Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 2 - Chương 20




Đồ cúng mà người đàn ông trung niên bắt mọi người chuẩn bị lần lượt là Ngũ Tuệ Lộ, Ngũ Cống Nhục, rượu tế, Đa Mỗ, chén cúng, đèn, Dát Lạp, Đương Khách.

Thứ Mục Dịch Nhiên mang về từ miếu Sa Đà chính là Ngũ Cống Nhục và Ngũ Tuệ Lộ do người tu hành chế biến từ các loại thực vật mà hắn và Kha Tầm thu thập được.

Ngũ Cống Nhục chính là năm loại thực vật Mục Dịch Nhiên vừa nói, Ngũ Tuệ Lộ lần lượt là nhục đậu khấu thay cho phân, nước cây mộc hương thay cho nước tiểu, bạch đậu khấu thay cho não, trúc hoàng thay cho nam tinh và gỗ tử đàn thay cho nữ huyết.

Rượu tế do Tần Tứ tìm tới, có rượu củ gấu, rượu nho, rượu trắng ủ gạo, rượu gạo và rượu sữa ngựa, năm loại rượu này thay thế cho rượu được làm từ óc người, máu và mật lúc trước mọi người chuẩn bị.

Đa Mỗ chính là bánh cúng được làm từ các loại gạo kê, gạo trắng, lúa mạch, lúa mì, đậu Hà Lan mà vợ chồng nhà họ Cảnh tìm được, thay thế cho cục bột được nhào từ gan, não, máu và nội tạng người.

Đèn chính là cây đèn bình thường lúc đầu Mục Dịch Nhiên tìm được, dầu thắp là mỡ phần do Vệ Đông tìm được, thay thế cho mỡ và tóc người chế thành dầu thắp và bấc đèn.

Còn Dát Lạp và Đương Khách mọi người vẫn chưa biết là gì, Mục Dịch Nhiên tham khảo theo nghi lễ hiến tế của giáo phái khác để phỏng đoán, tín đồ cúng bái cho thần ngoại trừ rượu thịt thức ăn thì còn có trang phục và đạo cụ, Dát Lạp và Đương Khách có thể là chỉ hai thứ này.

Trang phục của nơi này ý chỉ quần áo và trang bị, trang bị lại là dụng cụ đặc trưng của mỗi vị thần.

Rất nhiều thiện thần cầm hoa, hương liệu hoặc châu báu trên tay, với điều kiện sống của khu vực này thì Mục Dịch Nhiên cho rằng khả năng là châu báu không lớn, nên mới dùng hoa cỏ và mấy loại hương liệu long não, gỗ cây đàn hương, nhựa thông Sa Liễu tìm được thay thế cho bông hoa được làm từ ngũ quan người và pháp khí làm từ xương người.

Mà quần áo cho thần, hung thần khoác da người, thiện thần khoác lông chim hoặc tơ lụa, Mục Dịch Nhiên cho rằng lúc trước người kia chỉ về hướng Bắc không phải để chỉ thi thể trên đài thiên táng mà là để chỉ kền kền và thảm thực vật ở dưới thung lũng.

Đáp án thật ra luôn ở trước mắt mọi người, chẳng qua thiện và ác lại chỉ là do suy nghĩ. Từ thế giới quan vĩnh hằng của Phật giáo: trong lòng nghĩ là gì thì sẽ nhìn ra cái đó.

Vậy nên cùng là thờ cúng, có người thấy chuyện ác máu tanh, có người lại thấy hoa cỏ đua hương.

“Chẳng trách bức tranh này tên là ‘Tín ngưỡng’,” Sau khi đã chuẩn bị xong hết thảy chờ đợi màn đêm buông xuống, Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên ngồi cạnh đống lều nhỏ, Kha Tầm chợt hiểu, “xem ra tác giả bức tranh này đang thử thách xem suy nghĩ trong lòng chúng ta là tốt hay xấu, nếu ngay từ lúc ban đầu chúng ta đã tìm đúng đồ thì đã không chết nhiều người như vậy. Cảm giác từ đầu tới cuối đều là chúng ta tự tìm đường chết.”

