Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 2 - Chương 4




Với những lời của em gái đeo kính thì Mục Dịch Nhiên, Kha Tầm, Vệ Đông và Tần Tứ đều không phản đối.

Tần Tứ hơi gật đầu với em gái đeo kính, giọng nói ôn hoà mà bình tĩnh: “Được, nhưng có vài lời tôi vẫn nên nói trước. Cho dù là những người đã từng vào tranh như chúng tôi thì cũng không dám đảm bảo có thể sống qua đêm nay. Hi vọng mọi người có thể hiểu rõ, lực lượng trong bức tranh kia không phải thứ mà chúng ta cứ can đảm hay mạnh mẽ là đối kháng được, nhiều khi sống sót đều dựa vào vận may. Tác dụng của mấy người chúng tôi nhiều nhất chỉ là chia sẻ kinh nghiệm các tranh trước cho mọi người, còn việc bảo vệ mọi người thì hơi khó.”

Em gái đeo kính run rẩy vội nói: “Dù là vậy cũng rất cảm ơn mọi người!”

Tần Tứ nhìn vào nhóm người mới: “Vậy thì mọi người muốn đi theo ai?”

Mã Chấn Hoa ngắt lời kêu lên: “Tôi — dù không phải người mới cũng không có khả năng! Tôi không hiểu gì hết, cũng chẳng biết gì hết, tôi còn con nhỏ, tôi không muốn chết, tôi muốn đi theo anh ta –” vừa kêu vừa chỉ vào Mục Dịch Nhiên.

“Thằng cha này sao lại ích kỷ vậy!” Một chàng trai trẻ tuổi trong số người mới không nhịn được gào to xông tới túm lấy cổ áo Mã Chấn Hoa, “Tao còn có cha mẹ! Ai muốn chết đâu?! Cái loại ích kỉ như mày không có kết cục gì tốt đâu!”

Vệ Đông cũng chướng mắt Mã Chấn Hoa, chuyện lão làm với ông chủ doanh nghiệp tư nhân Trương Mậu Lâm ở tranh trước, Kha Tầm đã kể lại hết cho cậu ta nghe, bởi vậy cũng chen miệng: “Đã quyết định một cũ kèm một mới rồi, đồng chí Mã vẫn nên tuân theo số đông đi.”

Nói xong thì quay sang nhìn mỹ nữ tóc dài: “Em gái, em muốn chung lều với ai? Anh cũng từng vào tranh rồi, còn từng thoát chết nhiều lần nữa.”

Kha Tầm: “...”

Mỹ nữ tóc dài hoảng loạn bất lực đưa mắt nhìn tất cả mọi người ở đây, chỉ tay vào Mục Dịch Nhiên: “Em, em chọn anh ấy.”

Kha Tầm: “...”

Vệ Đông: “...”

Tần Tứ quay sang hỏi em gái đeo kính bên cạnh cô nàng: “Cô thì sao?”

Em gái đeo kính cũng quét mắt nhìn mấy lượt, sau đó chỉ vào Kha Tầm: “Tôi muốn chọn anh ta.”

Vệ Đông: “…” Mẹ nó, đang chọn ai an toàn hơn hay chọn bạn trai vậy!

Kha Tầm nhìn về phía em gái đeo kính: “Làm quen chút đi, tôi là Kha Tầm, bên cạnh là bạn thân của tôi. Em gái thì sao?”

Em gái đeo kính đáp: “Tôi là Sa Liễu, tôi và cô ấy là bạn học.” Chỉ sang mỹ nữ tóc dài.

Kha Tầm liếc nhìn mỹ nữ tóc dài: “Ồ, vậy cô gái này tên là Toa Toa* à?”

*Sa Liễu là thực vật có hoa trong họ Liễu, Toa Toa là loài thực vật có hoa thuộc họ Dền, nên Kha Tầm mới chọc ẻm kia tên là Toa Toa.

Mọi người: “...”

Mỹ nữ tóc dài tức tái mặt: “Tên tôi là Tử Linh (zǐ líng)!”

Kha Tầm khoanh tay trước ngực, quay đầu nhìn Mục Dịch Nhiên: “Tử Lăng (zǐ líng)? Tiếc thật, tên anh ta không phải Phí Vân Phàm.”

