Tầm: “Hỏi sao ăn Tuệ Lộ đan xong lại nôn…”

Trên mặt Mục Dịch Nhiên lại không có biểu cảm gì, chỉ nhìn Sa Liễu, hỏi: “Ba thứ còn lại là gì?”

Trên mặt Sa Liễu lộ vẻ lúng túng: “Xích tinh bạch tinh, là… chính là… nam tinh nữ huyết.”

Kha Tầm phản ứng rất nhanh: “… Trăm ngàn con cháu và bà dì?”

Sa Liễu rối rắm nghiêm mặt gật đầu.

Vệ Đông co giật khóe miệng: “Họ hàng này hơi khó kiếm.”

“Tuệ Lộ thứ năm là gì?” Kha Tầm hỏi Sa Liễu.

“Có cả nam tinh nữ huyết rồi, tôi có linh cảm loại thứ năm càng xấu hổ hơn.” Vệ Đông nói.

Sắc mặt Sa Liễu thay đổi: “Về loại Tuệ Lộ thứ năm, mỗi giáo lý đều có cách nói khác nhau, có chỗ nói là thịt heo, có chỗ lại là đờm, có chỗ chia làm ba loại phẩm chất hạ trung thượng, hạ phẩm thấp nhất là mỡ, trung phẩm là tủy, thượng phẩm cao nhất, là não.”

Vệ Đông sờ sờ tay nải vải thô trên người: “Trong túi của tôi có thịt, cái này không cần lo. Đờm chắc chắn là kém thịt, tôi thấy không cần lấy.”

Sa Liễu cắn môi: “… Thịt heo, là chỉ thịt người.”

Vệ Đông khẽ run rẩy: “Vậy mỡ với não kia… chẳng lẽ cũng là của người?”

Sa Liễu im lặng, nhưng hiển nhiên đây là đáp án.

Vệ Đông nhìn Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên: “Chẳng lẽ muốn chuẩn bị đồ tế, chúng ta còn phải giết người?”

“Thế giới trong tranh bố trí nhiệm vụ như vậy cho chúng ta, tôi cũng không bất ngờ: ” Mục Dịch Nhiên nhàn nhạt nói, “Nếu như dựng lên “thứ này” để cướp đoạt tính mạng của chúng ta, thì bỏ phiếu và bố trí nhiệm vụ kiểu này là để cướp đoạt nhân tính của một người bình thường. “Tranh” muốn biến chúng ta từ người thành quỷ.”

Trên mặt Kha Tầm không có biểu cảm gì: “Có thể xây dựng nên một thế giới ma quỷ thế này thì cũng là ma quỷ, chỉ có ma quỷ mới thích biến con người thành ma quỷ.”

“Có phải ma quỷ hay không gác qua một bên, chẳng lẽ chúng ta phải đi giết người thật sao?” Vệ Đông đau khổ nói.

Lý Tử Linh tái cả mặt: “Chưa chắc đã phải dùng thịt người, không phải còn có đờm gì đó sao? Vẫn đỡ hơn là thịt người.”

Vệ Đông: “Em gái Tử Linh nói đúng! Dùng đờm cũng được, hạ phẩm thì hạ phẩm, kén chọn cái gì.”

Kha Tầm nghiêm mặt nhìn cậu ta: “Vậy tìm đâu ra năm thứ này?”

“Khụ,” Vệ Đông nhìn Sa Liễu, “em gái nói thử xem?”

Sa Liễu chỉ về chỗ đất bằng lác đác mấy chiếc lều phía xa, cùng với chỗ có cả miếu Sa Đà: “Đại hương tiểu hương tôi thấy có thể tới miếu Sa Đà tìm, trong miếu Sa Đà đều là người tu hành, còn xích tinh bạch tinh…”

Vệ Đông lại khụ một tiếng: “Cái ‘bạch’ kia chúng tôi sẽ phụ trách, còn cái ‘xích’ thì làm phiền hai em gái rồi.”

Kha Tầm nhìn cậu ta: “Còn phân nước tiểu đờm ông chọn cái nào?”