“Trên thực tế thì tôi cũng từng cho rằng ý đồ của tác giả là mấy thứ tiêu cực, muốn buộc chúng ta hướng về cái ác, sau đó dần mất đi tính người và trái tim hướng về cái thiện, phải tin tưởng ác quỷ mới có thể sống sót.” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh nói, “Sở dĩ tà giáo có được nhiều tín đồ như vậy là nhờ hai cách: một là nắm được ham muốn của người đó rồi tiến hành tẩy não, hai là khơi dậy, cổ vũ và dung túng cái ác trong mỗi con người. Bức tranh này chính là cái bẫy về tính người mà chính bản thân tôi cũng suýt rơi vào đó, vậy nên tới hôm nay mới khám phá ra.”

“Đừng quá hà khắc với bản thân như vậy,” Kha Tầm vươn tay vỗ lên vai hắn, “cho dù nội tâm anh có xấu xa thì tôi vẫn sẽ thích anh.”

Mục Dịch Nhiên mặt không đổi sắc nắm lấy cổ tay cậu rồi ném qua một bên.

Màn đêm bắt đầu buông xuống, ánh tuyết từ ngọn núi đằng xa hắt tới mang theo hơi lạnh rét buốt.

Tất cả mọi người đứng ngoài những căn lều bị lật ngửa, dựa theo ánh tuyết nhìn khắp đỉnh lều để tìm góc độ thích hợp.

Kỳ quái là lật tới lật lui nhìn đủ góc độ cũng không thể tìm được góc độ chính xác để nhìn ra hình vẽ trên đỉnh lều như tối qua Mục Dịch Nhiên đã làm.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mẹ Cảnh không khỏi lo lắng: “Chẳng lẽ không linh nữa rồi? Giờ phải làm sao đây? Vậy có phải là —— đêm nay sẽ lại có người chết?”

Mặt mũi Sa Liễu trắng bệch, cô ta thấp giọng nói một câu: “Hay là do đống đồ tế này… làm hình vẽ không hiện ra nữa?”

“Xì,” Kha Tầm đứng cạnh khinh khỉnh nhìn cô ta, “tôi ngửi thấy cái mùi giá họa đổ tội rồi đấy. Này cô em Sa Liễu, nếu cô vẫn tiếc đống đồ tế não người lòng người máu me kia của mình thì có thể cầm lấy rồi tự chui vào trong một cái lều, chúng tôi không cản đâu.”

“Anh hiểu lầm rồi…” Sa Liễu vội nói, “tôi không có ý đó, tôi chỉ đang cung cấp thêm ý tưởng thôi, có thể tiếp thu ý kiến mọi người mà, dù sao thì không còn nhiều thời gian, Hắc Thi Thiên sắp xuất hiện rồi…”

Kha Tầm chẳng thèm để ý đến cô ta nữa, cất bước đi tới cạnh Mục Dịch Nhiên, thấp giọng nói: “Tôi nghĩ phải chờ tới lúc Hắc Thi Thiên xuất hiện thì ánh sáng kia mới có thế chiếu tới đúng góc độ.”

Mục Dịch Nhiên nhìn núi tuyết phía xa xa, “ừ” một tiếng.

Mẹ Cảnh tuyệt vọng kêu lên: “Vậy chẳng phải là trong chúng ta sẽ có người chết à? Thứ kia xuất hiện là sẽ đi giết người, chúng ta đâu còn thời gian mà đi tìm hình vẽ gì nữa, còn phải sắp xếp lại hình vẽ hoàn thiện, đây chẳng phải là chuyện viển vông sao!”

Ánh mắt che kín tơ máu của cha Cảnh hướng về phía Mục Dịch Nhiên: “Không phải cậu đã nói đồ tế này để thờ cúng thiện thần sao? Vậy có lẽ tối nay thiện thần sẽ xuất hiện, mặt thiện sẽ không giết người, đúng không?”