*Tên hai nhân vật trong “Tân một thoáng mộng mơ” của Quỳnh Dao.

Mọi người: “...”

Tần Tứ hỏi những người còn lại: “Mọi người chọn sao?”

Chu Bân nhíu mày: “Mấy người đều là nam, cũng không thể để bạn gái tôi ở cùng lều với mấy người được.”

Người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi tiếp lời: “Vậy hai người chung lều đi, dù sao thì mấy người có kinh nghiệm cũng chẳng đủ ghép.”

“Tại sao, như thế không công bằng,” Chu Bân mặc kệ, “hai chúng tôi không phải sẽ gặp nguy hiểm sao!”

“Chuyện cấp bách phải ứng biến,” Tần Tứ nói, “cậu có không muốn thì cũng chỉ có thể hai người cùng lều.”

Chu Bân ngẫm nghĩ, chỉ vào Tần Tứ rồi nói với bạn gái: “Em ở cùng lều với anh ta đi.” Sau đó chỉ vào Vệ Đông, “Tôi với ông chung lều.”

Người đàn ông trẻ tuổi kêu lên: “Bằng vào đâu mà mấy người muốn chọn ai thì chọn, tôi không muốn chung lều với tên kia!” Chỉ Mã Chấn Hoa.

Còn lại một nhà ba người im lặng lo lắng.

Một đám người loạn cào cào.

Vệ Đông ở bên cạnh giật giật Kha Tầm: “Vừa rồi ông biểu hiện như một con mẻ chanh chua đầy ghen tuông vậy.”

“Bớt nói nhảm, ông thì khá khẩm hơn chắc,” Kha Tầm nói, “Toa Toa của ông còn chả thèm liếc ông lấy một cái, sau ra ngoài đừng có nói với người khác ông được tôi nuôi lớn.”

“Nói cứ như sếp Mục thèm liếc ông vậy.” Vệ Đông nói.

Hai người bên này vẫn như mọi khi, nói liên thiên để hòa dịu cảm xúc căng thẳng, bên kia thì đã cãi nhau ra kết quả.

Xét thấy Mã Chấn Hoa nằng nặc cho rằng, dù là người đã từng ở trong tranh cũng không có khả năng thích ứng và ứng biến bằng những người mới, lại xét thấy không ai muốn làm người bị dư ra ở một mình một lều, lại xét tới việc người trẻ tuổi – Đàm Tranh nói, một cũ kèm một mới thì người lẻ ra luôn là người mới, như vậy không công bằng với người mới, vậy nên để cho công bằng, mọi người quyết định không phân biệt cũ mới, tất cả rút thăm chia nhóm.

Em gái đeo kính mang theo giấy bút, viết số từ 1 đến 6 chia ra thành hai phần thăm, ai rút trùng số thì chung lều, ai rút trúng số 0 thì ở một mình một lều.

Thăm đã được gấp gọn, Kha Tầm không vội lấy trước, thấy Mục Dịch Nhiên lấy xong mở ra thì sấn tới xem số bên trên, thấy là 3 thì đi tới chỗ lấy thăm, cẩn thận nhìn ngó một hồi, sau đó cầm lấy một cái theo trực giác, mở ra xem, sau đó tiếc nuối nâng mắt nhìn Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên liếc nhìn cậu, không nói gì, chờ tất cả rút thăm xong hết thì cùng giơ ra để mọi người xem, thấy trên giấy của Kha Tầm —— viết số 3 rất rõ ràng.

Mục Dịch Nhiên: “...”

Kha Tầm cười với hắn, khóe mắt và đuôi mắt cong cong, Mục Dịch Nhiên nhớ lại hình đại diện Wechat đôi mắt của cậu.

Hình đôi mắt đó lấy từ tấm hình chụp hồi trung học của Kha Tầm, lúc Mục Dịch Nhiên tới nhà Kha Tầm đã nhìn thấy tấm ảnh đó trong tủ âm nhà cậu. Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, hắn luôn quan sát kĩ và nhớ rất rõ các tác phẩm mỹ thuật hoặc hình ảnh.

