Cái từ “ngẫu nhiên” ở đây hết sức đáng sợ. Bởi vì không có công thức hay quy luật nào, đồng thời cũng không có cách giải quyết hay trốn tránh, tất cả đều dựa vào cơ may.
Kha Tầm liếc mắt nhìn Mục Dịch Nhiên bên cạnh, thấy hắn vẫn không nhúc nhích như một pho tượng đá bạch thạch, hô hấp cũng khó mà nghe thấy.
Kha Tầm thu lại tầm mắt, nghe tiếng thở chậm rãi của bóng đen khổng lồ, theo bản năng điều chỉnh hô hấp trùng với nó, ẩn vào tiếng thở dốc của nó nên chính Kha Tầm cũng không nghe ra tiếng hít thở của mình.
Bóng đen đã đi tới sát lều của bọn họ, Kha Tầm thấy hình như nó không thể thao tác được tám cánh tay to bự kia, cứ múa may lung tung. Trong đống tay loằng ngoằng thì có một thứ tròn tròn đen thui kề sát vào lều, Kha Tầm đoán đó là đầu của nó, nó như đang cúi người xuống ghé đầu vào lều.
Tiếng thở dốc vang lên trên đỉnh đầu, cách một lớp vải lều mỏng, Kha Tầm loáng thoáng có thể thấy được hai con mắt chậm rãi chớp mở.
Nó đang nhìn vào trong lều.
Kha Tầm nhắm mắt lại theo bản năng.
Cảm giác bị một thứ không rõ đứng từ trên nhìn chằm chằm xuống rất khó tả, bởi vì không biết được một giây sau thứ này có thò cánh tay to bự kia vào lều rồi túm lấy bọn họ ném vào mồm to như cái chậu máu kia không.
Kha Tầm chỉ mong nó đi mau đi, nhưng tiếng thở dốc trên đỉnh đầu vẫn không nhanh không chậm, vẫn ở vị trí đó, vẫn nhìn chằm chằm Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên.
Thời gian càng lâu thần kinh càng căng chặt, cảm xúc càng bất ổn, như có một mũi dao nhọn treo trên đỉnh đầu, không biết lúc nào sẽ rơi xuống, không bằng rơi luôn đi cho người ta thanh thản.
Kha Tầm vã mồ hôi lạnh, tim đập như muốn vỡ ra, nếu không phải tiếng thở của bóng đen khổng lồ kia quá to quá nặng nề thì cậu cảm thấy nó sẽ nghe được tiếng tim đập của cậu.
Dưới tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như vậy, không biết qua bao lâu, tiếng thở dốc cuối cùng đã rời xa khỏi tai, bóng đen nhúc nhích cái chân thong thả đi tới chiếc lều khác.
Kha Tầm thả lỏng cơ thể đã căng cứng, mở to mắt nghiêng đầu nhìn Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên nằm nghiêng, trong ánh sáng lờ mờ chỉ lộ ra đường cằm duyên dáng và một con mắt.
Hai người đều không cử động, lẳng lặng nghe tiếng động ngoài lều.
Chẳng qua bao lâu, một tiếng kêu thảm thiết bùng nổ bên ngoài.
Bởi vì hét quá thê thảm nên lạc cả giọng, vậy nên Kha Tầm chưa nghe ra là tiếng ai, cậu quay sang nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy bóng đen kia đang dùng một cách tay xách một người từ trong lều ra, người kia điên cuồng giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi cánh tay khủng bố kia.
Bóng đen túm lấy người kia như túm một con chuột con, nó đứng thẳng người dậy, sừng sững tại chỗ, người kia bị túm lên không trung, mấy cánh tay đang múa may còn lại bỗng vươn tới trước, ngón tay thô kệch lần lượt cầm lấy đầu và tứ chi của người kia.
Sau đó, xé rách.
Kha Tầm nhắm mắt lại.