“Tốt nhất là đừng kỳ vọng quá nhiều,” Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt nói, “dù sao thì cũng không thể xóa bỏ chuyện chính tay mọi người đã chuẩn bị đồ tế cho hung thần ác sát, mặt ác đã bị triệu hồi tới, tôi nghĩ nó sẽ không cam lòng để mặt còn lại thay thế đâu, loại chuyện thế này vốn là bên này giảm bên kia tăng, chính tà chiến đấu không bao giờ ngừng nghỉ.”

“Vậy giờ chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ cứ đứng ngoài lều chờ chết sao? Một khi Hắc Thi Thiên xuất hiện, nó nhất định sẽ bắt người không có trong lều…” Sa Liễu cũng mong chờ nhìn Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên buông mi trầm tư một lát, sau đó nâng mắt nhìn cả đám người đang nhìn hắn chằm chằm chờ hắn quyết định: “Có một cách ngu ngốc, có thể thử một lần. Yêu cầu của đêm này là hai người một lều, tám người chúng ta chia thành bốn nhóm, mà tổng cộng có bảy chiếc lều, đồng nghĩa với việc phải có một người xem hết hình vẽ trên bảy lều, sau đó mau chóng thay đổi và sắp xếp thành một hình hoàn chỉnh.”

“Người này e chỉ có thể là cậu Mục đây.” Cha Cảnh vội nói.

Mục Dịch Nhiên khẽ gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức. Vậy hiện tại chúng ta sẽ đánh số cho bảy chiếc lều này, hi vọng mọi người có thể nhớ kỹ. Sau đó chúng ta sẽ phân chia từng lều, chị Cảnh và con sẽ ở lều số một, hôm qua tôi đã nhìn được hình vẽ trong chiếc lều này rồi, đêm nay không cần nhìn lại nữa, hai người ở trong lều không cần làm gì hết, chỉ nghe lệnh từ chính tôi, khi nào tất cả các lều đã vào đúng vị trí thì tôi sẽ hô một tiếng ‘lật lều’, đến lúc đó chị Cảnh nhớ lật cái lều lại, chiếc lều này cũng không nặng, tôi nghĩ một mình chị Cảnh có thể làm được.”

Mẹ Cảnh nghe vậy thì tiến tới lật thử chiếc lều, quả nhiên không khó, bà khẽ gật đầu với Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên tiếp tục nói: “Sa Liễu ở lều thứ hai, chiếc lều này hôm qua tôi cũng đã xem được hình vẽ rồi, nhưng lại không nối liền với lều thứ nhất, tôi nghĩ giữa hai lều còn có hình vẽ khác. Một mình cô sẽ ở trong lều này, không cần phải lo lắng, nếu Hắc Thi Thiên đi về phía cô thì lập tức sẽ có người đi vào lều cho đủ nhân số. Tuy cách này mất hiệu lực vào sau nửa đêm nhưng tôi nghĩ đêm nay vẫn sẽ có tác dụng, ít nhất vẫn kéo dài được một lát.”

Sa Liễu cắn môi lộ vẻ khó xử: “Nhỡ không có tác dụng thì sao? Hôm qua Hắc Thi Thiên đã biết kế này của chúng ta, hôm nay sao có thể mắc mưu nữa?”

“Dù vậy,” Mục Dịch Nhiên thản nhiên nói, “lựa chọn đầu tiên của Hắc Thi Thiên luôn là lều có số người không khớp, mà số lều có người không khớp đêm nay cũng không chỉ có mỗi lều của cô.”

Không đợi Sa Liễu nói tiếp, Mục Dịch Nhiên lập tức chuyển qua vài người đàn ông còn lại: “Còn lại năm chiếc lều, mỗi người chúng ta một chiếc. Bác sĩ Tần và ngài Cảnh một nhóm, Vệ Đông và Kha Tầm một nhóm, tôi và Sa Liễu một nhóm, một khi phát hiện Hắc Thi Thiên đi đến lều ai thì người cùng nhóm lập tức rời lều để đi vào lều của người kia.”