Nhớ rõ thiếu niên trong tấm ảnh mặc đồng phục màu xanh lam đan xen trắng, tay áo xắn tới khuỷu tay, ống quần xắn một nếp lộ ra một đoạn cổ chân thon nhỏ, đi giày thể thao màu trắng, tràn ngập sức sống tuổi trẻ. Dưới khung cảnh lá cây bạch quả rơi rợp trời thu, cậu nhảy lên cao, tóc bay lên, nụ cười sáng ngời, lộ ra cả hàm răng trắng như tuyết.

Ánh mắt trên khuôn mặt tươi cười kia y như hiện tại vậy.

Mí mắt mỏng như tia nắng mặt trời, đường viền mảnh nhưng rõ nét, khuôn hình ngắn mà gọn gàng, ánh mắt trong veo chất phác, rạch ròi trắng đen.

Đôi mắt của người này từ niên thiếu đến hiện tại vẫn luôn không thay đổi.

Mục Dịch Nhiên rời tầm mắt, nghe thấy có người kêu rên một tiếng, sau đó chuyển thành mắng chửi.

Là Đàm Tranh, cậu ta bốc trúng tờ giấy ghi số 0.

“Tôi không muốn chết —— van xin anh —— anh Mục, tôi muốn chung lều với anh ——” Mã Chấn Hoa cũng không hài lòng với đồng đội mình bốc trúng, bổ nhào tới quỳ rạp xuống trước mặt Mục Dịch Nhiên, túm chặt áo choàng trên người hắn, “Van xin anh, xin anh chung lều với tôi, tôi không muốn chết, tôi có con nhỏ ——”

Mọi người thấy lão làm trò như vậy thì chẳng buồn nói gì.

Mục Dịch Nhiên từ trên cao nhìn xuống, buông hờ mắt nhìn Mã Chấn Hoa khóc tới nước mắt nước mũi đầm đìa, thản nhiên nói: “Mã Chấn Hoa, không ai muốn chết cả. Cũng phải xin lỗi nói ông một câu, vì an toàn cho bản thân tôi, tôi đã cho người đi nghe ngóng hoàn cảnh của ông rồi.

“Ông đúng là đã kết hôn, cũng đúng là có con, chẳng qua lúc ly hôn tòa án lại giao con cho vợ ông, thực tế thì sau khi ly hôn ông không hề nuôi con, thậm chí còn không chu cấp tiền, cũng chẳng chịu gặp mặt con mình.

“Các cụ nhà ông đã lần lượt qua đời từ năm năm trước, mấy năm nay ông vẫn luôn sống một mình, còn có quan hệ bất chính với một đồng nghiệp nữ đã kết hôn cùng đơn vị.”

Mã Chấn Hoa chết trân tại chỗ.

Mục Dịch Nhiên tránh khỏi đeo bám của lão, cuối cùng thản nhiên nói một câu với lão: “Ở thế giới trong tranh, muốn sống đến cuối cùng phần nhiều là dựa vào may mắn, chúc ông may mắn.”

Nói xong thì đi tới căn lều cách đó không xa.

Mọi người cũng lục tục đi về lều đã được chia, không ai quan tâm tới Mã Chấn Hoa bò trên mặt đất.

Vệ Đông rút trúng số ở chung với bạn gái Chu Bân, tên là Triệu Đan, việc này làm cậu ta có hơi lúng túng, lí nhí nói với Kha Tầm: “Tôi cảm thấy dù đêm này có sống sót thì sáng mai cũng sẽ bị Chu Bân giết chết.”

“Không thì ông đối với cậu ta đi.” Kha Tầm nói.

Chu Bân ở chung lều với em gái đeo kính Sa Liễu.

“Bỏ đi, cậu ta không nói thì tôi cũng chẳng cần làm việc thừa thãi,” Vệ Đông nói, “tôi mà đổi thì e là mọi người cũng đòi đổi, ai cũng muốn ngủ với sếp Mục.”

Kha Tầm: “Xin chú ý cách dùng từ.”

Vệ Đông nhìn Mục Dịch Nhiên đi ở phía trước, lại nhìn về phía Kha Tầm: “Nói đi, ông động tay động chân gì mà bốc trúng thăm ở cùng đội người ta vậy?”

Kha Tầm: “Không phải đã nói với ông từ lâu rồi sao, trực giác của tôi rất chuẩn, bốc thăm cũng là bằng trực giác.”

Vệ Đông: “Vl, biết thế sao ông không mua xổ số?!”