Nhưng hình ảnh máu me và nội tạng rơi rớt vẫn lưu lại trong võng mạc.
Tiếng kêu thảm thiết vẫn còn văng vẳng bên tai, Kha Tầm rốt cục đã nghe ra, giọng nói này thuộc về người trẻ tuổi tên Đàm Tranh kia.
Người đàn ông trung niên kia nói nhất định phải hai người một lều. Vậy nên người chết đêm nay chính là Đàm Tranh rút trúng một mình một lều.
Trời tờ mờ sáng, bóng hắt lên lều đang tĩnh lại tiếp tục đung đưa, bên trong lều có hơi lạnh, xung quanh đều hở, Kha Tầm giật giật thân thể đã chết lặng, ngồi dậy, thấy Mục Dịch Nhiên đã xốc lều đi ra ngoài.
Kha Tầm cũng đi theo sau, nhìn thoáng qua vị trí đêm qua Đàm Tranh bị lôi ra, thấy trên những tảng đá vương vãi máu đỏ thẫm, từng phần cơ thể cụt lủn của Đàm Tranh bị vứt lung tung khắp nơi.
Mấy người mới đều sợ hãi, mỹ nữ tên Tử Linh khi ấy bị dọa cho ngất xỉu, đến giờ vẫn chưa tỉnh, bạn gái Triệu Đan của Chu Bân thì nôn ra khắp lều, Vệ Đông dính trọn một thân, vẻ mặt đau khổ chạy quanh tìm đồ lau quần áo.
Mã Chấn Hoa sợ đái ra quần, mặt mũi xám ngoét ngồi rúc ngoài lều, thỉnh thoảng lại dồn can đảm nhìn về vị trí Đàm Tranh chết đi. Tần Tứ và Mục Dịch Nhiên thu nhặt các bộ phận, sau đó dùng một tấm thảm nát che lại.
Tần Tứ nhìn về phía Mục Dịch Nhiên: “Thiếu đầu.”
“Ừ.” Mục Dịch Nhiên nhìn lên trời, “Thứ kia cầm đi rồi.”
Tần Tứ vội nói: “Xem chừng quy tắc lần này khá đơn giản, người chết là người ở một mình trong lều.”
“Vậy thì hiện giờ chúng ta còn lại 12 người, đêm nay không có ai lẻ ra thì sẽ không ai chết?” Kha Tầm đi tới nói.
Tần Tứ rủ mắt: “Hiển nhiên đây cũng không phải tin gì tốt, không ai chết thì sẽ bỏ phiếu.”
Chung quy vẫn sẽ có người phải chết.
So với những người đã từng tiến vào tranh, người mới thích ứng và tiếp nhận kém hơn nhiều, tới khi tập trung tại lều lớn nhất như lời người đàn ông trung niên nói mà vẫn có vài người sắc mặt rất kém, sợ tới đi không nổi.
Người đàn ông trung niên đã đợi ở trong lều vải, ánh mắt u ám nhìn mọi người: “Hiến tế sẽ được cử hành vào ngày thứ bảy, mọi người phải chuẩn bị đồ dùng trong nghi thức tế lễ, là: Ngũ Tuệ Lộ, Ngũ Cống Nhục, Đa Mỗ, rượu tế, chén cúng, đèn, Dát Lạp, Đương Khách…”
Theo từng từ kì quái trong miệng người đàn ông, mọi người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt Mục Dịch Nhiên cũng tối lại.
“Trời tối thì quay lại đây tập hợp, giờ ăn sáng đi.” Người đàn ông trung niên nói xong thì rời khỏi lều, trên bàn đã dọn sẵn đồ ăn.
Đồ ăn sáng là mì vụn được làm từ cây lương thực, trà sữa mà sữa đi đằng sữa nước đi đằng nước và mấy cục pho-mát rời rạc, tất cả mọi người ăn mà không cảm nhận được gì, mấy người mới thì càng không nói câu nào.