Mọi người nghe vậy thì bừng tỉnh, Mục Dịch Nhiên đang dùng cách cứu nhau, Hắc Thi Thiên đi tới lều nào thì lều đó sẽ lập tức biến thành hai người, tất nhiên là Hắc Thi Thiên sẽ điều chỉnh lại mục tiêu, đi tìm chiếc lều chỉ có một người khác, từ đó có thể kéo dài thời gian có người bị chọn.

“Trong lúc này,” Mục Dịch Nhiên thấy mọi người đã bắt kịp suy nghĩ thì tiếp tục nói, “tôi sẽ là người di chuyển đi hết lần lượt cả năm lều để quan sát hình vẽ trên đó, mà trước khi tôi tiến vào thì mong mọi người có thể dựa theo ánh sáng từ núi tuyết hắt tới để chỉnh góc độ chính xác, như vậy tôi có thể nhìn thấy hình vẽ ngay khi vào lều, đẩy nhanh tốc độ ghi nhớ hình vẽ.”

“Rõ.” Mọi người đồng loạt trả lời.

“Điều cuối cùng,” Mục Dịch Nhiên nói, “nhất định phải nhớ số lều của mình, cũng nghe rõ sắp xếp của tôi, một khi tôi biết được vị trí chính xác của từng hình thì sẽ thông báo cho mọi người biết lều nào ở vị trí nào, trong đó lều số một là điểm cố định không thay đổi, những lều khác lấy lều số một làm chuẩn để thay đổi vị trí. Sau khi sắp xếp lại tôi sẽ báo mọi người lật lều lên, lúc đó mọi người sẽ cùng lật lều lên, đã rõ hết chưa?”

“Đã rõ.” Mọi người trả lời.

“Có một việc phải nhắc nhở mọi người,” ánh mắt Mục Dịch Nhiên thâm trầm nhìn mọi người, “chúng ta không biết đêm này sẽ có mấy người phù hợp với điều kiện sàng lọc của Hắc Thi Thiên, nhưng nếu có một người bị bắt ở ngoài lều thì rất có thể một người trong lều còn lại sẽ chết.”

“Điều tôi muốn nói là, đêm nay chúng ta là một đoàn thể hoàn chỉnh, mọi hành động đều do tám người chúng ta hoàn thành, thiếu một người cũng không được. Một khi có một mắt xích bị mất thì cả dây sẽ bị ảnh hưởng, rất có thể sẽ hỏng hết.”

“Vậy nên tôi hi vọng mọi người phải thật can đảm, đứng vững trước áp lực cái chết sẽ ập tới, không trốn tránh cũng không hoảng loạn, lại càng không được từ bỏ.”

“Mỗi người đều gánh vác tính mạng của bảy người còn lại, vậy nên mong mọi người sẽ có thể chống đỡ đến giây cuối cùng, dốc hết sức lực, giữ vững bình tĩnh và giữ vững hi vọng.”

Mọi người liên tục gật đầu.

“Sắp tới giờ rồi,” Mục Dịch Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời thì thấy chấm đen chuẩn bị rơi xuống, “mọi người vào lều của mình đi, hướng cửa lều vào trong để tiện hành động.”

Trên mặt ai cũng khó nén vẻ lo lắng, tất cả đều cứng đờ sợ hãi đi vào lều của mình.

Kha Tầm thì vẫn bình tĩnh như Mục Dịch Nhiên, trước khi đi vào lều còn quay đầu lại cười híp mắt với hắn: “Anh có biết là dáng vẻ bài binh bố trận vừa rồi của anh gợi cảm chết người không?”

Mục Dịch Nhiên mặt không đổi sắc nhìn cậu, cuối cùng bỏ lại một chữ: “Ừ.”
Hết chương 20.