Vệ Đông rối rắm đau khổ suy nghĩ một lát, cuối cùng cắn răng: “Nước tiểu đi, tôi đi lấy nước tiểu.”

Kha Tầm đá cậu ta một cái, cũng không nói gì, chỉ bảo: “Chỗ còn lại tôi chuẩn bị.”

Vệ Đông nghe thế thì khẽ liếc nhìn Mục Dịch Nhiên, sau đó lặng lẽ giơ ngón cái với Kha Tầm.

Mục Dịch Nhiên vẫn không nói gì, chỉ đi cùng bốn người xuống núi, hướng về phía đống lều và miếu Sa Đà.

Tới nơi, mọi người phân công nhau làm việc, hai cô gái cùng nhau đi về khu dân cư tìm nữ huyết, Kha Tầm Vệ Đông tới miếu tìm bốn thứ còn lại, còn lại Mục Dịch Nhiên đi xung quanh tìm kiếm.

Hơn một tiếng sau, Kha Tầm vàVệ Đông mặt mày đau khổ đi ra khỏi miếu, tay cầm cái hũ để cách xa khỏi mũi, chỉ hận không thể ném luôn đi.

Vệ Đông nhíu mày lầu bầu: “Chắc hai hôm nay vị trưởng lão này bị nóng trong.”

Kha Tầm mặt không đổi sắc không muốn trả lời.

Nâng mắt thấy Mục Dịch Nhiên đang ngồi cúi người cách đó không xa, dường như đang nhặt cái gì đó dưới đất, cậu đặt cái hũ xuống đất, chạy nhanh tới hỏi: “Phát hiện cái gì rồi?”

Mục Dịch Nhiên liếc cậu một cái, xòe tay ra, chỉ thấy giữa ngón tay kẹp một đóa hoa tím nho nhỏ.

Kha Tầm: “…” Nam thần đúng là rất lãng mạn, mình thì lấy phân với nước tiểu, người ta thì hái hoa ngắt cỏ.

“Hoa phấn.” Nam thần vẫn không quên phổ cập khoa học cho cậu.

“Thơm thật.” Kha Tầm nói.

“Lấy xong rồi?” Mục Dịch Nhiên bâng quơ hỏi một câu.

“Lấy xong rồi, nhưng đừng hỏi tôi lấy thế nào,” Kha Tầm nghĩ lại mà hãi, “cũng đừng hỏi tôi nam tinh lấy kiểu gì.”

Mục Dịch Nhiên lạnh lùng nhìn cậu, Kha Tầm vội vàng giải thích: “Yên tâm, không phải của tôi.”

Mục Dịch Nhiên sầm mặt rời đi.

Sa Liễu và Lý Tử Linh mất một khoảng thời gian mới từ dãy lều cư dân đi ra, Sa Liễu cầm bình, vẻ mặt Lý Tử Linh thì như muốn ói.

Vệ Đông vội hỏi: “Ổn chứ?”

Sa Liễu gật đầu: “Ổn.”

Như ám hiệu của xã hội đen.

“Em gái Tử Linh không sao chứ?” Vệ Đông quan tâm hỏi.

Lý Tử Linh không muốn nói gì, che miệng lắc đầu.

Lúc trở lại lều lớn thì đã gần giữa trưa, cơm trưa không khác gì buổi sáng.

Ba nhóm còn lại cũng lục tục trở về, nhưng cũng không phải tay không đi về, có mang thịt, có mang rượu ủ của dân bản xứ, không biết Mục Dịch Nhiên kiếm được đèn ở đâu trong miếu Sa Đà.

“Nhóm của tiểu Mục kiếm được Ngũ Tuệ Lộ sao?” Tần Tứ nghe Sa Liễu nói về Ngũ Tuệ Lộ, có hơi kinh ngạc.

Mọi người vốn chẳng có tinh thần ăn uống, nghe xong lại càng cảm thấy bụng cuộn trào, Chu Bân và Triệu Đan thương cảm nhìn Kha Tầm và Vệ Đông.
Hết chương 7.