“Ăn nhiều chút, không thì sau chẳng có sức mà chống đỡ đâu.” Vệ Đông khuyên nhủ Tử Linh ngồi bên cạnh.
“Đồ ăn ở đây có bị hạ độc không?” Tử Linh khóc sưng đỏ cả mắt, lúc này đã khóc hết nước mắt rồi, khàn giọng hỏi Vệ Đông.
“Không đâu, yên tâm ăn đi, dù vị có hơi tởm nhưng còn đỡ hơn không ăn gì.” Vệ Đông nói.
Kha Tầm nhỏ giọng trò chuyện với Mục Dịch Nhiên ngồi ở bên cạnh: “Một loạt thứ vừa rồi người kia nhắc tới có phải đều liên quan tới Sa Đà giáo không?”
Mục Dịch Nhiên buông bát trà trong tay xuống, giọng nói lạnh lùng: “Vậy phải xem là chi Sa Đà giáo nào đã.”
Miễn cưỡng nhét đầy bụng, Chu Bân trong nhóm người mới tỉnh táo lại sớm nhất, nhìn về phía Mục Dịch Nhiên và Tần Tứ: “Kiềm ấn của họa sĩ mà mấy người nhắc tới thường sẽ xuất hiện ở đâu? Hoặc là nói, sẽ xuất hiện với hình thái gì?”
Tần Tứ trả lời gã: “Mỗi bức tranh đều khác nhau, không nói chính xác được, mà căn cứ theo mấy bức tranh trước chúng tôi tổng kết được. Bình thường có hai cách có thể tìm ra kiềm ấn, một là giải ra ý đồ hoặc bí mật ẩn giấu trong tranh của họa sĩ, chúng tôi gọi đó là ‘phá giải’, hai là hoàn thành nhiệm vụ thế giới trong tranh đặt ra cho chúng ta, vị trí kiềm ấn có liên quan chặt chẽ tới manh mối bức tranh cung cấp và sự thật của bức tranh.”
“Nhưng chúng ta phải phá giải bức tranh này thế nào? Tôi không hiểu gì hết!” Chu Bân nôn nóng.
Tần Tứ nói: “Trên thực tế thì chúng tôi cũng không có phương pháp gì, manh mối không phải cứ ngồi chờ là sẽ có, tranh thủ ban ngày, chúng ta có thể đi tìm hiểu xung quanh xem.”
“Không đầu không đuôi thì tìm kiểu gì?” Chu Bân truy hỏi.
Em gái đeo kính Sa Liễu bỗng nói xen vào: “Tôi cảm thấy manh mối có thể liên quan tới những đồ dùng trong nghi thức tế lễ mà người nọ vừa nhắc.”
Tần Tứ khẽ gật đầu: “Vậy đại khái là giao nhiệm vụ cho chúng ta, vậy nên phải nghĩ cách hoàn thành nó, nói không chừng sẽ có thu hoạch.”
Chu Bân vội hỏi: “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau chóng đi tìm thôi!”
Bạn gái Triệu Đan của gã ôm cánh tay gã: “Nhưng mấy thứ ông ta nói là gì? Em nghe chẳng hiểu gì hết, thịt, rượu và đèn thì còn hiểu, những thứ khác nghe như tiếng địa phương vậy?”
Sa Liễu đẩy mắt kính trên sống mũi: “Tôi cảm giác nơi này có hơi giống địa bàn của Sa Đà giáo —— cao nguyên Cam Hùng, mọi người nhìn thấy một loạt cờ màu sắc cắm ở kia không? Đây là dấu hiệu rất rõ ràng, một chuỗi danh từ người nọ nhắc tới, tôi nghĩ là đồ vật ở đây.”
Chu Bân vội nói: “Vậy chúng ta chỉ cần tìm được mấy thứ này là xong đúng không? Mau đi thôi, tìm ra sớm thì sớm rời khỏi nơi quỷ quái này!”