Kha Tầm: “Tôi cũng đâu thiếu tiền. Với cả cái thứ trực giác này tôi thấy như vận may vậy, dùng nhiều dễ cạn, vẫn nên dùng tiết kiệm thôi, tránh cho tới lúc cần thì lại dùng hết mất.”

Vệ Đông: “Được lắm, nghe câu đầu tiên của ông là tôi không muốn quan tâm rồi, hẹn gặp nợ.”

Kha Tầm: “Buổi tối cẩn thận chút, nếu thấy không ổn thì che kín đầu vào, trốn tới chỗ nào không để mấy thứ kia nhìn thấy.”

Vệ Đông: “Đã biết, tuy rằng tôi cảm thấy cách chết lần này có thể không giống lần trước…”

Kha Tầm: “Đông tử.”

Vệ Đông: “Ừ.”

Kha Tầm: “Ngày mai gặp.”

Vệ Đông: “Ừ, ngày mai cố gặp.”

Nhìn Vệ Đông đi vào lều rồi Kha Tầm mới đi vào lều chung với Mục Dịch Nhiên, khoảng cách giữa các lều không tính là gần, chiếc lều cách xa nhất cũng tầm hơn trăm mét.

Xốc lều bước vào, thấy những chiếc lều này đúng là không lớn, miễn cưỡng có thể cho hai người nằm được, trên mặt đất trải một chiếc thảm nỉ cũ nát, tất cả chỉ có mỗi vậy.

Mục Dịch Nhiên khoanh chân ngồi trên thảm, khép hờ mắt như đang suy tư.

Kha Tầm ngồi xuống đối diện hắn, cũng không quấy rầy hắn, chỉ co chân tựa cằm lên đầu gối nhìn hắn.

Còn chưa nhìn được bao lâu, Mục Dịch Nhiên chợt ngước mắt lên lạnh lùng nhìn cậu.

Kha Tầm tự nhiên hỏi hắn: “Lần này không có mảnh vải viết chữ, anh nghĩ chúng ta sẽ chết thế nào?”

Mục Dịch Nhiên buông mi, lãnh đạm nói: “Không có quy tắc còn đáng sợ hơn có quy tắc.”

Kha Tầm gật đầu: “Phải đó, tôi thấy trang phục trên người chúng ta không khác gì nhau, ít nhất là nhìn từ bề ngoài thì mọi người không có gì khác nhau, điều này có nghĩa là mục tiêu và cách chết rất có thể là ngẫu nhiên?”

“Hiện tại còn quá sớm để đưa ra phán đoán.” Mục Dịch Nhiên nói, “Lần này không giống lần trước, hiện tại chúng ta không có bất kỳ manh mối nào.”

Kha Tầm liền hỏi: “Bức tranh này là gì? Trước khi vào tranh tôi đã cố nhìn cho rõ rồi mà không nhìn được gì hết, còn không kịp nhìn tên tranh với tên tác giả.”

Ánh mắt Mục Dịch Nhiên quét lên đỉnh lều, thấy phía trên có rất nhiều hình vẽ sặc sỡ phức tạp, nhưng vì để lâu rồi nên đã phai màu và lấm bẩn, không thể nhìn ra họa tiết gì: “Bức tranh này tên là “Tín ngưỡng”, họa sĩ là Cừu Kiện, là một họa sĩ theo nghệ thuật tôn giáo.”

“Ông ta theo giáo phái nào?” Kha Tầm hỏi.

“Ông ta nghiên cứu các loại giáo phái, rất hứng thú và cuồng nhiệt với nghệ thuật tôn giáo,” Mục Dịch Nhiên nói, “mấy năm trước khi ông ta mất, ông ta rất tôn sùng một văn hóa giáo phái, cũng trở thành tín đồ thành kính của giáo phái đó, tất cả các tác phẩm của ông ta cho tới lúc mất đều là thể hiện các nội dung đặc sắc của văn hóa giáo phái đó. Bức tranh này của chúng ta chính là một trong số đó, cũng là tác phẩm cuối cùng trước khi lâm chung của ông ta.”

Kha Tầm nhìn chiếc áo trùm trên người, lờ mờ có phán đoán, nhưng vẫn hỏi: “Giáo phái này là gì?”
Hết chương 4.