Tần Tứ nhìn một lượt mọi người ở đây, nói: “Đồ thì tất nhiên phải tìm, những cũng không thể chạy lung tung đi tìm được, 12 người chúng ta, tôi đề nghị chia làm bốn nhóm đi bốn hướng, trưa quay lại đây trao đổi thông tin và tiến độ.”
Không ai phản đối, Chu Bân liền hỏi: “Vậy chia nhóm thế nào?”
Mã Chấn Hoa lảo đảo bổ nhào tới trước mặt Mục Dịch Nhiên: “Tôi chung tổ với cậu được không? Cầu xin cậu, xin cậu đấy!”
Tử Linh bên kia thấy thế cũng nhào tới ôm chặt cánh tay Mục Dịch Nhiên, đáng thương nhìn hắn: “Anh gì ơi, em cũng muốn chung nhóm với anh, xin anh, em sợ lắm…”
Kha Tầm: “...”
Vệ Đông: “...”
Sa Liễu nhìn về phía Kha Tầm: “Tôi có thể chung nhóm với anh không?”
Kha Tầm: “...”
Vệ Đông: “...”
Tần Tứ nhìn Mục Dịch Nhiên và Kha Tầm: “Cứ quyết như vậy sao?”
Kha Tầm: “Tôi không đồng ý.”
Vệ Đông: “+1.”
Tần Tứ: “Vậy thì lại rút thăm quyết định?”
Chu Bân nhíu mày: “Sao chuyện gì mấy người cũng phải rút thăm vậy, thời gian không có nhiều, mấy người còn lề mề cái gì!”
“Cậu ta nói đúng,” Kha Tầm nói, “lỡ rút thăm lại chia tách cậu ta và bạn gái cũng không hay, giờ là ban ngày không phải buổi tối, quen nhau thì có thể chung nhóm làm nhiệm vụ. Ý tôi là, Chu Bân và bạn gái sẽ chung nhóm, ba người gia đình nhà họ Cảnh cũng không thể tách ra, hai em gái này là bạn học, lại đều là nữ, tách ra không tiện cũng không quen ai, vậy nên không thể tách ra, mọi người thấy có đúng không?”
Chu Bân và gia đình ba người đồng loạt gật đầu.
Mục Dịch Nhiên mặt không đổi sắc liếc nhìn Kha Tầm, cảm thấy hàng này sắp giở trò.
Sau đó nghe thấy hàng kia nói tiếp: “Vậy thì cũng dễ chia thôi, 12 người vẫn chia làm bốn nhóm, mỗi nhóm ba người, có bạn thì không cần tách ra, ai có một mình thì ghép vào nhóm đã có sẵn.
“Dựa theo việc quen nhau để chia làm bốn tổ, theo thứ tự là cặp đôi Chu Bân, nhà họ Cảnh, hai em gái, tôi và Vệ Đông, gia đình ba người nhà họ Cảnh tự động thành một nhóm, ba người còn lại lần lượt vào ba tổ còn lại.”
“Hai em gái đều là nữ, lại là tổ yếu nhất, cần một người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy lại có khả năng giải quyết vấn đề khẩn cấp tới bảo vệ, người này nhất định phải là bác sĩ Tần, lỡ hai em gái có ai bị đau đầu nhức óc đau chân chẳng hạn, bác sĩ Tần có thể kịp thời tiến hành cứu chữa.”
“Mã Chấn Hoa ghép vào nhóm cặp đôi Chu Bân, xét theo độ tuổi chênh lệch thì chung nhóm với cặp đôi này tiện hơn nhiều so với nhóm bạn cùng lứa như tôi, Vệ Đông và anh trai tiểu Mục.
“Mọi người có ý kiến gì với việc chia nhóm như vậy không??”
Mục Dịch Nhiên: “…” Biết ngay mà.
Hết chương 6.